Bạn đang đọc Cô Vợ Lãnh Khốc Của Phương Thiếu – Chương 34: Hồi Ức Của Wiliam Franky 2
“Ba năm trước mình đang thực hiện chuyến du lịch vòng quay thế giới một mình.
Trong lúc đang vui chơi tại trung tâm trò chơi mạo hiểm có vô tình gặp được một cô gái, cô gái đó chính là Hà Linh Chi.
Chỉ cần nhìn qua thì mình cũng biết cô gái này là một người không đơn giản, bởi vì ở cô ấy toát ra hơi thở của sự chết chóc, thực sự rất lạnh.
Nhưng điều khiến mình chú ý là sự khác lạ trong hành động của cô ấy, lúc đó Hà Linh Chi và mình đều cùng chơi trò vòng quay tử thần, mình ngồi hướng đối diện với cô ấy nhưng ở hàng ghế trên.
Từ lúc bắt đầu cho đến lúc kết thúc, mặt cô ấy không hề có một cảm xúc gì, ánh mắt rất vô hồn như là nhìn về một khoảng không vô định vậy.
tựa như cô ấy đang hồi tưởng về đoạn ký ức đã qua.
Khi trò chơi kết thúc, chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, mình đã nhìn thấy nét ưu buồn thoáng qua trên gương mặt khả ái đó.
Rồi không hiểu ma xui quỷ khiến gì mà lại đi theo cô gái đó, đến được một con hẻm thì mình bị mất dấu.
Cảm giác của mình lúc đó có chút tiếc nuối, nhưng sau đó mình chợt phát hiện ra là đã bị móc đồ từ lúc nào mà không hay, trên người không còn một xu, điện thoại cũng không.
Lần đầu tiên trong cuộc đời mình phải ngủ ở ghế đá ngoài công viên, chà, quá mất mặt rồi!
Định kiếm một công việc part time nào đó để có tiền gọi điện thoại, ai ngờ không nơi nào nhận vì mình không có giấy tờ tùy thân.
Vài ngày qua đi, mình chẳng khác nào tên ăn mày cả, lúc đó cứ nghĩ rằng không ngờ một người hô mưa gọi gió trong thế giới ngầm giờ đây lại chuẩn bị nghẻo củ tỏi ngoài đường chỉ vì đói.
Mình thực sự ngu ngốc khi cấm không cho thuộc hạ theo dõi, haizz”
“Rồi vào chuyện chính chưa? Mình không có hứng thú nghe mấy chuyện mất mặt đó của cậu!” – Phương Thần Phong đầu đầy vạch đen lên tiếng nói.
Nghe thấy thế, Wiliam Franky liền cười hề hề rồi kể tiếp:
“So sorry… tại mình đang chìm vào hồi ức quá đà.
Lúc đó mình đã nhắm mắt chờ đợi cái chết đến với mình rồi, nhưng mà như một mối nhân duyên trời ban, mình gặp lại Hà Linh Chi lần nữa.
Lúc đó cô ấy giống như vị cứu tinh của đời mình vậy, đưa đồ ăn với quần áo cho mình, còn ngồi cạnh chờ mình ăn hết rồi đột nhiên nói: tôi biết anh là ai, tại sao lại để bản thân thậm tệ như vậy?
Mình lúc đó rất bất ngờ vì cô ấy nhận ra mình, còn giúp mình nữa.
Vì vậy mình đã ngỏ lời muốn làm bạn với cô ấy nhưng lại bị từ chối, lần đầu tiên mình bị một cô gái từ chối!!! Lúc đó cô ấy nói: …”
“Có lẽ anh cũng đã biết tôi không phải người đơn giản.
Chúng ta hãy coi như hai người vô tình lướt qua đời nhau thôi, hơn nữa tôi cũng là tình cờ giúp đỡ.”
“Mặc kệ em nói như thế nào thì tôi vẫn muốn được làm bạn với em.”
“Anh thích tôi sao?”
Wiliam Franky chợt khựng người rồi lên tiếng đáp:
“Đúng.
Và anh muốn hiểu sâu hơn về em, muốn cùng em chia sẻ những đau thương mà em đã trải qua.”
“Ha ha, đồ ngốc.
Tôi là trẻ mồ côi, cũng là một sát thủ.”
Wiliam Franky dù biết cô có thân phận không đơn giản nhưng hắn không ngờ cô lại thẳng thắn thừa nhận như vậy.
“Thì sao? Tôi cũng đâu phải kẻ thiện lương gì”
Hà Linh Chi cũng cạn lời với tên này, cô thầm nghĩ: biết vậy mặc kệ hắn cho rồi.
Cô đứng dậy bỏ đi ngay lập tức, Wiliam cũng không cản cô lại vì anh sẽ tìm được cô mà thôi.
Hơn một tuần sau Hà Linh Chi bị Wiliam Franky chặn đường khi đang trên đường trở về căn cứ.
Mặc dù bị từ chối nhưng hắn vẫn rất mặt dày mà bám theo, cho đến khi nhận được cảnh cáo của cô rằng nếu như anh còn tiếp tục thì sẽ chẳng còn bất cứ quan hệ nào giữa hai người nữa.
Vì vậy anh đành buông xuống cảm xúc trong lòng mà làm bạn bên cạnh cô, giúp đỡ cô những ngày đầu mới thành lập Huyết Sắc Bang.
Tình cảm giữa hai người họ cũng vì thế mà sâu đậm hơn, nhưng là tình bạn, tình anh em.
…
Sau khi kết thúc câu chuyện, Wiliam Franky khoanh tay nhìn bốn người còn lại.
Đương nhiên hắn sẽ không kể cho bọn họ chi tiết hắn bị Hà Linh Chi cô từ chối rồi, thật là mất mặt.
Cứ mặc kệ bọn họ hiểu lầm giữa hắn và cô có gì đó mờ ám với nhau đi, như vậy cũng không tệ.
Ba người Hàn Diệc Thiên, Hoắc Trạch Dương và Tống Hạ Vũ đều ồ lên như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Chỉ riêng có mình Phương Thần Phong mặt mày xám xịt ngồi đó, ánh mắt như hình viên đạn găm thẳng vào Wiliam Franky đang ngồi phía đối diện rồi gằn từng tiếng:
“Từ nay trở về sau, tôi cấm cậu không được động vào Tiểu Bao dù chỉ một chút.
Nếu để tôi nhìn thấy cậu lại gần nó thì Phương Thần Phong tôi sẽ đích thân chặt đứt tay cậu!!!”
Nói rồi hắn đứng dậy đi thẳng một mạch lên lầu, vừa đi vừa dặn dò quản gia:
“Quản gia, tiễn Wiliam lão đại ra về, nhớ phả đóng thật chặt cổng lại!”
Kẻ nào đó ở dưới vẫn còn đang há hốc mồm vì những gì vừa nghe, sau một hồi định thần lại rồi mới gào lên nói với người trên lầu:
“Đồ xấu xa Phương Thần Phong, cái đồ không giữ lời hứa.
Chẳng phải cậu bảo nếu mình nói ra mọi chuyện thì sẽ để mình được chơi cùng Tiểu Bao hay sao? Bây giờ lại định nuốt lời?”
Cửa phòng bên trên mở ra, Phương Thần Phong nói lớn xuống dưới:
“Tôi nhớ tôi nói là nếu như cậu không nói ra mọi chuyện thì sẽ không được động vào Tiểu Bao, chứ không hề nói là sẽ cho cậu chơi với Tiểu Bao sau khi cậu nói.
Cậu nói là một chuyện, còn cho cậu chơi với Tiểu Bao hay không lại là do tôi quyết định!”
“Cậu… cậu…”
“Wiliam lão đại, để tôi tiễn ngài ra cổng.”
“Ông… ông… Hừm, PHƯƠNG THẦN PHONG, CẬU HÃY CHỜ ĐẤY!!!”
Ôm một cục tức trong lòng, Wiliam Franky một mạch đi thẳng ra xe của mình rồi phóng đi mất.
Ba người đàn ông còn lại thấy thế thì cười lớn rồi cũng lần lượt chào quản gia rồi ra về.