Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 227: Mua đồ dùng phụ nữ


Đọc truyện Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo – Chương 227: Mua đồ dùng phụ nữ

Khi bốn mắt nhìn nhau, Đơn Triết Hạo ôm lấy Giản Nhuỵ Ái ướt sũng vào lòng mỉm cười “Cầu mong cho Tiểu Nhụy thật hạnh phúc, cám ơn em đã nguyện ý ở bên cạnh anh”

Giản Nhuỵ Ái ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, trong lòng vô cùng ấm áp, dựa vào lồng ngực Đơn Triết Hạo biết Đơn Triết Hạo muốn mình thả lỏng tâm tình.

“Hạo!” Giản Nhụy Ái cắn môi, cố nén không để cho nước mắt chảy ra, bởi vì không muốn nước mắt làm che giấu tình yêu dành cho Đơn Triết Hạo.

“Tiểu Nhụy, anh yêu em, rất yêu em.” Hai mắt Đơn Triết Hạo nóng rực giống như muốn thiêu đốt Giản Nhuỵ Ái trong tình yêu của mình, nhìn chằm chằm vào mắt Giản Nhụy Ái.

Nước mắt Giản Nhụy Ái lại chảy dài trên gương mặt xinh đẹp nhưng đó không phải là nước mắt của lo lắng khổ đau mà chính là nước mắt của hạnh phúc. . . . . .

Đơn Triết Hạo yêu Giản Nhụy Ái, mà Giản Nhụy Ái cũng rất yêu anh.

“Hạo, em yêu anh, vô cùng yêu, ở thế giới trừ cha mẹ, em chưa từng yêu ai nhiều như yêu anh.” Giản Nhuỵ Ái oà khóc, những ngày gần đây luôn phải thấp thỏm lo sợ và đau lòng nhưng nghe lời thổ lộ của đối phương thì lại thấy hạnh phúc chẳng còn gì đáng lo nữa.

“Tiểu Nhụy, anh hiểu tình yêu của em dành cho anh. Chúng ta còn có Hạo Hạo và tương lai chúng ta phải sinh nhiều con trai con gái nha.”

Giọng nói của Đơn Triết Hạo rất bá đạo nhưng đó là tình yêu nồng đậm của anh dành cho Giản Nhụy Ái, hai mắt giống như ngọn lửa lớn muốn thiêu đốt Giản Nhuỵ Ái.


Giản Nhuỵ Ái nước mắt không ngừng, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh tuấn của người mà mình hết lòng yêu thương gật đầu đồng ý “Vâng, em hi vọng mình có thể sinh rất nhiều Đơn Triết Hạo nhỏ cùng Giản Nhuỵ Ái nhỏ, đến lúc đó cả nhà chúng ta đi du lịch sẽ rất vui “

Giản Nhụy Ái nhào vào lồng ngực Đơn Triết Hạo, ôm thật chặt. Đây là người đàn ông vô cùng lợi hại, là người mà cô dành toàn bộ tâm ý để yêu.

Đời này cả hai người đều muốn ở chung một chỗ, mặc kệ sống hay chết vĩnh viễn đều muốn không xa rời .

Sáng sớm, ánh mặt trời mát dịu, thời tiết vô cùng dễ chịu thích hợp cho đi Giản Nhụy Ái và Trác Đan Tinh đi dạo phố.

Hai người mua rất nhiều đồ nhưng vẫn chưa chịu dừng lại tiếp tục dạo bước tìm mua đồ.

Trác Đan Tinh nhìn vệ sĩ đi theo không chịu rời đi nửa bước, cau mày không vui : “Tiểu Nhụy, mấy người vệ sĩ này cứ phải đi theo chúng ta như vậy thật không thoải mái”

Nói đúng ra, hai cô gái trẻ đi dạo phố mà cứ có hai đấng mày râu đi theo bên cạnh thật là không thoải mái nếu có muốn mua vài thứ nội y thì cũng thật ngại mà không dám chọn lựa.

“A!” Giản Nhuỵ Ái đang lựa chọn áo lại nghe Trác Đan Tinh phàn nàn cũng ngây người: “Cái đó. . . . . . Dù sao chuyện này cũng khá dài, để từ từ mình sẽ nói cho cậu biết”

Giản Nhụy Ái kéo Trác Đan Tinh đi xuống tầng dưới, đi dạo phố là bản tính của phụ nữ, có thể thoải mái dạo phố mua sắm sẽ thấy sảng khoái, hơn nữa Giản Nhụy Ái đã ở nhà lâu không ra ngoài nên bây giờ càng tranh thủ đi dạo nhiều nơi một chút mới được.


“A!” Giản Nhuỵ Ái bị một người đi ngược chiều nghênh ngang đụng phải bả vai, đứng không vững phải lùi lại mấy bước.

Vệ sĩ nhìn thấy chuyện có cái gì không đúng, vội vàng túm lấy người vừa chạm vào Giản Nhụy Ái, đó là một thanh niên ăn mặc theo phong cách hip-hop chưa đến hai mươi.

“Nhụy Ái, cậu có bị làm sao không? Có bị thương chỗ nào không?” Trác Đan Tinh lo lắng hỏi Giản Nhụy Ái nhưng ánh mắt lại nhìn về phía cậu thanh niên cảm giác ánh mắt của cậu ta không bình thường hơi có chút cổ quái nhưng lại tự cười mình chắc lại suy nghĩ quá nhiều chứ một cậu thanh niên nhỏ tuổi như thế thì có cái gì cổ quái.

Giản Nhuỵ Ái giơ tay kiểm tra chỗ vừa bị đụng rồi lắc đầu nói: “Tôi không bị làm sao cả, các anh buông cậu bé ra đi tôi nghĩ cậu ấy cũng không cố tình đâu”

Ở trung tâm mua sắm có quá nhiều người nên việc va chạm là khó tránh khỏi và cũng không có gì đáng để ý. Giản Nhụy Ái cũng không nghĩ tới việc gây khó dễ cho người khác, xung quanh đã có người bàn tán và đứng xem bọn họ

Vệ sĩ nghe theo Giản Nhuỵ Ái, nhìn lại cậu thanh niên một chút mới thả tay cho rời đi.

Vừa được buông tay ra cậu ta vội co cẳng bỏ chạy, cũng không cho nhóm người Giản Nhụy Ái cơ hội nhìn lại.

Trác Đan Tinh nhìn xung quanh đang xì xầm bàn tán, nhíu mày: “Tiểu Nhụy, cậu không thấy cậu bé đó có gì đó thật kỳ quái sao?”


“Có không?” Giản Nhuỵ Ái không để tâm hỏi lại “Đan Tinh đừng quá đa nghi như thế, có thể người ta chỉ là vô ý đụng vào tớ, một đứa nhỏ mà lại gặp mấy vệ sĩ mặt lạnh lùng thì sợ hãi là bình thường mà”

“Thật sao?” Trác Đan Tinh vẫn cảm thấy rất không yên tâm “Tiểu Nhụy đừng nghĩ ai cũng thiện lương như vậy, không phải ai cũng giống ai luôn hiền lành lương thiện đâu, cậu thử kiểm tra lại túi xách xem có bị lấy mất đồ gì không?”

Giản Nhuỵ Ái nghe Trác Đan Tinh nói cũng giật mình vội lấy túi xách ra kiểm tra nhưng không thấy có phát hiện gì, ví tiền vẫn còn nên cũng thở phào một hơi “Không sao cả, mọi thứ vẫn còn. Đi, mình với cậu đi uống trà sữa.”

Trác Đan Tinh gật đầu đồng ý với Giản Nhuỵ Ái nhưng ánh mắt nghi vấn vẫn nhìn ra phía cửa ra vào.

Hai người vào tiệm trà sữa, ngồi xuống ghế, nhìn vách tường đá màu trắng chạm trổ khung cảnh thiên nhiên hoa lá muông thú thật yên bình.

Vừa hút ngụm trà sữa Trác Đan Tinh không giấu nổi tò mò: “Cậu đi ra ngoài lâu như vậy, mà lão công của cậu không gọi điện thoại nói gì à?”

Thật ra thì Trác Đan Tinh rất hâm mộ Giản Nhuỵ Ái, không có gương mặt quá xinh đẹp, không có gia thế, cũng thông minh mà còn rất dễ bị lừa, nhưng lại có số đào hoa, có rất nhiều đàn ông ưu tú quan tâm để ý tới Giản Nhụy Ái khiến nhiều khi Đan Tinh cô dù là bạn thân nhưng vẫn phải ghen tỵ với Giản Nhuỵ Ái, chẳng lẽ đây chính là người ngốc cũng có phúc của người ngốc.

Giản Nhuỵ Ái mỉm cười vẻ mặt vô cùng hạnh phúc khi nhắc tới Đơn Triết Hạo “Anh ấy rất bận rộn, có khi đang bận họp nên không có thời gian trông nom tớ đâu.”

Công việc tổng giám đốc của một tập đoàn vô cùng bận rộn phải hội họp liên tục không ngừng chưa tính đến còn phải xã giao tiếp khách. Đơn Triết Hạo cũng đã vì Giản Nhụy Ái mà bỏ qua rất nhiều buổi ra ngoài xã giao, nhưng vẫn còn nhiều vô cùng.

“Cậu không sợ anh ấy ra ngoài lại hư đốn à. Hiện nay có mốt là các tổng giám đốc thích xã giao bên ngoài và bao nuôi vài cô nhân tình nữa đấy” Trác Đan Tinh vô cùng hào hứng nói mấy chuyện bát quái nhằm kích động Giản Nhụy Ái.


“Mình tuyệt đối tin tưởng Hạo sẽ không làm bất cứ chuyện gì có lỗi với tình yêu của chúng mình.” Giản Nhuỵ Ái khẳng định sự tin tưởng dành cho Đơn Triết Hạo.

Mặc dù Giản Nhụy Ái cô không mấy tự tin về diện mạo của mình nhưng cô vô cùng tin tưởng vào tình yêu của Đơn Triết Hạo dành cho mình đến chết cũng không thay đổi.

Hai người đã trải qua rất nhiều khó khăn nguy hiểm mới có thể đi tới hôm nay, nếu như Giản Nhụy Ái cô không tin tưởng vào tình yêu của Đơn Triết Hạo thì cô cũng tự cảm thấy thật không xứng đáng có được tình yêu của Đơn Triết Hạo.

“Vậy thì cậu hãy gọi điện thoại cho Đơn Triết Hạo xem anh ấy có thể bỏ dở công việc để đến gặp cậu hay không?” Trác Đan Tinh biết Đơn Triết Hạo sẽ vì Giản Nhuỵ Ái mà không ngại bất cứ việc gì sẽ chạy đến cạnh Giản Nhụy Ái ngay, cô cố ý nói như vậy là do có chuyện muốn gặp Đơn Triết Hạo. Thật ra Trác Đan Tinh còn muốn Đơn Triết Hạo đến quán cà phê Nhân Ái của bọn họ để Đơn Triết Hạo ra tay giúp đỡ một chút trước nguy cơ bị đóng cửa

Hôm nay, Trác Đan Tinh hẹn Giản Nhụy Ái dạo phố nhưng chủ yếu cũng là muốn gặp Đơn Triết Hạo bởi chỉ có Đơn Triết Hạo mới có thể giúp quán Nhân Ái lớn mạnh, anh Quyền Hàn không muốn nói mà cũng không có gan dám nói nên Trác Đan Tinh phải nghĩ cách tìm đến Giản Nhụy Ái để gặp Đơn Triết Hạo.

Giản Nhuỵ Ái hoàn toàn không biết mục đích thật của Trác Đan Tinh ngây ngốc cho là Trác Đan Tinh thuần túy muốn cùng mình đánh cuộc nên bĩu môi: “Không cần, loại chuyện đó quá nhàm chán.”

“Đấy là do cậu không dám gọi điện thoại cho Đơn Triết Hạo. Sợ Đơn Triết Hạo yêu công việc hơn so yêu cậu. Thôi hãy thừa nhận sự thật đó và nhận thua đi, cũng không phải chuyện gì mất mặt đâu?” Trác Đan Tinh nói khích bởi nếu xét về tâm kế thì Giản Nhụy Ái không phải là đối thủ của cô, không đáng để cô phải nhọc lòng phí sức tính kế.

“Được rồi, gọi thì gọi” Giản Nhuỵ Ái cầm lên túi tìm điện thoại di động của mình, nhưng thật kỳ quái Giản Nhụy Ái nhớ rõ ràng mình để điện thoại ở trong túi làm sao bây giờ lại không thấy. Bây giờ Giản Nhụy Ái mới nhận thấy điện thoại di động của mình không còn trong túi nữa.

Trác Đan Tinh nhìn Giản Nhuỵ Ái xịu mặt, cho là Giản Nhụy Ái đổi ý không muốn đánh đánh cuộc gọi điện thoại cho Đơn Triết Hạo nữa rồi nên tiếp tục nói khích: “Thế nào? Cậu nhận thua sao?”

“Không phải vậy, mình không tìm thấy điện thoại di động của mình” Giản Nhuỵ Ái đem bảo túi dốc hết mọi đồ ta trên bàn, có rất nhiều đồ nhưng vẫn không tìm thấy điện thoại di động.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.