Đọc truyện Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss – Chương 24: Tôi chỉ muốn người mới
Dung An, năm nay hai mươi lăm tuổi, được Liên hoan Phim trong nước công nhận là thiên tài. Khi hai mươi tuổi dùng phim điện ảnh tuổi xuân “Nếu như” tuyên bố tiến quân vào giới showbiz, cuối năm đó, “Nếu như” công chiếu, đạt được khen ngợi của điện ảnh trong nước và quốc tế, nghe nói phòng bán vé thu được gấp đôi.
Nhưng không giống các đạo diễn khác, vừa khởi quay là PR rầm rộ trên các phương tiện truyền thông, Dung An trước nay lại rất kín tiếng. Trên cơ bản, trước khi quay phim anh ta chỉ nhắn tin với các truyền thông có mối quan hệ tốt, nói: tôi muốn quay phim mới, diễn viên là người này, người này, người này. Sau đó thì “thần không biết quỷ không hay” dẫn đoàn phim đi đến nơi để quay, một mực không nói nội dung quay chụp, tiến độ gì gì đó. Cho dù có phóng viên mặt dày mày dạn chạy vào phỏng vấn, anh ta vẫn ngậm miệng không hề đề cập tới.
Người bình luận điện ảnh nổi tiếng trong nước từng đánh giá Dung An như vầy: Anh ta tựa như một lão học giả từ thời đại phong kiến xuyên đến, ngoan cố không nhượng bộ đối với điện ảnh, khiến người ta vừa tức vừa giận, lại sốt ruột. Nhưng thành quả khiến mọi người kinh diễm.
Nếu nói Lý Mặc là một đạo diễn lớn được Liên hoan Phim trong nước công nhận, thì Dung An chính là đạo diễn tài ba được quốc tế công nhận.
Kiếp trước Tưởng Tịch chưa gặp qua Dung An. Rất kỳ quái, anh ta đeo kính râm đậm màu quanh năm, tất cả ảnh chụp lưu truyền trên internet đều có kính râm, đủ loại kiểu dáng, đủ loại màu sắc. Mặc dù bản thân chưa gặp qua đạo diễn, nhưng Tưởng Tịch đã xem “2033”, đây là một bộ phim đi sâu vào lòng người hơn so với “Công tử Khuynh”. Nếu có thể đóng một vai nhỏ trong phim đó, tiếng tăm và tiền cát xê của Tưởng Tịch trong hai năm kế tiếp sẽ tăng lên thật nhiều.
Buổi thử vai của trường Điện ảnh đã được thông báo trước, trong tay tất cả sinh viên tham gia phỏng vấn đều cầm tờ sơ yếu lý lịch của mình, tương tự như giấy chứng nhận thi.
Lúc đến số thứ tự 500, người ở trong hội trường đã đi hơn phân nửa, một phần là phỏng vấn thất bại, cũng có một phần là tự biết không đạt đủ năng lực nên chủ động rời đi.
Tưởng Tịch nhìn số lượng người không nhiều hơn một trăm, tự động từ số thứ tự cuối cùng chuyển đến đầu hàng.
Cô ngồi ở góc phòng quay mặt về hướng bắc, Dung An và trợ lý của anh ta ngồi ở góc phía nam. Tưởng Tịch nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy được một bên mặt đeo kính râm cao ngạo.
Kính râm – trong đầu cô không tự chủ xuất hiện hình dáng của người đàn ông ngồi trên chiếc Ferrari màu rượu đỏ đã cập vào.
Hai người dường như hơi trùng khớp.
“Đi xuống đi.” Dung An mở miệng, giọng nói không lên xuống: “Kế tiếp.”
Trong tay anh ta cầm một cây bút máy, nói xong câu đó thì cúi đầu xuống tờ giấy gạch một chỗ nào đó.
Xem ra lại có một người bị loại.
Tưởng Tịch thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghiêm túc xem biểu diễn.
Không giống như mấy ngôi sao nổi tiếng hiện nay trong giới, đa số sinh viên của trường Điện ảnh cũng không quá thích ứng với thực hành thật sự, trong biểu diễn hoặc nhiều hoặc ít không được tự nhiên lắm, có thể nhìn ra hơi quá nghiêm túc và thận trọng khi diễn.
Tưởng Tịch nhìn chăm chú mười người, chỉ có một nam sinh hơi khá hơn chút, toàn bộ những người khác đều không được.
Thực tế Dung An cũng nghĩ như vậy.
Cuối cùng khi còn lại sáu người cộng với Tưởng Tịch, Dung An chỉ giữ lại hai người, phân ra là nam phụ số 4 và nữ phụ số 5.
Nói cách khác, nam nữ diễn viên chính tạm thời để trống.
Kiếp trước, trong phim “2033” đều là người mới, không có những gương mặt cũ quen thuộc trong giới. Mục đích tới hôm nay của Tưởng Tịch là thu vai nữ chính vào trong túi.
Cô sẽ không già mồm cãi láo nói mình đến để diễn vai nữ phụ.
Con người, chung quy phải có tham vọng.
Cuối cùng, một sinh viên xuống sân khấu, Dung An gọi hai người nam nữ được lưu lại kia, nói: “Các người đi theo tôi.”
Hai sinh viên lộ ra nụ cười ngạc nhiên mừng rỡ.
Lúc này Tưởng Tịch liền thừa dịp, gở kính râm xuống, nói: “Đạo diễn Dung, xin đợi một chút.”
Hội trường vẫn còn người chưa đi, Tưởng Tịch đột ngột hô lên như vậy, mọi người đều quay đầu im lặng nhìn cô.
Chân mày Dung An khẽ nhúc nhích.
Vừa rồi, lúc anh ta nói chuyện, Tưởng Tịch liền nhận ra anh ta là người đàn ông đã hỏi đường cô. Cô nhếch miệng cười cười: “Tôi muốn hỏi, tôi có thể thử diễn vai Bạch Tâm một chút được không?”
Bạch Tâm là nữ chính trong “2033”, là một nữ viện sĩ hàn lâm của Học viện nghiên cứu khoa học tối cao, mỗi lời nói, cử động đều mang vẻ lạnh lùng, tính cách so với Âu Dương Tình, trước hoạt bát đáng yêu, sau dịu dàng hiền thục, trong “Công tử Khuynh” thì khác biệt rất nhiều.
Tưởng Tịch chủ động khiêu chiến với vai diễn này, không thể nghi ngờ đã dấy lên sự chú ý của mọi người.
Cô gái này dựa vào cái gì mà khiêu chiến với vai diễn này một cách tự tin như vậy?
Thu từng bước chân trở về, Dung Anh ngồi lại trên ghế, nói: “Cô thử xem sao.”
“Cảm ơn.” Tưởng Tịch cúi đâù.
Những người khác vừa nghe Dung An để cho Tưởng Tịch diễn thử, vội vàng chạy đến ngồi xuống mấy cái ghế phía trước.
Tuy rằng bọn họ không được chọn, nhưng kỹ thuật diễn là được hình thành từ tích luỹ từng ngày, xem biểu diễn của người khác cũng là một loại học tập.
Lúc này Tưởng Tịch đi lên sân khấu.
Trợ lý của Dung Anh đưa kịch bản cho cô, chỉ vào màn diễn thứ nhất, nói: “Cô diễn màn này là được rồi.”
“Được.” Tưởng Tịch nhận lấy, nhìn hai phút, nhắm mắt nhớ lại ba phút, xoay người đem kịch bản để lên bàn ở một góc sân khấu.
Khi trở lại thì ý cười trong mắt đã biến mất toàn bộ.
“Tôi không cần tình cảm.” Tưởng Tịch nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nghĩ tới lời thoại trong kịch bản, nơi: “Tôi chỉ cần công việc thí nghiệm, thí nghiệm, anh có hiểu không?”
“Ngưng.” Dung An cắt ngang cô: “Có phải là cô đã đóng phim hay là quảng cáo?”
Không có kinh nghiệm diễn xuất nhất định, cô ta không có khả năng biểu hiện được thành thạo như vậy
“Cô ấy là Tưởng Tịch.” Phía dưới có một nam sinh nhận ra cô, hô lên: “Chính là cô ấy diễn trong ‘Công tử Khuynh’ của Lý Mặc.”
“Còn có quảng cáo bộ trang sức mang xu hướng cổ điển.” Một nữ sinh cũng nói phụ hoạ.
Hội trường liền trở nên ồn ào.
Bọn họ đều nghĩ là chỉ có sinh viên phỏng vấn, không ngờ rằng ngôi sao trên ti vi cũng tới giúp vui. Tức khắc, những fan của Tưởng Tịch trong đám sinh viên liền bắt đầu tìm giấy bút xin chữ ký.
Dung An không quan tâm đến không khí trong hội trường, nói: “Trong phim này tôi chỉ tìm người mới.”
Hoá ra kiếp trước không thấy những gương mặt cũ trong phim là vì lý do này.
Tưởng Tịch tạm dừng một chút, nói: “Tôi coi như là ngừơi mới.”
Diễn một bộ phim, ở trong giới showbiz này, theo như lời nói của người nào đó, cũng không tính là người “cũ”.
Dung An cũng không cho là như vậy. Sở dĩ anh ta được xưng là đạo diễn tài ba, không phải vì đạo diễn ra một bộ phim đi vào lòng người đơn giản như vậy, mà là anh ta rất chăm chút tới mỗi một quá trình của phim, lựa chọn kỹ càng những nguyên liệu mới nhất, ưu tú nhất, tăng thêm hương vị hoàn mỹ ở bên trong.
Mỗi một phân đoạn tuyển chọn, không được một chút sai lầm nào.
Từ bộ phim thứ nhất “Nếu như” đến bộ thứ nhì, thứ ba, thứ tư, mỗi một lần Dung An đều tuần hoàn theo nguyên tắc này. Cho nên mỗi một lần anh ta thử phong cách mới đều đạt được kết thúc thành công.
Dung An chưa bao giờ thiếu tiếng tăm, cái anh ta thiếu chính là diễn viên tốt, chưa có trải qua quá trau chuốt, thối nát của giới showbiz.
Chắc chắn là Tưởng Tịch không thích hợp.
Dung An nhìn ra, Tưởng Tịch là một người có khiếu, diễn xuất vừa rồi của cô, nhìn như đơn giản nhưng đã đem tất cả tâm lý của Bạch Tâm biểu hiện ra ở trên mặt.
Mỗi một biến động rất nhỏ của cơ mặt đều là chuyển biến tâm lý tình cờ.
Cô là người thích hợp nhất diễn vai Bạch Tâm mà anh ta đã gặp được trong nửa tháng nay.
Nhưng mà, đáng tiếc, anh ta không cần một người chỉ nửa mới, đã có chút danh tiếng trong giới giải trí.
Dung An khăng khăng giữ vững quan điểm của mình, nói: “Thật xin lỗi, tôi nghĩ tôi không cần cô.”
Tưởng Tịch im lặng ba giây, nói: “Vậy thật xin lỗi, hôm nay đã làm phiền anh, nhưng mà đạo diễn Dung…”
Cô thẳng ngừơi lên, nói: “Nếu ngày nào đó anh cần tôi diễn thì xin nhất định cho tôi biết nhé.”
“Tôi nghĩ cô chắc đã nghe được, tôi chỉ cần người mới diễn vai nam nữ chính trong phim của tôi.”