Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss

Chương 111: Ngoại truyện 3: Có cục cưng


Đọc truyện Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss – Chương 111: Ngoại truyện 3: Có cục cưng

Tần Thành ngồi chuyến bay nhanh nhất đến Thuỵ Sĩ.

Giữa trưa ngày hôm sau Tưởng Tịch đến Thuỵ Sĩ, anh đã xuất hiện trong khách sạn.

Anh dự định một bụng tức giận sẽ phát ra với Tưởng Tịch, nhưng mà khi nhìn thấy cô thân mật gọi món ăn cho anh thì không hiểu sao lòng mềm xuống.

“Sau này em không thể không nói tiếng nào mà bỏ đi.” Tần Thành ôm người ngồi vào trên đùi, vùi đầu vào hõm vai cô, nói: “Anh rất sợ em gặp chuyện không may.”

“Thật xin lỗi.” Tưởng Tịch nghiêng đầu áp vào tóc Tần Thành, nói: “Là em sai rồi.”

Cho dù có ngàn vạn lý do, cô cũng không nên không để lại một câu mà rời đi.

Cô biết rõ anh sẽ lo lắng, nhưng vẫn dứt khoát rời khỏi nhà.

Lúc này đây thật sự là lỗi của cô.

Nhưng…

Tưởng Tịch ngẩng đầu lên, nói: “Ngày đó tại sao anh nổi giận?”

Nếu nguyên nhân chỉ là một kịch bản, Tần Thành không nên hất ngã đồ rồi bỏ đi.

“Anh ghen.” Tần Thành nói: “Anh ghen với kịch bản, ghen với đạo diễn. Em vì bọn họ mà bằng lòng bỏ qua anh.”

Miệng Tưởng Tịch há thành hình chữ O.

Tần Thành tiếp tục nói: “Anh không xác định được anh xếp thứ mấy trong cuộc sống của em, giống như mặc cho anh làm cái gì, em đều hiếm khi biểu hiện ra ngạc nhiên mừng rỡ hoặc là khó chịu. Anh sợ em thổ lộ với anh chỉ là vì xúc động, anh sợ một ngày nào đó thức giấc, em sẽ vì kịch bản phim mà tuyệt tình nói: Tần Thành, chúng ta chia tay đi.”

“Sao anh lại nghĩ như vậy?” Hơn nữa, nếu anh vẫn nghĩ như thế này, vậy mỗi ngày anh ở công ty tươi cười đều là giả bộ sao?

Tưởng Tịch bỗng nhiên cảm thấy hai người bọn họ cần khẩn cấp tiến hành trao đổi thấu đáo một lần.

“Tần Thành.” Tưởng Tịch di chuyển đến đối diện Tần Thành, ngồi xuống, nhìn thẳng anh: “Em nghĩ em sẽ không bởi vì xúc động mà đi thổ lộ với một người đàn ông, có lẽ…” Cô ngừng vài giây, nói: “Anh nghe xong cảm thấy có thể không quá tin được. Trên thực tế, trước Liên hoan phim Kim Ảnh em đã muốn thổ lộ với anh, nhưng anh đã vì em mà làm rất nhiều, nên em nghĩ tiến hành công khai thổ lộ một lần, để cho tất cả mọi người biết em yêu anh. Liên hoan phim Kim Ảnh đúng lúc là một cái bậc.”


“Từ sau Liên hoan phim Kim Ảnh, em chưa bao giờ nói em yêu anh nữa.” Lúc này Tần Thành giống như một đứa con trai mới lâm vào bể tình, ra sức muốn được càng nhiều bằng chứng Tưởng Tịch yêu anh.

“Em cảm thấy ba chữ em yêu anh không phải là đầu môi chót lưỡi, còn nữa, em yêu anh chẳng phải là nên cảm thụ từ trong cuộc sống sao?”

Cô cho rằng Tần Thành có thể cảm nhận được.

“Anh có thể cảm thụ. Nhưng mà Tưởng Tịch, em phải biết rằng em là một diễn viên, phần lớn thời gian trong cuộc sống của em là diễn kịch, có đôi khi anh nhìn không ra khi nào là em đang không diễn.”

Thì ra ý nghĩ của hai người bọn họ khác nhau.

Trong lòng Tưởng Tịch không biết là mùi vị gì. Cô nghĩ rằng cô có thể cho Tần Thành cảm giác an toàn, kết quả là ngược lại.

Mũi cô chua xót, nói: “Ngoại trừ lần chiến tranh lạnh đó ra, em ở trước mặt anh vẫn là con người thật. Em nghĩ là anh có thể cảm nhận được, nhưng xem ra trước kia em đã để lại ám ảnh cho anh.”

“Còn nữa, trong lòng em, người nhà vĩnh viễn là vị trí thứ nhất. Lúc này đây nhận kịch bản là bởi vì em ngây người ở nhà quá lâu, rất buồn chán. Tuy rằng bây giờ cát xê đại diện quảng cáo và đóng phim của em thu vào cũng đủ sống một vài năm, nhưng em nghĩ muốn trong lòng thoả mãn, ngoại trừ đóng phim cùng vẽ tranh, những việc khác em cũng không muốn. Công việc của em nhất định khiến em không có khả năng giống như một người phụ nữ bình thường toàn chức người vợ.”

“Anh hiểu được.” Tần Thành nâng mắt lên. “Sau này anh sẽ chú ý.”

Tưởng Tịch chủ động hôn lên mí mắt Tần Thành. “Sau này mỗi năm em chỉ nhận một bộ phim.”

Tần Thành cười gượng. “Em không cần làm như vậy, anh không muốn khiến em không vui.”

“Nhưng mà em muốn ở chung với anh.” Tưởng Tịch cong môi. “Mục đích lớn nhất của em khi vào giới showbiz là trở thành ảnh hậu. Bây giờ em đã làm được. Em nghĩ, em có thể nghỉ ngơi nhiều, cho mình nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn.”

“Em đã kêu anh Lục từ chối bộ phim thứ hai, bộ phim vào tháng mười một kia đại khái quay đến tháng hai sang năm. Chờ quay xong nó, em sẽ đi theo anh học chút quản lý gì đó, em không muốn người ta nói vợ của Tần Thành chỉ biết đóng phim.”

Tần Thành giật mình sửng sờ nhìn cô.

Tưởng Tịch mỉm cười. Trước kia cô cảm thấy rằng phụ nữ là sinh vật thiếu cảm giác an toàn nhất, thì ra đàn ông cũng vậy. Tâm lý của bọn họ thậm chí còn dễ dàng bị tổn thương hơn so với phụ nữ.

Nói ra vấn đề tức giận của Tần Thành xong, Tưởng Tịch nhớ tới một chuyện.


Cô đắn đo nói: “Nghe nói gần đây anh thường ở công ty…cười ngây ngô. Tất cả mọi người rất lo lắng, em cũng muốn biết anh bị sao vậy?”

Tần Thành cứng họng: “…” Anh có thể nói đó không phải là ngây ngô cười không? Người ta nhìn thấy là ngây ngô cười? Gần đây thịnh hành mẫu đàn ông ấm áp, anh là muốn thử xem sau khi biến mình thành ấm áp thì Tưởng Tịch có thể càng yêu anh hơn không.

Tần Thành oán thầm trong lòng, thầm nghĩ trở về nhất định bắt cho được người nói xấu huỷ hình tượng của anh ở trước mặt Tưởng Tịch.

Anh không nói, Tưởng Tịch cũng không miễn cưỡng, chỉ đổi câu nói: “Bọn họ không quen thay đổi của anh, em nghĩ anh vẫn nên biến trở về tổng giám đốc cao ngạo lạnh lùng là được rồi.”

Trong lòng Tần Thành bị thương nặng, lập tức hoá thân thành em bé năm tuổi, làm nũng: “Em cũng không thích anh thay đổi sao?”

Tưởng Tịch mỉm cười. “Em yêu anh, sẽ yêu mỗi bộ dáng của anh.”

Cô cười lên rất đẹp, âm thanh lại vô cùng êm tai. Đói bụng đã hai ngày, Tần Thành quyết đoán bằng tốc độ thật nhanh lừa người lên giường ăn.

Hai người cùng nhau ngây người ở Thuỵ Sĩ một tuần. Ban ngày, Tần Thành dẫn Tưởng Tịch đi dạo khắp nơi. Bọn họ rút ra thời gian hai ngày đi đến thôn đã tổ chức hôn lễ. Trong nhà thờ, tiến hành lời thoại kết hôn một lần nữa. Tuy rằng không có chứng kiến của mục sư và bạn thân, nhưng vẫn vui vẻ vô cùng. Tới buổi tối, Tưởng Tịch ở cùng Tần Thành, lúc anh tiến hành hội nghị qua video, cô ở bên cạnh đọc sách, lúc anh không có việc gì thì hai người ngồi trên ban công ngắm cảnh hoặc là ra ngoài dạo phố.

Có thể nói, cuộc sống của hai vợ chồng này trong một tuần hết sức thoả mãn.

Trở lại thành phố S, Tưởng Tịch lại ngây người ở nhà vài ngày rồi thu thập hành lý đến đoàn phim báo cáo.

Bộ phim mới là một phim dã tưởng, có nhiều tình tiết phải đeo dây treo (là dây mà khi quay phim phải đeo để bay qua bay lại đó). Sau khi Tần Thành biết được thì bắt đầu thường xuyên dò xét hành trình.

Lục Mạnh Nhiên đối với việc ông chủ cố ý quấy nhiễu nghệ sĩ dưới tay mình thì đã không có lời nào để nói. Anh ta nhìn Tưởng Tịch ở trong studio không hề bị Tần Thành ảnh hưởng, dặn dò Vương Mộng vài câu rồi cùng với Tư Dục chạy đi tuyên truyền cho album thứ hai của năm nay.

Ai ngờ, lúc đầu tháng hai Tưởng Tịch xảy ra chuyện, khi cô đeo dây treo thì hôn mê bất tỉnh.

Cố tình, Tần Thành vắng mặt vào ngày đó.

Vương Mộng canh giữ ở phim trường bị doạ khóc.

Lục Mạnh Nhiên vội vội vàng vàng đi máy bay về, kết quả…Đối diện chính là tổng giám đốc nhà mình đang ngơ ngác ở trước cửa phòng bệnh.


Lục Mạnh Nhiên cái gì cũng không muốn nói.

Vương Mộng cầm khăn tay, rầm rì khóc: “Tưởng Tịch và em bé chắc là không có chuyện gì, nhất định là không có chuyện gì.”

Lục Mạnh Nhiên: “…”

Hơn mười phút sau, bác sĩ mở cửa đi ra, hỏi: “Xin hỏi ai là người nhà của cô ấy?”

Tần Thành vội xua đi hoang mang rối loạn, đầu hướng vào trong phòng bệnh dò xét: “Là tôi.”

Bác sĩ cảm thấy người đàn ông này và người phụ nữ trong phòng bệnh đều thấy hơi quen, nhưng nhất thời nghĩ không ra, xoay đầu, nói: “Trong khoảng thời gian này bệnh nhân mệt nhọc quá độ nên mới ngất xỉu, sau này tĩnh dưỡng cho tốt.”

“Tôi nhớ kỹ.” Tần Thành quét mắt qua bác sĩ, do dự hỏi: “Vậy xin hỏi có phải cô ấy có thai hay không?”

“Vợ của anh có thai được một tháng rưỡi rồi, anh không biết sao?” Bác sĩ kinh ngạc nhìn Tần Thành. “Em bé đã được bảy tuần.”

Vậy nói cách khác, khi bộ phim được quay một phần ba thì trong bụng Tưởng Tịch có cục cưng của bọn họ.

Tần Thành: “…”

Nếu không phải Vương Mộng nói lộ ra, chẳng phải là anh còn tiếp tục bị gạt? Tần Thành thật muốn dựng Tưởng Tịch lên đánh một trận!

Bác sĩ nhìn thấy sắc mặt của anh không tốt, lo là sẽ xảy ra chuyện, vội vàng bổ sung hai câu: “Đàn ông không thể chỉ lo đến sự nghiệp, còn phải nghĩ tới người nhà. Phụ nữ mang thai em bé là một chuyện rất vất vả, lúc này đàn ông phải quan tâm nhiều hơn một chút.”

Cơn giận mới vừa nổi lên lập tức hạ xuống mất tiêu.

Lúc này bác sĩ mới yên tâm rời đi.

Vương Mộng thấy Tần Thành đi vào phòng bệnh, nói: “Tôi có nên đi vào hay không.”

Lục Mạnh Nhiên: “…” Anh không bao giờ muốn…đến bệnh viện nữa.

Khi Tưởng Tịch tỉnh lại thì phát hiện mình đang nằm trong phòng bệnh.

Hồi tưởng lại chuyện trước khi té xỉu, Tưởng Tịch biến sắc, tay ý thức sờ soạng về phía bụng.


“Em bé không sao.” Tần Thành đổi tư thế nằm sấp thành tư thế ngồi, trong mắt ánh lên tia nguy hiểm không rõ. “Em nói đi, anh nghe đây.”

“Chúng ta có cục cưng.” Tưởng Tịch giả vờ ngây thơ. “Anh vui hay không vui?”

Anh cực kỳ vui, nhưng đồng thời anh cũng sợ muốn chết.

Bác sĩ nói phụ nữ có thai cảm xúc dễ dàng dao động, không thể chịu kích thích. Tần Thành nhẫn nhịn, sắc mặt như băng: “Anh sắp bị em hù chết rồi.”

Vừa nghe nói cô té xỉu, anh liền quẳng viên chức của công ty đang chờ họp, chạy tới. Còn chưa đứng vững ở cửa phòng bệnh đã nghe Vương Mộng ở bên kia ném qua một quả bom “Tưởng Tịch và em bé có thể xảy ra chuyện gì không”.

Ngày hôm nay, anh trải qua thật là nhấp nhô.

May mà người lớn và em bé không xảy ra chuyện gì.

Tưởng Tịch biết đã doạ anh thật thảm, nắm tay anh lên, chủ động nhận lỗi: “Thật xin lỗi, em không phải là cố ý gạt anh.”

Có thể là sắp sửa làm mẹ, Tần Thành cảm thấy trên người Tưởng Tịch có một tầng sáng ấm áp. Anh hừ một tiếng, trong ngoài không đồng nhất, nói: “Anh tha lỗi cho em, nhưng mà phim…”

“Phần diễn của em chỉ còn nửa tháng nữa là xong.” Tưởng Tịch nói: “Em muốn chụp cho xong phần cuối cùng.”

Tần Thành lập tức đưa ra ý kiến phản đối: “Không được. Bác sĩ nói em mệt nhọc quá độ, cần phải nghỉ ngơi cho tốt.”

Tưởng Tịch học bộ dáng làm nũng của anh, kháng nghị: “Bộ phim chỉ còn lại có một chút cuối cùng.”

“Cục cưng của chúng ta quan trọng hơn phim.” Rồi đột nhiên Tần Thành nghẹn giọng. “Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ? Em mỗi ngày bị đeo tới đeo lui, rất không an toàn.”

“Em sẽ chú ý chăm sóc bản thân mình. Hơn nữa, chẳng phải anh cách một ngày là đến phim trường một lần sao?”

Liên quan đến vấn đề an toàn của hai mạng người lớn nhỏ, Tần Thành kiên quyết không thoả hiệp. “Anh không thể diễn thay em, anh có đến, em vẫn phải đeo dây treo.”

Tưởng Tịch: “…”

Tần Thành kiên nhẫn dỗ dành: “Em lo lắng cho cục cưng của chúng ta, hử? Về phía bộ phim, anh đi thương lượng với đạo diễn, tất cả tổn thất TRE sẽ chịu trách nhiệm.”

Đều nói phụ nữ mang thai sẽ trở nên ngu ngốc, vậy đàn ông tại sao cũng biến thành ngu? Tưởng Tịch không thể đeo dây treo thì có thể tìm người thế thân, tại sao phải nhất định tốn mấy triệu bồi thường? Đứng ở cửa nghe nghe lóm trong chốc lát, Vương Mộng tỏ vẻ cô nên lên sân khấu.

Gõ gõ cửa, Vương Mộng cười cười với Tưởng Tịch, hít sâu một hơi, đối diện với Tần Thành, nói: “Tổng giám đốc Tần, trong kịch bản chỉ còn lại bảy buổi diễn phải đeo dây treo, còn lại không có nhiều động tác lớn. Tôi nghĩ diễn đeo dây treo có thể do thế thân làm, những cái khác Tưởng Tịch chắc là không thành vấn đề.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.