Cô Vợ Hợp Đồng

Chương 16


Đọc truyện Cô Vợ Hợp Đồng – Chương 16

Lizzie trao cho Maria một nụ cười nhợt nhạt khi họ bước vào thang máy với nhau. Đã là một tuần từ khi nàng nhận biết được mình mang thai, và nàng vẫn không nói với Ilios. Nhưng sau đó thì nàng thật sự không có cơ hội để làm thế, bởi vì chàng tránh nàng nhiều nhất có thể. Lizzie ước rằng nàng can đảm hơn_ rằng nàng có một sự can đảm để đương đầu với chàng, nói toẹt ra cho chàng rằng chàng có thể đối xử với nàng như ý chàng muốn nhưng đứa bé con chàng có quyền có được tình yêu của chàng. Nàng đã ra ngoài đi dạo để gắng xóa đi những suy nghĩ của mình. Ilios quá lạnh lùng với nàng đến nỗi nàng biết nó chỉ là vô vọng rằng chàng sẽ quay lại yêu nàng.
Thang máy im lặng đi lên. Lạc mất trong những suy nghĩ tuyệt vọng, Lizzie quên mất dựa lưng vào tránh vách kính và lỗ hổng mở toách ra bên dưới, cái cảnh luôn làm nàng cảm thấy hồi hộp. Nàng đã phải chịu đựng sự sợ hãi về độ cao rất lâu từ khi nàng còn nhớ, và sự di chuyển của thang máy và cấu trúc kính của nó chỉ làm nàng cảm thấy tệ hơn.
Một luồng choáng váng nhấn xuống nàng, làm nàng mất thăng bằng. Thang máy dừng lại, nhưng nàng cảm thấy quá buồn nôn không thể đi được.
Maria giữ bình tĩnh, đỡ lấy cánh tay nàng và đỡ nàng dậy khi cô dẫn nàng ra khỏi thang máy, băng qua hành lang vào trong căn hộ. Lizzie cảm thấy không khỏe để làm bất cứ thì gì chỉ để cho Maria làm tất cả. Mồ hôi lạnh tháo ra trên trán nàng và dạ dày nàng bị khuấy tung lên. Khi Maria thả nàng gần cửa, Lizzie trượt xuống sàn ngất xỉu hoàn toàn.
Khi nàng tỉnh lại Maria đang quỳ xuống sàn nhà bên cạnh nàng, mặt cô ửng đỏ lên phấn khởi vui mừng khi cô vỗ vỗ vào tay Lizzie như một người mẹ và trấn an nàng, “Cô đừng lo. Đó chỉ là đứa nhỏ của Ilios đã làm cho cô ngất xỉu thôi. Nó sẽ là một thằng bé to lớn đấy. Mới mà nó đã làm mẹ mình lo lắng rồi. Cô ngồi đây. Tôi sẽ đi gọi điện cho Ilios và bảo cậu ấy gọi bác sỹ đến”

“Không!” Lizzie phản kháng, kinh hoàng. “Không. Maria, làm ơn…” nàng van xin cô. Đây không phải cách nàng muốn Ilios biết rằng chàng đã trở thành cha. “Không cần đâu. Tôi hoàn toàn khỏe mà” Nhưng chẳng ích gì. Maria đã cầm điện thoại trên tay và nói thật nhanh bằng tiếng Hy Lạp, đoán rằng cô đã làm thế rồi.
Thật cẩn thận Lizzie đứng lên và đi đến phòng khách, nàng ngồi xuống ghế sofa. Nàng vẫn còn cảm thấy buồn nôn, và có chút choáng váng, nhưng mà nàng cũng chưa ăn gì cho buổi sáng nay. Nàng đã có kế hoạch ăn chút gì đó khi ra ngoài, nhưng rồi nàng lại thôi, và giờ nàng nghi ngờ rằng đứa bé trong bụng mình đang không được hài lòng. Một nụ cười thoáng trên môi khi Lizzie nhớ lại thật chính xác nàng đã từng khuyên Ruby ăn uống hợp lí thế nào khi cô ấy mang thai hai đứa nhỏ sinh đôi kia.
Nàng có thể nghe thấy giọng của Ilios vang lên ngay hành lang lúc này, chàng đang nói bằng tiếng Hy Lạp với Maria. Tim nàng đập thình thịch, miệng nàng khô khốc. Vấn đề đã vượt khỏi tầm tay nàng và sẽ không trở lại được. Nhờ vào Maria, Ilios giờ đây sẽ biết rằng chàng sắp sửa làm cha. Chàng sẽ nói gì? Chàng sẽ làm gì?
Cửa phòng mở ra và chàng bước vào phòng khách, sải bước thật dài đến phía nàng và sau đó đứng trước mặt nàng. Chàng không mặc áo jacket, và áo sơmi của chàng làm nhấn vào cái chiều rộng đầy uy lực của vai chàng_đôi vai mà một người phụ nữ có thể tựa vào, chỉ có điều người phụ nữ đó không phải là nàng.
“Maria nói rằng em đã ngất xỉu”
Giọng của Ilios cộc cằn đầy thô ráp_vì giận dữ chăng? Lizzie chiến đấu để đè bẹp sự đe dọa quay lại của cơn buồn nôn lúc sớm. Bánh bích quy gừng_đó là thứ mà nàng cần. Chúng đã có hiệu quả với Ruby, nàng nhớ thế.
“Nó có thật rằng sẽ có một đứa bé ra đời không?” Ilios gặng hỏi thẳng thừng.
Lizzie không thể nói nổi nữa. Nàng chỉ có thể gật đầu, chỉ đủ khỏe để có thể tưởng tượng chàng bực tức thế nào với sự khẳng định của mình.
Sự giận dữ bóp chặt lấy Ilios_một cơn thịnh nộ, hoang dại, điên cuồng dữ dội đã bùng nổ bên trong chàng như một quả cầu lửa, tàn phá hết mọi lí do, lòng nhân đạo và sự trắc ẩn. Đây là điều cuối cùng mà chàng muốn_bị cột chặt vào một người nào đó. Và đặc biệt là với người phụ nữ này, người mà chàng đang chiến đấu để tránh không bị dính vào những suy nghĩ, khao khát và những cảm xúc của mình, với bất kì thứ gì, mà nhất là với một đứa bé. Một cuộc sống mang hơi thở loài người điều đó sẽ cột ba người họ lại với nhau bằng những sợi dây mà không chỉ một người có sức mạnh là có thể phá vỡ được. Ilios muốn đấm thật mạnh và gào to tên những vị thần đã từ chối lời cầu khẩn của chàng. Chàng không muốn điều này và sẽ không bao giờ muốn.

“Cô đã cố tình làm việc này_mặc cho sự thật rằng cô đã biết tôi không hề muốn nó,” chàng buộc tội Lizzie, thản nhiên quên mất rằng chính mình mới có vai trò quan trọng hơn trong việc tạo ra đứa bé. “Không nghi ngờ gì cô đang hy vọng là sẽ buộc tôi chấp nhận cả cô và con của cô_một đứa bé mà tôi nghĩ rằng cô xem như một cái phiếu ăn sẽ để cho cô được sống thỏa mái đến hết đời mình”
Lizzie phát bệnh vì đau đớn và buồn bã.
“Không!” Nàng bảo với chàng. “Đó không phải là thứ tôi nghĩ”
“Không?” Ilios thách thức nàng. “Cô nghĩ rằng tôi là một thằng ngu đến nỗi giờ này tôi vẫn không thể hiểu được những gì cô thật sự muốn khi cô nói là cô khao khát tôi sao? Những thứ cô thật sự khao khát là thứ mà giờ cô đang mang trong mình đấy. Con tôi_được sinh ra trong một cuộc hôn nhân hợp pháp. Một đứa bé mà tôi không thể từ chối hay phủ nhận được. Một đứa bé mà sẽ là một hóa đơn tài chính cả đời với tôi.”
“Điều đó không đúng” Lizzie phản đối điên cuồng.
“Cô đã lên kế hoạch hết mọi thứ rồi đúng không?” Ilios nhìn nàng vẻ đay nghiến khinh miệt. “Tốt, tôi bác lại tuyên bố của cô và tôi bác bỏ con cô. Cả cô và nó chẳng là gì với tôi cả. Còn không bằng chẳng là gì nữa kìa”

Đó là tất cả mà Lizzie cần nghe. Những lời nói độc địa thô lỗ của Ilios đã rơi xuống người nàng như những cú đấm_những cú đấm nàng sẽ không cho phép con mình phải chịu.
Nàng đứng lên, mặc cho hiện giờ nàng vẫn còn quá yếu, và bắt đầu đi đến cửa.
Khi nàng đến được nó nàng quay lại và kiêu hãnh nói với Ilios, “Con của anh có thể còn hơn không là gì với anh, Ilios, nhưng với tôi nó là điều đáng giá nhất trong đời mình. Anh nói đúng. Tôi đã hy vọng được an toàn cả đời nhờ anh khi tôi nói với anh rằng tôi khao khát anh, thậm chí đến lúc tôi không nhận ra nó là thứ gì trong người của mình nữa. Nhưng sự bảo đảm an toàn cả đời mà tôi muốn không phải là tiền của anh, nó là tình yêu của anh_đổi với tình yêu của tôi dành cho anh. Giờ anh đã đơn giản nói rằng nó không bao giờ có thể, nên tôi sẽ lấy đi cả sự hiện diện không mong muốn của mình và tương tự với đứa con của anh khỏi đời anh vĩnh viễn.”
“Hay lắm,” Ilios lạnh lùng nói với nàng. “Và càng sớm càng tốt”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.