Đọc truyện Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss – Chương 103: Nhà họ Phương xảy ra chuyện
“Tam Vương gia, tôi cảm thấy rằng Lệ phi nương nương vẫn chưa bị bắt đi, bà ta còn tại trong cung.” Tưởng Tịch đã tính trước mọi việc, buông khăn tay. “Có lẽ, nương nương ở ngay tại trong phòng của bà ấy.”
Nguyên Tấn Thần hơi nhíu mày. “Cô tin chắc?”
“Tin chắc.” Tưởng Tịch chìa hai ngón tay, búng bụi trên khăn tay, nói: “Nhưng mà tin hay không thì phải xem bản thân Tam Vương gia.”
“Cắt. Màn này qua. Các người nghỉ ngơi năm phút, năm phút sau diễn màn tiếp theo.”
“Diễn xuất của em càng ngày càng tốt hơn nhiều.” Nguyên Tấn Thần đưa một cái khăn cho Tưởng Tịch. “Vừa rồi tôi bị em dẫn dắt đi.”
Sau khi hiểu được anh ta thật sự đã buông tha dây dưa cô, Tưởng Tịch đối với Nguyên Tấn Thần không còn phản cảm như vậy nữa. Nhận lấy khăn mặt, Tưởng Tịch cười nói: “Tôi cảm thấy là tôi đang diễn theo anh.”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười.
“Tưởng Tịch.” Vương Mộng chạy chậm tới, nhìn thấy Nguyên Tấn Thần thì vẻ mặt cứng lại mất tự nhiên.
“Tôi đi dặm lại hoá trang trước.” Nguyên Tấn Thần vẫy tay, đi về phía phòng hoá trang của mình.
Vương Mộng nhìn người đã đi xa, vội lấy ra điện thoại di động, nói: “Vừa rồi có người tìm chị.”
Là một dãy số không có tên, nhưng dựa vào trí nhớ tốt nên Tưởng Tịch nhanh chóng tìm ra được chủ nhân của dãy số.
Bọn họ đang nôn nóng sao? Vậy lúc hại người thì sao không nghĩ tới có một ngày bị bại lộ?
Tưởng Tịch đưa ngón tay cái ấn xuống tắt máy, màn hình sáng lên rồi tối đi.
“Còn nữa.” Vương Mộng cắn môi, nhìn bên ngoài nói: “Vừa rồi Đinh Mi đến phim trường, chị ta muốn gặp chị.”
Đinh Mi?
Thiếu chút nữa là đã quên mất chị ta. Tưởng Tịch nhìn thời gian, nói: “Bây giờ chị ta còn ở bên ngoài không?”
Vương Mộng lắc đầu. “Không còn. Nhưng chị ta nói chị ra có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị.”
Tưởng Tịch đóng lại di động, nói: “Tôi biết rồi. Chờ buổi tối tôi sẽ cùng với chị ta gặp mặt một lần.”
Đinh Mi làm nhiều chuyện có lỗi với cô như vậy, bây giờ tìm đến là bị chuyện của Phương Vi Vi khiến cho sợ hãi sao? Sau lưng chị ta không phải còn có một người phụ nữ sao? Về điểm ấy Tưởng Tịch còn có chút nghi vấn.
…..
“Ba, thế nào?” Mợ hai nhà họ Phương lo lắng vây quanh điện thoại, hận không thể chui vào trong ống nghe.
“Không ai tiếp.” Ông lão Phương bỏ ống nghe xuống. “Di động tắt máy.”
“Con đã nói là nó cố tình muốn hại nhà họ Phương chúng ta mà.” Mợ hai nhà họ Phương chưa từ bỏ ý định tiếp tục nói xấu Tưởng Tịch trước mặt ông lão Phương. “Nó chắc chắn là muốn báo thù cho nhà họ Tưởng. Ba, chúng ta cũng không thể để cho quỷ kế của Tưởng Tịch được thực hiện!”
Ông lão Phương nhìn xéo bà ta. “Cô đến bây giờ còn không ăn năn?”
Mợ hai Phương cười mỉa. “Ba, ba nói cái gì vậy? Không phải con đã nói là con tạt a xít là vì trút giận cho Vi Vi sao, ba đây là nghĩ đi đâu vậy? Con sao có thể cố ý gây phiền phức cho nhà chúng ta chứ?”
Ông lão Phương nắm lấy tay vịn của ghế dựa, lặng im không nói.
Mợ hai Phương không dám nói thêm câu nào nữa.
Tối hôm qua bà ta không tin lời của ông lão, xách hành lý đi ra ngoài, kết quả, mới đi không được bao xa thì đã bị hơn hai mươi người đàn ông mặc đồ đen cầm súng khiến cho chạy trở về.
Hiện tại bà ta hoàn toàn không dám ra khỏi cửa. Bà ta sợ chọc giận những người đàn ông này, ngược lại sẽ bị đánh chết.
Ông lão Phương nắm cây gậy, nhíu mày trong chốc lát, nói: “Cô và Vi Vi hôm nay theo tôi ra ngoài một chuyến.”
Mợ hai Phương như chim sợ cành cong. “Ba, ba muốn làm gì?”
“Đi tìm Tưởng Tịch.” Bây giờ bọn họ chỉ có biện pháp này.
Mợ hai Phương khó tin nhìn ông lão Phương. “Ba, chúng ta không sai, con tuyệt đối không đi xin lỗi với con tiện nhân kia. Ba không thể thiên vị Tưởng Tịch.”
“Cô…” Ông lão Phương đối với đứa con dâu thứ hai đã hoàn toàn không ôm hy vọng, chống gậy đứng lên, nói: “Hôm nay cô không đi cũng phải đi. Người lãnh đạo giúp chúng ta đã bị thay sáng hôm nay. Tôi thấy chuyện không lừa được bao lâu nữa!”
Mợ hai Phương kinh ngạc lùi đến cửa.
Ngay lúc đó, mợ cả nhà họ Phương hoảng hốt chạy vào. Bà ta thở phì phò, trực tiếp đụng phải mợ hai Phương, nhưng bà ta hoàn toàn không để ý, bởi vì bà ta còn có chuyện quan trọng hơn.
“Ba.” Mợ cả Phương cất cao giọng gọi. “Phương Tiễn nhà chúng ta ở quán bar bị cảnh sát bắt đi. Ba mau nghĩ biện pháp đem nó ra ngoài đi, nó còn nhỏ như vậy mà vào tù thì làm sao bây giờ?”
Ông lão Phương liếc mắt nhìn người vợ của con trai cả, lại nhìn đứa con dâu thứ hai, giận dữ không thể nén được: “Các người khiến tôi tức chết thì mới bằng lòng. Nói đi, là chuyện gì xảy ra?”
Mợ cả Phương khẩy ngón tay một hồi, hùng hồn nói: “Cảnh sát vu tội tiểu Tiễn tụ tập hít thuốc phiện. Nó mới hai mươi tuổi thôi, ngay cả thuốc phiện cũng không biết là cái gì. Ba, nhất định là có người muốn hãm hại nó. Theo con thấy, hơn phân nửa là Tưởng Tịch kia làm.”
Một gậy của ông lão Phương phá huỷ cái chén ở trên bàn. “Câm miệng.”
Ông ta vừa nói xong, điện thoại vang lên.
Điện thoại của đứa con cả. Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đầu thế nhưng lại mất bình tĩnh giống như một đứa mới vừa vào làm việc. “Ba, công ty đã xảy ra chuyện.”
Hơi thở của ông lão Phương không lên đến, mí mắt khẽ lật, hôn mê bất tỉnh.
“Ba.” Bên trong nhà tổ của Phương gia truyền ra tiếng hô kinh hãi của hai mợ Phương.
…..
Tổng bộ của Tề thị.
Tần Thành rút nút chai rượu đỏ ra, rót cho mình và Tề Dịch mỗi người một ly.
“Lúc này đây, cho dù nhà họ Phương không bại thì nguyên khí cũng sẽ bị thương nặng.” Tề Dịch để ý đến mấy cái đồ thị trên máy tính. “Qua hai giờ nữa, cố phiếu nhà họ Phương sẽ rớt xuống thấp nhất.”
Tần Thành nâng ly. “Tôi lại thiếu cậu một ân tình. Nói đi, cậu có yêu cầu gì?” Tuy rằng chuyện đả kích nhà họ Phương này đây là việc nhà họ Tần chủ đạo, nhưng nhà họ Tề cũng dậy lên ảnh hưởng không thể bỏ qua. Nhất là Tề Dịch đã gọi một cú điện thoại nào đó cho lãnh đạo bên trên.
Tề Dịch lắc lắc cái ly, nói: “Tôi muốn hợp đồng của Minh Lật.”
“Cô ấy muốn huỷ bỏ hợp đồng?” Tần Thành thoải mái thưởng thức rượu. “Là ý của cậu hay là của cô ấy?”
“Ý của tôi.” Tề Dịch nhìn tấm hình sinh động của Tề Minh Lật trên bàn làm việc, ánh mắt không tự giác dịu xuống. “Nửa năm nay tình hình của cô ấy vẫn không tốt, còn liên tục bị đám paparazzi theo dõi, tôi muốn mang cô ấy ra ngoài chơi một hồi.”
“Cậu ngược lại rất nhàn nhã.” Tần Thành trợn mắt nói dối. “Tôi thì bận đến mệt chết.”
Tề Dịch ném ánh mắt, không đáp lại anh.
Tần Thành đại khái biết cậu ta nghĩ cái gì, nhấp một ngụm rượu, nói: “Trở về tôi cho người đem hợp đồng của Tề Minh Lật lại đây. Khi nào cảm xúc của cô ấy tốt hơn, muốn quay phim thì cậu cho cô ấy hợp đồng nữa là được.”
Tề Dịch ngoắc ngoắc khoé miệng. “Cám ơn.”
…..
Thiết bị của phim trường bị một ít trục trặc, vì thế Tưởng Tịch có thời gian hơn hai tiếng đồng hồ buổi trưa.
Nửa giờ xem kịch bản, lại dùng nửa giờ ở trong đầu vẽ ra cảnh tượng biểu diễn kế tiếp, còn thừa một giờ, Tưởng Tịch lấy ra máy tính bảng.
Đây là thói quen được tạo thành của cô sau vụ tạt a xít, lúc nhàn hạ thì chú ý đến tin tức. Tuy rằng không có bổ dưỡng gì, nhưng đôi khi có thể ngược lại thật sự tiêu khiển được thể xác và tinh thần.
Nhưng hôm nay có…
Bốn hàng đầu của tin tức giải trí đều có liên quan tới nhà họ Phương.
“Thiếu gia của nhà họ Phương, Phương Tiễn, tụ tập ở quán bar hít thuốc phiện bị bắt rạng sáng hôm nay.”
“Cổ phiếu của Phương thị hôm nay gặp sóng gió lớn, hiện giờ toàn bộ đều rớt giá thê thảm.”
“Mợ hai nhà họ Phương bị nghi là thủ phạm, hiện đang bị cảnh sát điều tra toàn diện.”
“Video ghi âm của Phương Vi Vi bị đưa ra ngoài sáng, bản chất người phụ nữ ác độc bị phơi bày!”
Mỗi một tin tức đều có ảnh chụp với cảnh tượng khác nhau, tỏ rõ tin tức: Nhà họ Phương gặp phải phiền phức.
Tưởng Tịch giật mình ngây ra hồi lâu, rồi sau đó tắt máy tính, không tiếng động bật cười lên.
Tưởng Tịch giật mình ngây ra hồi lâu, rồi sau đó tắt máy tính, không tiếng động bật cười lên.
Dựa lưng vào cửa phòng hoá trang, Tưởng Tịch cười ra nước mắt.
Nhìn xem, nhà họ Phương đã bị quả báo tới rồi. Đây là kết cục của nhiều bất nghĩa của bọn họ. Mà lúc này đây, cô sẽ khiến cho Phương Vi Vi và mợ hai Phương nếm được đau khổ.
Buổi chiều trước khi kết thúc công việc, Tưởng Tịch liên hệ với Đinh Mi.
Đoán là Đinh Mi đang ở sàn nhảy của một quán bar. Tưởng Tịch phải nói tên ba lần liền chị ta mới trả lời lại.
“Nghe nói chị muốn gặp tôi, vậy buổi tối đi, tôi định chỗ, đến lúc đó chị tới tìm tôi.”
Đinh Mi lập tức lên tiếng: “Được.”
Cúp điện thoại, Vương Mộng hơi lo lắng. “Đinh Mi và Phương Vi Vi là đồng bọn, ngộ nhỡ chị ta giúp Phương Vi Vi thừa cơ gây hại chị thì làm sao bây giờ?”
“Chúng ta ở đâu vệ sĩ đều có thể nhìn thấy.” Tưởng Tịch xoay di động. “Như vầy đi, em báo cho người phụ trách vệ sĩ, kêu anh ta chọn ra mấy người đặc biệt tin cậy cùng tôi vào phòng bao.”
Ánh mắt Vương Mộng nháy lên, lập tức đứng dậy bắt tay vào đi làm chuyện này.
Cô ta đi theo Tưởng Tịch đã gần hai năm, đặc biệt mấy ngày nay Tưởng Tịch nói cho cô ta rất nhiều tin tức mà trước kia cô ta không biết. Nói trong lòng không có khúc mắc, bản thân Vương Mộng cũng không tin, nhưng cô ta đổi khía cạnh thì phát hiện Tưởng Tịch có phần đang bảo vệ cô ta.
Lại nói tiếp, hai năm nay Tưởng Tịch chưa bao giờ nổi giận với cô ta, cho dù khi vô cùng mệt cũng chỉ kêu cô ta đi mua giúp đồ này nọ. Tiền lương bình thường của cô ta, ngoại trừ một phần do công ty cấp, thì phía dưới Tưởng Tịch cũng sẽ cấp thêm một phần.
Tưởng Tịch đối với cô ta rất tốt. Ở trong giới, những ngôi sao nổi tiếng giống như Tưởng Tịch, có người nào tính tình tốt giống Tưởng Tịch. Nói lý ra, có rất nhiều đồng nghiệp hâm mộ cô ta, nói cô ta may mắn, có việc làm, tìm được người sếp tốt.
Mỗi lần nghĩ như vậy, Vương Mộng liền cảm thấy rằng cô phải thật sự chăm sóc Tưởng Tịch. Nếu không, cô ta thật có lỗi với lòng tốt của Tưởng Tịch.
Buổi tối tám giờ, Tưởng Tịch tới chỗ hẹn với Đinh Mi.
Vương Mộng tìm được một nhà hàng bọn họ từng tới, khung cảnh tao nhã, chủ yếu là hiệu quả cách âm của phòng bao tốt.
Tưởng Tịch dẫn theo Vương Mộng cùng bốn người vệ sĩ đi vào phòng.
Đinh Mi đã tới. Chị ta một tay nắm di động, một tay đặt ở trên mặt bàn. Khi Tưởng Tịch ngồi xuống thì thoáng nhìn về phía chị ta. Màn hình di động không sáng, cho nên có thể phần lớn Đinh Mi dùng động tác này để che dấu sợ hãi trong lòng chị ta.
Gọi cho mỗi người ở đây một ly cà phê, Tưởng Tịch im lặng nhìn Đinh Mi.
“Tôi…” Bàn tay nắm di động của Đinh Mi trở nên chặt lại. “Tôi muốn nói cho cô một bí mật.”
Tưởng Tịch gật đầu, tự nhiên, điềm tĩnh: “Tôi chăm chú lắng nghe.”
“Vậy bọn họ.” Đinh Mi không thấy Tưởng Tịch đuổi những người không liên can ra ngoài, nghĩ rằng Tưởng Tịch quên, liền nhắc nhở nói: “Tôi nói chính là bí mật, chỉ có thể một mình cô nghe thôi.”
“Phải không?” Tưởng Tịch phun ra từng chữ một, lạnh lùng vô tình. “Ngộ nhỡ cô ra tay với tôi thì làm sao bây giờ?”
“Tôi không dám đụng vào cô.” Đinh Mi hiển nhiên thấy được súng trong tay bốn người vệ sĩ. Chị ta lắc lắc đầu, nói: “Hiện giờ tôi thầm muốn giữ mạng của mình, tôi không có lá gan làm hại cô ở sau lưng. Không tin thì cô có thể tự mình đến lục soát.”
“Được rồi.” Tưởng Tịch nói: “Tôi kêu bọn họ đi ra ngoài.”