Đọc truyện Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss – Chương 5: Phỏng vấn ngôi sao giải trí TRE
“Ngôi sao giải trí TRE” là tiết mục phát sóng trực tiếp tin tức giải trí nội bộ TRE. Mỗi tuần, đối tượng phỏng vấn chủ yếu là nghệ sĩ của TRE, tiến hành truyền bá thông qua mạng lưới của công ty.
Lưu Viện thông báo cho bọn Tưởng Tịch đi tham gia tiết mục, vậy chỉ có một khả năng là công ty chuẩn bị để cho ba người bọn họ debut.
Tuy rằng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, huống hồ thời gian debut chưa có xác định chính xác, nhưng nhìn thấy thời gian cách tiết mục ngày càng gần, Tưởng Tịch vẫn kích động một hồi.
Tiết mục bắt đầu vào tám giờ tối, huấn luyện buổi chiều xong chỉ mới năm giờ rưỡi. Tưởng Tịch không quay về ký túc xá mà đi đến căn tin của nhân viên mua hai phần đồ ăn đóng gói rồi trở về phòng nghỉ.
Tề Minh Lật không có ở đó, Tưởng Tịch ăn cơm xong liền một mình dựa vào trên sô pha chợp mắt một lát.
Cô hiếm khi nhớ tới kiếp trước, kiếp này thật bận rộn khiến cho cuộc sống mỗi ngày của cô thật phong phú. Nhìn gần có thể thấy dưới mắt có một quầng xanh nhợt nhạt.
“Tưởng Tịch.” Lưu Viện đẩy cửa khép hờ đi vào, động tác ngắn gọn năng động. “Bây giờ em đi theo chị đến phòng hoá trang.”
Tuỳ tiện sửa sang lại tóc, Tưởng Tịch đứng lên, nhìn bên ngoài, nói: “Tề Minh Lật còn chưa tới.”
“Cô ấy và Nghiêm Nham đã đi đến phòng hoá trang rồi.” Lưu Viện xoay người, dường như là nhớ tới cái gì quay đầu lại nói: “Tưởng Tịch, em và tổng giám đốc Tần quen biết hả?”
Nghĩ đến đủ loại phiên bản tin đồn nghe được mấy ngày hôm nay, Tưởng Tịch hiểu ra. Cô cúi đầu đắn đo vài giây, nói: “Mọi người trong công ty đều biết tổng giám đốc Tần.”
Nói xong, lại ngẩng đầu cười láu cá: “Chẳng lẽ chị Lưu muốn làm quen lại với tổng giám đốc Tần lần nữa?”
Lưu Viện há mồm, nuốt trở vào những lời muốn nói.
Phòng quay phim của Ngôi sao giải trí nằm ở lầu chín, chiếm mấy trăm mét vuông, mọi thiết bị âm thanh, ánh sáng đầy đủ, không thua bố trí của đài truyền hình một chút nào. Phòng hoá trang ở ngay bên cạnh phòng quay phim.
Lúc Tưởng Tịch đến thì Tề Minh Lật đang đứng ở giữa phòng chọn quần áo. Trên giá áo treo những bộ áo đầm dạ hội hàng hiệu rực rỡ chói mắt. Cách đó không xa, trên giá để giày cũng bày mấy chục đôi giày cao gót. Theo như Tưởng Tịch biết thì toàn bộ mấy thứ này là trang phục mới nhất của thời trang Paris năm nay.
“Em cũng phải chọn một bộ.” Lưu Viện dừng lại bên cạnh Tưởng Tịch, cầm bút chỉ chỉ vào tài liệu ở trên tay. “Những cái này đều là trang phục của công ty tài trợ, em mặc sức chọn đi.”
“Không thể chọn bậy bạ, phải thích hợp với cô.” Tề Minh Lật lấy ra một bộ áo đầm kiểu kinh điển hiệu Givenchy, đưa tới trước người Tưởng Tịch so sánh. “Bộ áo đầm này được nè.”
Tưởng Tịch nhận lấy, đi đến gương soi ở bên xoay qua xoay lại một chút, chốc lát gật đầu: “Bộ này rất được.”
Lưu Viện ngạc nhiên há hốc miệng. Từ khi Tề Minh Lật vào công ty luôn là một người có bộ dạng lạnh lùng thản nhiên, không thích người khác. Chị ta cho rằng cô ta kiêu ngạo bẩm sinh, đối với ai cũng giống nhau, không ngờ cô ta lại chủ động chọn quần áo giúp Tưởng Tịch. Hơn nữa, nhìn phản ứng của Tưởng Tịch, tựa như đã thành thói quen.
Lưu Viện mất bình tĩnh.
Chị ta biết được thân phận của Tề Minh Lật. Khi cấp trên thông báo cho chị ta tiếp nhận một người mới là quý nhân, cố ý nhắc nhở chị ta để tâm sắp xếp cho Tề Minh Lật nhiều hơn.
Vì thế, lúc đầu huấn luyện, chị ta không khỏi thiên vị cô ta một chút. Cũng may bản thân Tề Minh Lật thuộc trường phái thực lực, ngoại trừ phương diện tính cách, những mặt khác không tìm thấy chỗ để bắt bẻ. Dần dà, Lưu Viện không quá để tâm đến cô ta nữa.
Ai ngờ, hiện tại Tề Minh Lật lại thân cận với Tưởng Tịch.
Lưu Viện không biết chị ta có phải báo cáo việc này với cấp trên hay không. Dù sao, không phải không có người muốn dựa vào tiếng tăm của nhà họ Tề để nổi tiếng.
Lưu Viện suy xét thoả đáng. Tưởng Tịch và Tề Minh Lật đều tự thay xong quần áo. Tưởng Tịch mặc bộ áo đầm màu trắng mà Tề Minh Lật đã chọn cho. Thiết kế một vai trần đã thành công biểu hiện xương quai xanh hoàn mỹ của cô, làn váy phía dưới được thiết kế cầu kỳ khiến cho toàn thân cô mang hơi thở đáng yêu pha chút trẻ con, trên đôi chân còn có đôi giày cao gót cùng màu, đã thành công khiến cho khí chất lạnh lùng trên người cô biến mất.
Cho dù ánh mắt soi mói như Lưu Viện không thể nào không thừa nhận Tương Tịch có tư chất để nổi tiếng.
Bảy giờ năm mươi, phòng hoá trang đã hoàn thành trang điểm cho Tưởng Tịch. Bảy giờ năm mươi lăm, ba người Tưởng Tịch, Tề Minh Lật, Nghiêm Nham gặp nhau ở hậu trường phòng quay phim. Đúng tám giờ, ba người lên sân khấu.
Tưởng Tịch là người thứ hai lên sân khấu, Tề Minh Lật được sắp xếp thứ nhất. Bên này cô ta vừa mới đi lên, bên kia Tưởng Tịch liền bị một cậu em trợ lý sân khấu đẩy về phía bàn của người chủ trì, rồi sau đó ba máy camera từ ba phía tiến đến gần.
Cảm thấy ống kính hướng về, Tưởng Tịch nở to nụ cười, vẫy vẫy tay lại.
Tiết mục không có khán giả, bớt đi rất nhiều những phân đoạn chào hỏi. Ba người mới vừa ngồi xuống xong, người chủ trì lập tức đi thẳng vào chủ đề.
“Hôm nay là đêm Giáng Sinh, tiết mục của chúng tôi có mời tới ba nghệ sĩ mới sắp debut của công ty. Tiếp theo đây, tôi sẽ đại diện tất cả khán giả trao đổi với ba vị. Hy vọng ba vị biểu hiện thật tốt nhé!”
Người chủ trì năm nay hai mươi sáu tuổi, đã trải qua vài năm làm chủ trì tiết mục giải trí, luôn biết pha trò, không bao giờ khiến cho không khí căng thẳng.
“Xin hỏi tiểu Tịch, vì sao cô muốn làm ngôi sao? Tôi nghe nói trước đây cô là thiên tài ban mỹ thuật hội hoạ của trường đại học C.”
Ngay cả điểm ấy cũng bị bới ra, xem ra trước đó tổ tiết mục đã làm rất nhiều bài tập. Tưởng Tịch ổn định tinh thần, nói: “Về điểm này, đầu tiên là bởi vì vấn đề cá nhân. Nói như thế nào đây? Tôi cảm thấy rằng một người trước ba mươi tuổi thường nổi điên một lần, làm chuyện mà bản thân mình thích một lần.”
“Vậy ý của tiểu Tịch là cô thích diễn xuất, cho nên mới từ bỏ học hành?”
“Đúng vậy.” Tưởng Tịch như có như không mỉm cười về phía màn ảnh: “Tôi không cảm thấy từ bỏ mỹ thuật hội hoạ là chuyện tiếc nuối, ngược lại, tôi cảm thấy vui vẻ, bởi vì tôi đang làm việc tôi thích, mặc dù nó rất khó.”
Người chủ trì gật đầu đồng ý.
Tưởng Tịch trả lời xong, cúi đầu cười dịu dàng. Kiếp trước cô quyết định làm diễn viên, tám phần mười là bởi vì thích diễn. Đúng vậy, cô thật sự thích diễn, hơn nữa, cô cũng có khả năng diễn xuất trời cho.
Về phần kiếp này, cô nghĩ, ngoài thích ra, cô càng muốn nhìn thấy bản thân mình có thể đi bao xa trong giới giải trí, có phải giống như phù dung sớm nở tối tàn giống như kiếp trước hay không.
Tiếp theo của tiết mục vẫn như cũ, nói chuyện phiếm là chính, những vấn đề mà khán giả thích nhất là yêu thích loại đàn ông nào, tính cách của mình, màu sắc yêu thích.
Tương Tịch phối hợp tuần tự trả lời.
Chín giờ rưỡi, phỏng vấn chính thức chấm dứt.
Dường như trong nhà Tề Minh Lật xảy ra chuyện, cô ấy mới đi ra hai phút, cũng không có thay đồ đã được tài xế của nhà họ Tề chở về. Tưởng Tịch đợi cho cô ta gần đến dưới lầu thì để lại một tin nhắn hỏi thăm rồi quay về phòng hoá trang thay quần áo.
Trong phòng hoá trang có người vào. Tương Tịch vừa mới đẩy cửa liền nhìn thấy một đôi giày đàn ông, nghĩ rằng mình đã đi nhầm phòng, vội vàng đóng cửa lui ra ngoài.
Tần Thành nhìn thấy động tác của cô từ trong gương, trong lòng khẽ động, đang muốn đi ra kêu người lại, kết quả, vừa mới lên tiếng, Tưởng Tịch lại đẩy cửa vào.
“Tổng giám đốc Tần.” Tưởng Tịch cười nhẹ nhàng: “Anh đến tìm tôi hả?