Đọc truyện Có Vợ Là Cả Gia Tài – Chương 291: Dung lâm khiết cũng ở đây?
“Bảo đến thì không đến, cô Giang đến câu lạc bộ rồi! Vừa đến cửa, cũng không biết là hẹn bạn hay là đến đây làm gì? Ừ, bây giờ đang ở một mình….”
“Lấy hợp đồng rồi! Phải đi ra sân bay một chuyến, không có thời gian để mắt giúp cậu đâu, có vẻ là mới đến, sắp đi vào rồi!”
…
“Cậu sang đây đi! Tôi đi trước đây!”
Báo cáo xong, A Đức còn ngừng một lát, sau khi chắc chắn đó là cô thì mới cúp máy
Xe vừa đi xa thì bên kia Phùng Dịch Phong cầm theo điện thoại của Hiểu Nhi quay lại, sau đó mới ôm cô đi vào phòng.
Trong phòng tiệc của câu lạc bộ, Phùng Dịch Phong đẩy cửa ra, trong phòng, tiếng nói chuyện ầm ĩ đột nhiên cũng ngừng lại, mấy người trong đó toàn bộ đều đứng dậy: “Anh Phùng, đợi lâu lắm rồi cuối cùng anh cũng đến, chỉ đợi mỗi anh thôi đấy!”
“Đúng đấy, nghe bảo anh Phùng đến, Lâm Khiết còn hủy cả bữa tiệc tối nay! Vẫn là cậu Phùng đây có máu mặt!”
Người lên tiếng là bạn của Trịnh Liên Thành, là thiếu gia nhà họ Cảnh nhỏ hơn bọn họ vài tuổi, bởi vì là bạn học của Trịnh Tố Diên, cũng có quan hệ rất tốt với Trịnh Liên Thành nên mới thường xuyên ở cùng với bọn họ, tính cách cũng rất lanh lợi, nhiều năm trôi qua rồi, mối quan hệ của mọi người vẫn rất thân thiết.
Lúc này, Dung Lâm Khiết ngồi trong góc phòng cũng đứng dậy, cô vẫn đang mang trang phục để dự tiệc, một chiếc váy ngắn màu vàng kim lấp lánh và lộng lẫy, trang điểm xinh đẹp, tinh tế như một bức tranh, rực rỡ không gì sánh được.
“Cậu Cảnh chỉ biết chọc cho tôi cười thôi! Tôi nghe bảo Thành có được cuộc hợp tác lớn nên vui thay cho anh ấy, mới đặc biệt sang đây chúc mừng! Ngoài ra, sức khỏe của ba tôi gần đây cũng không tốt lắm, hiếm có cơ hội hưởng một chút bầu không khí vui vẻ, hơn nữa cũng thân thiết với bà Thành mà.” Những lời cô ta nói ra rất đường hoàng, cũng coi như là hợp tình hợp lí, cô ta đến đây không liên quan gì tới Phùng Dịch Phong!
Người đến là khách, Trịnh Liên Thành cũng không nói gì được, còn đặc biệt gọi thêm hai cô em tiếp rượu, coi như là để ở riêng với cô ta.
Trong lòng cô ta nghĩ gì, mọi người đều hiểu rõ, cậu Cảnh ngay lập tức cười hehe: “Hiểu rồi, hiểu rồi, ai mà không biết Dung đại mỹ nữ của chúng ta với cậu Phùng đây…”
Là một đôi, trong mắt chỉ có người còn lại!
Anh ta đang trêu đùa thì ngước mắt lên, nhưng lại thấy một người phụ nữ xuất hiện ở sau cửa, còn túm lấy tay áo của Phùng Dịch Phong thì như bị đánh cho một gậy, giọng nói đột nhiên tắt ngúm đi.
Bởi vì bị cánh cửa và Phùng Dịch Phong che khuất, lúc này, tất cả mọi người mới chú ý đến sự tồn tại của Hiểu Nhi, những ánh mắt đồng thời quét sang, dường như đều không ngờ rằng Phùng Dịch Phong sẽ đưa một người phụ nữ đến, sắc mặt ai nấy dù nhiều hay ít thì đều thay đổi.
Không phải chỉ có họ ngạc nhiên, Hiểu Nhi và Phùng Dịch Phong cũng không ngờ là Dung Lâm Khiết cũng ở đây, trong chốc lát mọi người đều ngẩn ra.
Ngược lại, Phùng Dịch Phong liền kéo Hiểu Nhi ra trước người mình rồi ôm cô, sau đó mới đi vào trong: “Xin lỗi nhé, đi ăn cơm mà bị tắc đường, đến muộn chút!”
Phùng Dịch Phong kéo Hiểu Nhi ngồi xuống bên cạnh, anh ta còn rất tự nhiên dùng một tay vòng sang eo cô: “Không biết có nhiều bạn bẻ đến vậy đều ở đây, đây là bà xã của tôi Giang Hiểu Nhi, sợ cô ấy ở một mình buồn nên đưa cô ấy ra ngoài cho biết cái này cái kia, mọi người không để bụng chứ!”
“Bà xã?”
Cậu Cảnh còn quay lại nhìn Dung Lâm Khiết rồi mới vội vàng cười nói: “Tất nhiên! Tất nhiên rồi! Ăn mừng mà, đương nhiên là càng nhiều người càng náo nhiệt càng vui rồi!”
Nhưng anh cũng cảm nhận được rất rõ là bầu không khí có gì đó sai sai, anh liền vội vã đổi chủ đề: “ Anh Trịnh, nghe nói lần này anh kí được hợp đồng làm đại lý độc quyền phân phối vacxin C, còn đầu tư vào hạng mục nghiên cứu và phát triển cải tiến, chuyên dùng để ngăn ngừa và điều trị các bệnh về não như bệnh bại não, xuất huyết não, nghe nói tiêm một liều cũng hơn 30 triệu, mới giai đoạn đầu thôi mà đã thu hơn mấy nghìn tỉ rồi, sau này chắc còn không đếm được nữa, muốn đem cả núi vàng núi bạc về nhà hả?”
“Cũng ổn thôi! Hôm nay đến đây chơi, đừng nói chuyện này, tối nay anh Phùng mời, muốn uống rượu xịn gì thì gọi nhanh đi! Mấy chai rượu vang quý lâu năm của anh Phùng đều đem ra đi! Hôm nay không uống thì không còn cơ hội đâu!”
…
Trịnh Liên Thành vừa hét lên thì bầu không khí cũng dần dần sôi nổi theo, vốn dĩ cô đến đây không tình nguyện cho lắm, cũng không định ở lâu, nhưng vừa nhìn thấy Dung Lâm Khiết thì Hiểu Nhi đã đổi ý, việc trong việc ngoài, cô vẫn là hiểu rõ, vì vậy, cô vô thức dựa vào bên người Phùng Dịch Phong, cả buổi tối nụ cười luôn nở trên môi.
Mấy người cùng gọi đồ ăn thức uống, cả KARAOKE, bên này hai ba người tụm lại tán chuyện phiếm, cũng có người bắt đầu rót rượu.
Vì hơi khát nên Hiểu Nhi cũng nâng ly lên, chỉ uống một ngụm thì đã bị sặc, càng là không muốn bị mất mặt nên cố nhịn, cô càng ho nhiều hơn, sau cùng, bầu không khí ấm cúng đều bị tiếng ho của cô làm cho lạnh lẽo đi.
“Khụ khụ…”
“Không sao chứ? Sao lại bất cẩn vậy?”
Vừa vỗ nhẹ sau lưng cô, thấy mặt cô đỏ bừng và không ngừng lắc đầu, còn không nói được lời nào, hình như rất khó chịu, ánh mắt của Phùng Dịch Phong liền chuyền hướng nhìn sang người phục vụ bên cạnh và rút một ít tiền ra đưa sang.
“Cô ấy không uống được rượu, đi lấy giúp tôi hai hộp sữa! Phải là loại tốt nhất!”
Thấy anh ta quan tâm người phụ nữ bên cạnh mình như vậy, mọi người liền đưa mắt nhìn nhau, giữa lông mày của mấy người đàn ông đó đều hiện lên sự ngạc nhiên, ở bên góc của chiếc sô pha đối diện, mặc dù là có mấy cô gái đang ngồi cùng, nhưng nụ cười trên khuôn mặt Dung Lâm Khiết cũng gượng gạo không ra gì, chiếc ví cầm tay suýt nữa bị cô ta vò nát.
Rất nhanh, người phục vụ đã quay lại và cầm theo hai hộp sữa rồi rót vào ly giấy loại dùng một lần, Hiểu Nhi uống hết hai ly, hơi thở của cô cũng dần ổn định trở lại.
Mấy người đàn ông đang nói chuyện, uống rượu và bàn chuyện công việc, một bên có mấy cô em tiếp rượu đang hát hò, bầu không khí cũng bắt đầu ấm cúng trở lại, mấy người phụ nữ tất nhiên cũng không xen vào được, Hiểu Nhi liền im lặng uống sữa và ở bên cạnh anh ta, cô rất ít lên tiếng.
Những người phụ nữ xinh đẹp vốn là kẻ thù của nhau, huống chi còn là một người mới, một người cũ của anh ta, trong vô thức, Hiểu Nhi và Dung Lâm Khiết vẫn chạm mắt nhau, chỉ giao nhau trong lúc ngắn ngủi vậy thôi, cũng là những con sóng đang âm thầm cuộn trào mãnh liệt.
Tuy thái độ của Phùng Dịch Phong cũng rõ ràng, luôn ngồi bên cạnh cô, cũng không thèm kiêng kỵ gì mà thân mật với cô, thậm chí từ lúc đi vào còn không hề chủ động nói chuyện với Dung Lâm Khiết, nhưng Hiểu Nhi vẫn cảm nhận được cô ta đang nhìn cô chằm chằm, hoàn toàn không hề giống như những lời mà cô ta nói, cô ta đến vì lý do khác, ánh mắt của cô ta từ đầu đến cuối rõ ràng không hề rời khỏi Phùng Dịch Phong.
Đêm nay, Hiểu Nhi thấy may mắn, may mắn vì cô đi tới cùng anh ta, tuy là đến rồi cũng chỉ là ngồi đó, rất gượng ép, rất lúng túng, rất chán mà ngồi đó!
Nhiều người như vậy, cũng không sợ hai người họ làm ra chuyện gì dơ bẩn, vả lại Phùng Dịch Phong cũng thừa nhận thân thế của cô với mọi người rồi, quả thật nhịn cũng rất khổ sở, quơ tay vào khoảng trống, Hiểu Nhi liền túm lấy tay Phùng Dịch Phong, anh ta cúi xuống, cô liền ghé vào tai anh ta thì thầm: “Chồng ơi, chán quá, em đi ra ngoài sảnh xem khiêu vũ nhé!”
Sự xuất hiện của Dung Lâm Khiết cũng làm Phùng Dịch Phong cảm thấy rất không tự nhiên, anh ta đưa tay lên nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Đi đi, nhớ tìm một chỗ ngồi, không được chạy lung tung, anh sẽ sai người coi chừng em! Xem chán rồi thì về sớm một chút! Đợi bàn chuyện xong chúng ta về!”
“Vâng!”
Hai người cùng cúi đầu thì thầm với nhau, dựa rất sát vào nhau, tiếng nhạc trong phòng tiệc vẫn rất ầm ĩ, nhưng trong mắt người ngoài, hai người họ đang nói những lời dịu dàng với nhau, anh anh em em ngọt ngào không chịu nổi.
Rất nhanh chóng, Hiểu Nhi đã đứng dậy đi về phía cửa, đồng thời, Phùng Dịch Phong cũng gọi người phục vụ đến và dặn dò mấy câu, thấy hai người một trước một sau ra khỏi cửa, Trịnh Liên Thành nói: “Anh Phong, có phải chúng ta nhạt nhẽo quá nên làm người ta chán quá bỏ đi rồi?”
“Ha ha, tính cô ấy thích tự do, ngồi không yên!” Anh ta cười nói, nghe có vẻ như đang chê nhưng thực ra là khen, lời nói và hành động của Phùng Dịch Phong đều lộ ra vẻ cưng chiều và niềm yêu thương không gì sánh được.