Đọc truyện Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo – Chương 240: Chờ anh tan tầm
Vương Thiến Như đi vào phòng làm việc, nói với những nhân viên đang miệt mài cố gắng làm việc: “Chào mọi người, tôi tên là Vương Thiến Như, sau này sẽ là trợ lý thư ký, xin mọi người chỉ bảo nhiều hơn.” Cô khom lưng chào hỏi mọi người, rất lâu cũng không thấy người nào đáp lại, mới ngẩng đầu lên, nhìn mọi người cứ cúi đầu làm việc, cũng không ai muốn trả lời cô.
“Ha ha. . . . . .” Vương Thiến Như chỉ có thể cười gượng hai tiếng, vuốt vuốt tóc, bĩu môi.
Cụ Duệ Tường đứng trước cửa thuỷ tinh nhìn Vương Thiến Như, không khỏi lắc đầu một cái. Vương Thiến Như này làm việc luôn vụng về hấp tấp, lo trước không lo sau, làm chuyện gì cũng không dùng đầu óc. Chỉ có điều, đây mới là nét đặc biệt của Vương Thiến Như.
“Thiến Như, chúc mừng em!” Khiết Đan Đan đi từ phòng photo ra, nghe được tin tức tốt, đến chúc mừng, ánh mắt quét qua đám phụ nữ trong phòng làm việc, nhất định là đang ghen tỵ Vương Thiến Như được Tổng giám đốc đối xử đặc biệt.
Vương Thiến Như mỉm cười nhìn Khiết Đan Đan, cô vui mừng ôm Khiết Đan Đan, “Đúng vậy, chị Đan Đan, em thành công rồi.”
“Em đấy!” Khiết Đan Đan gõ một cái lên cái trán cô, “Không nên vui mừng quá sớm, Tổng giám đốc vô cùng nghiêm khắc trong công việc, nếu như làm không tốt sẽ bị anh ta đuổi việc đó.”
“A!” Niềm vui của Vương Thiến Như bị phá hủy mất một nửa, không tốt, cô là ai? Là siêu nhân có năng lực tự chữa trị siêu cấp, “Em sẽ cố gắng, sẽ không để xảy ra chuyện gì”
Hai chị em tươi cười vui vẻ, nhưng lại bị người khác xem thường.
Mấy ngày kế tiếp, Vương Thiến Như chăm chỉ làm việc, mỗi lần muốn tìm cơ hội nói chuyện với Cụ Duệ Tường, đều không có cơ hội, giống như Cụ Duệ Tường đang trốn mình. Giờ nghỉ trưa, nói chuyện với anh, cũng chỉ là ‘ừ, à……’ các loại, chỉ nói lấy lệ với cô.
Cô đến tập đoàn nhà họ Cụ chủ yếu muốn kéo gần quan hệ với Cụ Duệ Tường, kết quả Cụ Duệ Tường không nóng không lạnh với mình, làm cô vô cùng sốt ruột.
Không được, Vương Thiến Như quyết định, nhất định phải đợi Cụ Duệ Tường tan tầm, sau đó nói chuyện cùng anh. Đúng, chính là như vậy!
“Thiến Như, tan tầm rồi, về nhà đi!” Khiết Đan Đan cúi đầu thu dọn đồ đạc, thuận miệng nói.
Vương Thiến Như nhìn Khiết Đan Đan, cúi đầu giả bộ đang làm việc, “Chị Đan Đan, em vẫn chưa làm xong, chị về trước đi.”
“Từ khi nào em tận tụy với công việc như vậy?” Khiết Đan Đan không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Thiến Như. Bình thường ở nhà làm đại tiểu thư, mà thường ngày cũng không thấy em ấy cố gắng làm việc như vậy, hôm nay thật là khác thường, chẳng lẽ sinh bệnh rồi?
Cô tiến lên sờ vào trán Vương Thiến Như. Ừ, không có bệnh, “Được rồi, em không cần giả bộ, nhanh về đi!”
“Chị Đan Đan, em thật sự chưa làm xong việc của mình, chị về trước đi!” Vương Thiến Như liều mạng đẩy Khiết Đan Đan, trong lòng mắng cô chị họ này thật sự là phiền phức!
Khiết Đan Đan nhìn Vương Thiến Như, hoàn toàn không biết cô đang suy nghĩ gì? Có thể nào không phải là Vương Thiến Như không, “Được rồi, em không cần đẩy chị!”
Vương Thiến Như nhìn Khiết Đan Đan rời đi, không khỏi thở phào, cô chị họ này thật sự là phiền phức!
Cô liếc nhìn phòng làm việc của tổng giám đốc thấy đèn vẫn sáng. Cụ Duệ Tường thật sự là nghiêm cẩn (nghiêm túc +cẩn thận) trong công việc, có lần nổi giận trong lúc họp, ngay cả cô cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Cô buồn chán nhìn máy tính, không biết khi nào thì Cụ Duệ Tường mới về? Thời gian từng giây từng phút đi qua, cái bụng cô bắt đầu kêu gào rồi, vì chờ Cụ Duệ Tường, cô không dám đi ra ngoài ăn cơm, sợ mình vừa ra khỏi công ty, Cụ Duệ Tường liền rời khỏi. Cho nên cô chỉ có thể chịu đói, chờ Cụ Duệ Tường tan tầm.
Đèn phòng làm việc đã tắt, cô vội vàng thu dọn đồ đạc, đứng chờ trước cửa phòng Cụ Duệ Tường.
Cụ Duệ Tường đi ra khỏi cửa đã nhìn thấy Vương Thiến Như, hai mắt trợn tròn kinh ngạc nhưng giọng nói lạo lạnh lùng hỏi “Cô còn chưa về?”
“Đúng vậy, em có chút chuyện chưa làm xong.” Vương Thiến Như đi theo Cụ Duệ Tường.
Khóe mắt anh liếc nhìn cô gái nhỏ này, nói dối cũng không biết cách, rõ ràng chờ anh, cô là trợ lý thì có việc gì cần phải làm trễ như vậy? Cụ Duệ Tường cũng không muốn vạch trần lời nói dối của cô.
Đợi đến khi thang máy mở cửa, thấy Vương Thiến Như muốn đi vào, dang tay trực tiếp kéo cô lại, “Đây là thang máy riêng của tổng giám đốc, cô. . . . . . đi thang máy nhân viên.”
Vương Thiến Như ngẩng đầu nhìn vẻ mặt không cho phép của Cụ Duệ Tường, buồn bực chu môi, “Không thể phá lệ một lần sao?”
“Không được!” Cụ Duệ Tường kiên quyết nói.
“Được rồi!” Ngoài miệng Vương Thiến Như không nói gì, nhưng trong lòng đã sớm hỏi thăm cả nhà Cụ Duệ Tường một lần.
Cụ Duệ Tường nhìn Vương Thiến Như uất ức, làm việc cả ngày khiến anh mệt mỏi khó chịu nhưng bắt nạt cô xong thì tâm tình anh cũng tốt hơn nhiều.
Không nghĩ tới Cụ Duệ Tường dễ nổi giận như vậy, nhìn thang máy đóng lại, cô vội vàng chạy vào thang máy nhân viên. Thật phiền phức, tại sao phải phân thang máy của tổng giám đốc và nhân viên, rõ ràng là kỳ thị.
Đợi cô xuống tầng một, cũng không trông thấy bóng dáng Cụ Duệ Tường, hai mắt quan sát bốn phía, rốt cuộc nhìn thấy Cụ Duệ Tường ở cửa chính, cô vội vã chạy tới, “Anh Tường, chờ em một chút!”
“Tôi không phải đã nói không được gọi tôi là anh Tường rồi sao? Gọi tôi là Tổng giám đốc.” Cụ Duệ Tường quay đầu nhìn Vương Thiến Như đang thở hổn hển đuổi theo lạnh lùng ra lệnh.
” Vâng” Vương Thiến Như uất ức trả lời, ngẩng đầu lên, “Tường…..tổng giám đốc chúng ta đi ăn cơm đi!”
Cô cảm thấy tan tầm trễ như vậy, chắc cũng đói bụng, lôi kéo anh muốn đi ăn cơm, nhưng mà cô giống như đang lôi kéo khúc gỗ vậy, vẫn không nhúc nhích. Vương Thiến Như kỳ quái quay đầu nhìn Cụ Duệ Tường.
“Tôi. . . . . .” Cụ Duệ Tường nhìn hai mắt tràn đầy khát vọng của Vương Thiến Như, chính mình muốn nói ra vài lời ngoan độc, nhưng trong nháy mắt lại không nói ra được, dừng một chút lại nói: “Tôi không đói bụng.”
“Sao có thể không đói bụng? Anh đã làm việc mấy tiếng rồi mà.” Vương Thiến Như cũng không tin Cụ Duệ Tường sẽ không đói, cho dù người máy làm việc trong thời gian dài, cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, huống chi là con người?
Cô lôi kéo Cụ Duệ Tường, “Đi thôi! Chúng ta đi ăn cơm, em biết có một quán cơm ngon lắm.”
Cụ Duệ Tường nhìn Vương Thiến Như liều mạng lôi kéo mình, bỗng nhớ tới lúc ở Mỹ, cô cũng thường mang thức ăn từ nhà tới, anh vẫn không nhúc nhích, hất tay Vương Thiến Như ra, sắc mặt thay đổi quát: “Tôi nói không muốn ăn, cô không nghe thấy sao?”
Vô duyên vô cớ bị quát, Vương Thiến Như uất ức cắn môi, cúi đầu nói: “Em chỉ cảm thấy anh sẽ đói, muốn rủ anh đi ăn cơm, chẳng lẽ điều này cũng có lỗi sao?”
Cụ Duệ Tường thở dài một hơi, nhìn ánh mắt ảm đạm của Vương Thiến Như, tức giận trong lòng cũng dịu xuống, “Chuyện của tôi, không cần cô nhúng tay vào.”
Anh xoay người rời đi, không muốn cho Vương Thiến Như có cơ hội nói chuyện, bởi vì anh sợ mình sẽ mềm lòng, đây tuyệt đối không phải lúc anh nghĩ đến người khác, chấp nhận Vương Thiến Như.
Nếu là cô gái khác, có lẽ anh sẽ suy tính, còn là Vương Thiến Như thì không thể.
Vương Thiến Như nhìn bóng lưng Cụ Duệ Tường rời đi, không khỏi than thở, thái độ của Cụ Duệ Tường với mình càng lúc càng không tốt, anh ấy thật sự không thích mình.
Cô vỗ vỗ mặt, không nên suy nghĩ quá nhiều, anh ấy vì công việc quá mệt mỏi, cho nên giọng điệu mới không tốt như vậy.
“A!” Vương Thiến Như bị người ta chụp bả vai, bị kinh sợ đến mức thét chói tai, xoay người lại nhìn gương mặt xa lạ, cực kỳ tức giận hầm hừ, “Anh là ai? Cũng quá không có đạo đức mà, không biết dọa người cũng sẽ gây chết người à.”