Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 18: Cú điện thoại đột ngột


Đọc truyện Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss – Chương 18: Cú điện thoại đột ngột

Kỳ nghỉ tuần trăng mật, đối với một sự nghiệp đang phát triển và một nhân vật công chúng đang nổi lên mà nói, trên cơ bản chỉ là những điều ảo tưởng.

Một ngày lòng vòng trong phong cảnh như bức tranh của thôn quê ở Thuỵ Sĩ, không may là điện thoại bị bỏ lại biệt thự đã reo không dưới cả trăm lần. Những đối tác trong giới kinh doanh đều không dễ ứng phó cho nên Tần Thành đành phải quơ tay, xách vali lên máy bay về nước.

Tưởng Tịch ngây người hơn nửa ngày, không đi cùng chuyến với anh ta, mùng ba thì lên chuyến bay nửa đêm, vừa vặn không trễ khởi công vào sáng mùng bốn.

Khi Tưởng Tịch tới khách sạn ở thành phố Z thì Tề Minh Lật được Tề Dịch đưa tới. Hai anh em đứng ở hành lang không một bóng người, nhẹ nhàng nói lời tạm biệt. Nhìn từ một bên mặt, hai người vành tai tóc mai chạm vào nhau, thấy ấm áp làm sao, nhưng cũng cảm thấy không thích hợp sao đó.

Sau khi Tề Dịch xuất hiện, Tề Minh Lật liền thẳng thắn nói rõ thân phận của mình với Tưởng Tịch, đáp lại, Tưởng Tịch báo cho biết chuyện cô và Tần Thành kết hôn.

Thật ra, cho dù cô không nói, Tần Thành cũng nhất định sẽ nói với Tề Dịch bên kia. So với chờ đến khi Tề Minh Lật biết, sau đó tới hỏi cô, không bằng cô nói trước.

Hai kiếp Tưởng Tịch cũng chưa từng có bạn bè, Tề Minh Lật là người đầu tiên cô kết giao thiệt tình.

Bánh xe chạy qua trên sàn nhà, phát ra tiếng cót két, Tề Dịch nghe thấy, quay đầu lại.

“Buổi sáng tốt lành.” Tưởng Tịch lấy chìa khoá ra mở cửa. “Lát nữa gặp ở phim trường.”

Bên cạnh còn có những người khác, ngang nhiên nói chuyện ở cửa, bị người khác nhìn thấy sẽ tránh không được khiến cho truyền thông chế tạo ra một đề tài nói chuyện.

Tề Minh Lật nghe hiểu lời của cô nói, trong mắt có chút cảm xúc vụt qua.

Khi ngẩng đầu, cửa ở đối diện đã đóng.


Nhiều nhân viên trong đoàn làm phim đi làm ngày đầu tiên từ sau kỳ nghỉ hàng năm, mà còn là một tuần, cuộc sống đều cực kỳ dễ chịu.

Nửa tiếng trước khi quay phim, toàn phim trường hỗn loạn, đủ loại đặc sản bày đầy mọi góc, ngay cả mấy diễn viên chính đều được một túi đồ ăn vặt nhỏ.

Tưởng Tịch bật cười khi mỗi lần nhìn vào đám người tràn ngập đủ loại tiếng địa phương, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói không chút gợn sóng sợ hãi của Lý Mặc. “Tiến độ quay phim đã trễ mất một tuần, cho nên hôm nay tăng ca.”

Phim trường một trận kêu rên.

Tiến trình quay phim của “Công tử Khuynh” đi được một phần ba, trong một tuần kế tiếp, trên cơ bản là thời gian tương tác nhiều nhất của bốn diễn viên chính, hai cặp tình nhân.

Đồng thời, trong khoảng thời gian này Tưởng Tịch cùng Nguyên Tấn Thần diễn chung với nhau nhiều nhất.

“Ca ca, sau này anh ngoan ngoãn, đừng tranh cãi với hoàng thượng ở trên triều được không?” Tưởng Tịch nước mắt lấp lánh, dựa vào đầu giường của Nguyên Tấn Thần đã bị hoàng thượng đánh một trận.

“Muội đó!” Nguyên Tấn Thần bóp cái mũi Tưởng Tịch vẻ cưng chiều. “Nhưng nếu ca ca không khuyên nhủ hoàng thượng thì quốc khố năm nay sẽ giảm rất nhiều bạc.”

“Giảm thì giảm đi!” Tưởng Tịch khụt khịt, sức lực toàn thân giống như bị cạn kiệt, chán chường nói: “Ca ca, anh suy nghĩ cho ông ta, ông ta cũng không có thông cảm anh.” Nước mắt rơi xuống một giọt, hai giọt, ba giọt…

“Tiểu Tình, muội muội.” Nguyên Tấn Thần khó khăn ngồi dậy, lấy ra khăn lụa lau nước mắt trên mặt cô một chút. “Ca ca đồng ý với muội, lần sau sẽ chăm sóc tốt bản thân mình.”

(Cho Cat đính chính, tên của em gái Âu Dương Khuynh là Âu Dương Tình chứ không phải Âu Dương Na như mấy tập trước. Xin lỗi các bạn vì sự nhầm lẫn này.)


“Anh đừng tranh đấu với hoàng thượng nữa.”

Nguyên Tấn Thần khó xử nhìn cô.

“Muội chỉ biết.” Tưởng Tịch đấm xuống giường, khóc như hoa lê ướt mưa: “Anh một chút cũng không quan tâm đến bản thân mình, anh nói đi, nếu anh gặp chuyện không may thì muội phải làm sao bây giờ hả?”

Nguyên Tấn Thần mang vẻ mặt đấu tranh, đau khổ nhìn người ở trong lòng xót xa không thôi.

“Cắt.” Lý Mặc giơ tay, vừa lòng nói: “Tốt.”

“Cảm ơn đạo diễn.” Tưởng Tịch nói xong, chậm rãi đứng lên.

Trên mặt cô vẫn còn đọng nước mắt, một đôi mắt trong sáng động lòng người, thấy mà thương xót.

Đầu ngón tay còn lưu lại cảm xúc da thịt trắng mịn của con gái, Nguyên Tấn Thần hơi hoảng hốt nhìn Tưởng Tịch đã đi xa cùng với Vương Mộng.

“Tấn Thần.” Người nữ trợ lý gọi hắn ta. “Anh không sao chứ?”

“Không có chuyện gì.” Nguyên Tấn Thần xốc chăn ngồi dậy, nhận lấy ly nước trên tay nữ trợ lý.


“Vứt cái này đi.” Người nữ trợ lý nhìn khăn tay màu trắng trong tay hắn. “Đoàn làm phim mua tới mấy tá, sẽ không dùng cái này đâu.”

Nguyên Tấn Thần cúi đầu, dấu vết trên khăn chưa khô, nắm ở trong lòng bàn tay lại giống như chạm được nước mắt chảy ra từ trong đôi mắt kia, hắn ta không nỡ ném đi.

“Tấn Thần?”

“À!” Nguyên Tấn Thần bước vội hai bước, bỏ chiếc khăn vào trong tay áo rộng thùng thình.

“Anh có thông báo đêm nay.” Nữ trợ lý làm bộ như chưa thấy cái gì, theo sát hai bước, nói.

“Tôi biết rồi.” Nguyên Tấn Thần lơ đãng đụng vào ngực, nơi của chiếc khăn tựa như càng nóng hơn.

Hắn nghĩ, hắn ta đại khái hiểu được đó là chuyện gì xảy ra.

Tưởng Tịch trở lại phòng nghỉ tạm thời, dậm dậm một chút.

Vì một màn này, trước đó cô đã nằm úp ở giường nửa tiếng đồng hồ tìm cảm giác, hiện giờ chân tê muốn chết. Vừa rồi, nếu không được Vương Mộng đỡ, cô chỉ sợ sẽ té thẳng xuống trên giường.

Như vậy thì sẽ có tiếp xúc thân thể với Nguyên Chấn Thần. Rõ ràng ở kiếp trước, chuyện thân mật nhất bọn họ cũng đã làm, nhưng kiếp này đụng tới hắn, cô nghĩ tới cảnh tượng kiếp trước hắn cùng với người phụ nữ kia dây dưa ở trên giường mà cô và hắn cùng mua, thì ghê tởm không thôi.

Một cú điện thoại gọi tới vào lúc này.

Tưởng Tịch hoà hoãn lại tinh thần, điềm tĩnh tiếp điện thoại: “Alo?”

“Xin chào, xin hỏi có phải là cô Tưởng không?” Là một giọng nữ hơi quen.


“Vâng, xin chào, xin hỏi cô là ai?”

“Tôi là quản lý của công ty châu báu.” Giọng nói của đối phương lộ vẻ vội vàng. “ Là như vầy, cô Tưởng, video cô quay lần trước có một ít trục trặc, chúng tôi muốn mời cô đến quay chụp lại một lần nữa. Đương nhiên về phương diện phí quảng cáo cô Tưởng không cần lo lắng, vì đền bù tổn thất của cô Tưởng trong lúc quay chụp, chúng tôi sẽ trả một trăm ngàn.”

“Chụp lại một lần không sao.” Tưởng Tịch nói. Cô chỉ là một nghệ sĩ mới debut, không có bản lãnh đùa giỡn với nhãn hiệu lớn.

“Nhưng mà.” Tưởng Tịch cân nhắc trong khoảnh khắc, nói: “Tôi muốn hỏi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“…”

“Không thể nói sao?” Tưởng Tịch thản nhiên hỏi.

“Không phải, không phải.” Người quản lý nhìn chằm chằm hình ảnh lộn xộn trên màn hình máy tính, nói: “Cô Tưởng đừng hiểu lầm, chúng tôi tuyệt đối không có ý giấu diếm cô Tưởng.”

“Vậy thì?”

“Là như vầy.” Người quản lý giải thích: “Toàn bộ video quay quảng cáo của cô Tương quay lần trước đã bị người nào đó phá huỷ.”

Ánh mắt Tưởng Tịch rùng mình, nhưng giọng điệu lại thản nhiên, nghe không ra cảm xúc. “Tôi biết rồi, không sao, khi nào thì các người liên hệ với thợ quay phim? Lúc nào thì tôi phải quay?”

“Cảm ơn cô Tưởng.” Người quản lý đổ mồ hôi hột, liên tục nói lời cảm ơn.

Cấp cao của công ty bọn họ vô cùng vừa lòng với bộ quảng cáo này của Tưởng Tịch, mở mấy hội trường, vốn đã chuẩn bị nhân dịp tết Nguyên Đán sẽ phát quảng cáo toàn diện trên các đài truyền hình lớn và các trang web lớn. Ai ngờ rằng sáng nay công ty quảng cáo đã gọi điện thoại đến, nói có một hacker không rõ đã xâm phạm vào máy tính của bọn họ, huỷ bỏ toàn bộ video đã quay chụp của Tưởng Tịch, thậm chí tấm hình dùng để làm áp phích cũng bị làm cho khó coi.

May mắn là cô Tưởng không cự tuyệt, người quản lý ngồi phịch trước máy tính.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.