Đọc truyện Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc – Chương 7: Ngũ đại gia tộc
Hai tháng sau, nhà chính Cửu Lam gia tộc
Tư Đồ Lăng Tuyết đứng bên cửa sổ phòng ngủ, nhìn từng chiếc xe thương vụ sang trọng tiến vào cổng lớn của Cửu Lam gia tộc. Hôm nay, một bữa tiệc chào mừng cô cùng Dạ Vũ và Linh Linh sẽ được tổ chức ở đây.
Thật ra, Tư Đồ Lăng Tuyết cũng không quá quan trọng hóa vấn đề tiệc chào mừng này. Nếu như không phải đây là dịp thích hợp để gặp mặt ba và mẹ thì cô đã bảo Hoa Vân hủy luôn bữa tiệc này.
“Cộc!Cộc!” Đang chìm trong dòng suy nghĩ thì một tiếng gõ cửa vang lên đột ngột kéo Tư Đồ Lăng Tuyết trở về thực tại.
“Đại tiểu thư?” Ngoài cửa có tiếng nói vọng vào.
“Ai?” Cô hỏi.
“Đại tiểu thư, tôi theo lệnh phu nhân, mang phục trang đến cho tiểu thư.” Ngoài cửa có tiếng trả lời.
“Cửa không khóa, cô vào đi.” Tư Đồ lăng Tuyết đáp lại, giọng nói lạnh băng.
Người bên ngoài đẩy cửa vào, sau đó đóng lại. Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, không hề để ý đến người vừa bước vào.
“Đại tiểu thư, nên thay quần áo thôi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”Người kia thấy cô không có động tĩnh gì liền lên tiếng nhắc nhở.
Lúc này, Tư Đồ Lăng Tuyết mới quay mặt lại nhìn người kia. Nhìn hồi lâu, cô không nói gì. Đôi môi câu lên một nụ cười dịu dàng hiếm có. Cô đến bên người kia rồi bất ngờ ôm người đó thật chặt. Người kia không có vẻ gì là bất ngờ, ngược lai, cũng ôm lấy cô.
Thật lâu sau, hai người mới buông nhau ra. Tư Đồ Lăng Tuyết vẫn giữ nụ cười trên môi. Cô cất tiếng gọi:”Mẹ.”
Người kia cũng cười với cô. Rồi, từ xương quai xanh, người đó kéo ra một tầng mặt nạ da, để lộ khuôn mặt giống Tư Đồ Lăng Tuyết như đúc.
Người đó chính là Diệp Lam – mẹ ruột của Tư Đồ Lăng Tuyết.
Vừa nhìn thấy khuôn mặt mẹ, Tư Đồ Lăng Tuyết liền tiến lên ôm Diệp Lam lần nữa.
“Mẹ, Tuyết Nhi rất nhớ mẹ.” Cô nghẹn ngào nói.
“Mẹ cũng rất nhớ công chúa bé bỏng của mẹ.” Diệp Lam đáp lại. Đôi mắt nàng cũng đỏ lên. Trong sáu đứa con của mình, nàng thương và đau lòng đứa con gái cả này nhất. Tuổi nhỏ mà đã phải xa ba mẹ, hơn nữa còn phải chịu huấn luyện cực kì khắc nghiệt. Vậy mà con bé cũng không oán thán nửa lời, bảo sao người làm mẹ như nàng không thương, không đau lòng cho được.
“Bé cưng, là mẹ có lỗi với con.” Diệp Lam ôm chặt Tiểu Lăng Tuyết, đau xót mà nói.
“Mẹ, mẹ đừng nói vậy. Người có lỗi trong chuyện này không phải ba mẹ mà phải là ông nội, là đám con riêng nghiệt chủng kia mới đúng.” Nói tới đây, lửa giận trong mắt Tư Đồ Lăng Tuyết bùng lên dữ dội. Trong chuyện này, cô không trách một ai cả. Chỉ là, cô không thể nào tha thứ cho ông nội của mình, không chỉ tổn thương bà nội, mà còn gây ra rắc rối lớn ảnh hưởng đến quyền thừa kế của con trưởng. Cô cũng không tha thứ cho đám con riêng kia, toàn những kẻ lòng tham không đáy, có tiền tiêu không hết còn chưa đủ, lại vọng tưởng muốn nuốt trọn cả gia tộc Tư Đồ. Nhưng điều khiến cô hận họ nhất chính là bởi vì họ khiến gia đình cô không thể ở bên nhau. Nghĩ đến đây, đôi tay cô bất giác siết chặt lại.
Diệp Lam im lặng thu hết hành động của con gái vào trong mắt, hồi lâu mới lên tiếng:”Được rồi, đừng tức giận nữa. Hôm nay, dù sao cũng là tiệc mừng của con. Nào, lại đây xem thử chiếc váy mẹ đặt làm riêng cho con có đẹp hay không đi.”
Tư Đồ Lăng Tuyết tới bên Diệp Lam, cô mở hộp rồi nhấc cái đầm màu trắng bên trong ra. Cái đầm được thiết kế tinh xảo và được cắt may thủ công vô cùng tỉ mỉ. Ngắm nghía chiếc đầm một hồi, cô hỏi:”Cái này là thiết kế của dì Diệp Xảo phải không?”
“Quả nhiên là tinh mắt. Bé con, cái này là đích thân dì con thiết kế và cắt may cho riêng con, độc nhất vô nhị đấy!”
Diệp Xảo là em gái sinh đôi của Diệp Lam. Nhà họ Diệp có bốn người con: hai chị em sinh đôi Diệp Lam Diệp Xảo, con trai trưởng Diệp Thâm, con trai út Diệp Thiên. Cô cả Diệp Lam là nhân tài từng một thời hô phong hoán vũ ở giới chính trị, bây giờ rút về phía sau bức màn danh môn làm Tư Đồ phu nhân . Cô hai Diệp Xảo là nhà thiết kế chính của thương hiệu Ivy nổi tiếng toàn cầu. Cậu ba Diệp Thâm là chủ tịch của tập đoàn tài chính thế giới Diệp thị. Còn cậu út Diệp Thiên lại là cục trưởng của cục cảnh sát nước Mỹ.
“Mấy mẫu thiết kế thời trang của dì rất nổi tiếng, sản xuất đều là phiên bản số lượng có hạn. Đám phu nhân tiểu thư nhà giàu tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu cũng khó mà giành được. Quả nhiên, nếu là người nhà thì đều có sự ưu tiên đặc biệt.” Tư Đồ Lăng Tuyết nhìn chiếc đầm hồi lâu rồi buông một câu nhận xét chẳng liên quan.
“Được rồi, tiểu nha đầu. Mau thay váy đi rồi còn đến gặp ba con.” Diệp Lam tức cười nhìn con gái. Con bé này thật là.
————-Hoa lệ phân cách tuyến————–
Trước cửa phòng trà của Cửu Lam gia tộc
“Cốc!Cốc!” Diệp Lam một tay nắm tay Tư Đồ Lăng Tuyết, một tay gõ cửa.
“Mời vào.” Từ bên trong vọng ra tiếng nói của Cửu Lam Nhiễm.
Hai mẹ con đẩy cửa bước vào. Trong phòng có năm người đàn ông, bốn người phụ nữ và một đứa trẻ. Đứa trẻ này không hề xa lạ đối với Tư Đồ Lăng Tuyết, chính là Tư Đồ Dạ Vũ. Hai người đàn ông ngồi ở chính giữa cô cũng biết. Một người là ba của cô – Tư Đồ Lăng Chí, đang bế Tư Đồ Dạ Vũ. Người còn lại là người nắm giữ cả bạch đạo trong tay, Hiên Viên gia tộc gia chủ – Hiên Viên Ngạo Thiên. Bên cạnh Hiên Viên Ngạo Thiên chính là phu nhân của hắn – Vân Duyệt. Ngồi ở bên tay trái Tư Đồ Lăng Chí là Cửu Lam Nhiễm. Đằng sau hắn là Hoa Vân.
Hai người đàn ông và hai người phụ nữ ngồi bên phải của Hiên Viên Ngạo Thiên thì cô không rõ nhưng cũng có thể đoán được thân phận của họ. Chắc chắn đó là Nam Cung Thiên Minh và Âu Dương Minh Triết cùng phu nhân của họ.
Sau khi đánh giá một lượt, cô tiến lên chào hỏi:”Ba, Ngạo Thiên thúc thúc, Vân Duyệt a di, Nhiễm thúc thúc, Hoa Vân a di.” Rồi cô quay sang bốn người còn lại nhưng lại nói với Tư Đồ Lăng Chí:”Vậy, ba có thể giới thiệu cho con ai là Thiên Minh thúc thúc, ai là Minh Triết thúc thúc, ai là Phương Ngân a di, ai là Giản Huyên a di được không?”
“Ha!Ha!Lại đây con gái, cả em nữa Lam Nhi.”Tư Đồ Lăng Chí bật cười sang sảng, rồi vẫy tay, ý bảo Diệp Lam và Tư Đồ Lăng Tuyết lại bên mình. Diệp Lam tới ngồi bên cạnh hắn còn Tư Đồ Lăng Tuyết thì được ôm vào lòng như Tư Đồ Dạ Vũ. Lúc này, Tư Đồ Lăng Chí mới lên tiếng:”Giới thiệu với bé cưng. Chú ngồi cạnh Ngạo Thiên thúc thúc chính là Thiên Minh thúc thúc, đằng sau là “thiên hạ trong lòng” của chú ấy – Phương Ngân a di. Và người còn lại chính là Minh Triết thúc thúc. Cái cô đang được chú ấy ôm trong lòng ấy là bảo bối vô giá của chú ấy – Giản Huyên a di.”
Tư Đồ Lăng Chí vừa “phổ cập” kiến thức cho con gái, vừa trêu chọc hai người bạn. Tư Đồ Lăng Tuyết lại được một phen chào hỏi. Còn hai người kia thì cũng không phải tay mơ, ngay lập tức trả đũa Tư Đồ Lăng Chí làm hắn tức điếng người. Mọi người trong phòng được một phen cười đau bụng. Hồi lâu sau, khi tiếng cười đã dứt thì Hiên Viên Ngạo Thiên mới sán lại gần, vẻ mặt nịnh nọt:”Này, Lăng Chí, cậu đã bế Tiểu Lăng Tuyết từ nãy tới giờ. Mau đưa con bé cho tớ ôm chút đi.”
Đương nhiên, Tư Đồ Lăng Chí làm sao có thể đưa Tiểu Lăng Tuyết cho Hiên Viên Ngạo Thiên. Bảo bối của hắn, hắn ôm còn không đủ, sao có thể để tên kia chiếm tiện nghi. Nghĩ rồi, hắn nói:”Ngạo Thiên, tớ nói này, Tiểu Điệp là con gái cậu, cậu không ôm lại chạy đến đây ôm con gái tớ làm gì.”
“Điệp Nhi là con gái tớ, tớ đã ôm rồi. Bây giờ tớ đến là để ôm con dâu tương lai của tớ.” Hiên Viên Ngạo Thiên đáp lại, rồi vươn tay ra định cướp Tiểu Lăng Tuyết.
“Con dâu tương lai? Tớ không nhớ là đã từng nói sẽ gả con bé cho con trai cậu.” Tư Đồ Lăng Chí nhận ra ngay ý đồ của ông bạn, vội vàng bế Tiểu Lăng Tuyết và Tiểu Dạ Vũ tránh ra khỏi bàn tay lang sói của Hiên Viên Ngạo Thiên.
“Thực ra thì tớ không để ý lắm đến việc cậu có chấp nhận hay không đâu ông bạn ạ. Tuyết Nhi sẽ được định sẵn sẽ phải trở thành vợ của Liệt Nhi nhà tớ rồi. Ai cũng đừng hòng cướp.” Hiên Viên Ngạo Thiên cũng chưa từ bỏ ý định, lại nhoài về phía Tư Đồ Lăng Chí.
“Haha. Anh Ngạo Thiên, bọn em muốn cướp cũng chẳng được ấy chứ. Tiểu Tuyết Nhi đều lớn hơn con trai bọn em.”Cửu Lam Nhiễm cười mà nói. Hai người kia cũng cười theo.
Tư Đồ Lăng Chí trừng mắt với Cửu Lam Nhiễm:” Thằng kia, mày muốn chết phải không? Đã không giúp thì thôi lại còn hùa theo tên đầu gỗ Ngạo Thiên kia.”
Thế rồi, Tư Đồ Lăng Chí lao về phía Cửu Lam Nhiễm. Cả năm người đàn ông đều tham gia vào cuộc đuổi bắt cho đến khi…
“E hèm, mấy anh đã dừng lại được chưa đây?” Diệp Lam cao giọng nhắc nhở, trong giọng nói lộ ra sát khí đằng đằng khiến năm người đều dừng lại cùng một lúc.
“Bà xã, có chuyện gì vậy?” Tư Đồ Lăng Chí dè dặt hỏi, chỉ sợ chọc giận nàng thì tối nay xác định ngủ dưới đất.
“Đến giờ rồi.” Trái ngược với những gì Tư Đồ Lăng Chí đã tưởng tượng, Diệp Lam chỉ bình thản nhắc nhở một câu.
“Hả? Đến giờ gì?” Tư Đồ Lăng Chí hơi ngớ ra.
“Hả cái gì mà hả?” Diệp Lam tức giận.”Anh quên là hôm nay anh đến đây để làm gì hả? Khách đều đến hết rồi, còn không xuống, hay là muốn đêm nay ngủ dưới đất đây?”
“Đừng đừng, bà xã. Anh nhớ rồi. Chúng ta đi xuống.” Tư Đồ Lăng Chí rốt cục cũng nhớ ra, vội vàng ôm hai đứa trẻ đi ra ngoài.
Tất cả mọi người đều bật cười, cùng rời khỏi phòng.