Đọc truyện Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc – Chương 5: Thân thế của Diệp Lăng Tuyết
Sáng sớm hôm sau, Diệp Lăng Tuyết thức dậy. Cô liền sang phòng bên cạnh gọi Diệp Dạ Vũ.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ.” Diệp Lăng Tuyết gõ cửa liên tục.
“Cách!” Cửa mở. Diệp Dạ Vũ trong bộ dạng ngái ngủ ló đầu ra ngoài:”Chuyện gì vậy, chị hai?”
“Suỵt, vào trong rồi nói.” Diệp Lăng Tuyết lấy tay che miệng cậu lại rồi kéo vào phòng.
Trong phòng Diệp Dạ Vũ
“Hôm qua, chị đã gọi điện cho ba mẹ.”Diệp Lăng Tuyết bắt đầu câu chuyện.
“Ừ, rồi sao?” Diệp Dạ Vũ ngáp dài một tiếng, trưng ra vẻ mặt không quan tâm. Nhìn em trai như vậy, Diệp Lăng Tuyết tức giận, tiện tay cầm cái gối bên cạnh nên thẳng vào đầu cậu.
“Tập trung vào, vấn đề này liên quan đến cả gia tộc đấy!” Diệp Lăng Tuyết bực mình nói.
“Có gì đâu. Đã có Cửu Lam thúc thúc lo rồi mà.” Diệp Dạ Vũ xoa đầu, mếu máo nói.
“Vậy mới đáng lo. Cửu Lam thúc thúc cùng với Hiên Viên thúc thúc, Nam Cung thúc thúc và Âu Dương thúc thúc đều là hảo hữu của ba. Hẳn là có một số việc liên quan đến gia tộc, ba sẽ nhờ các thúc ấy. Vậy nên, không thể loại trừ khả năng mấy ông chú “yêu quý” của chúng ta sẽ cài người ở tứ đại gia tộc còn lại. Nếu như đám người đó mà phát hiện ra bí mật của chúng ta thì sao? Tiểu Vũ, đừng quên rằng việc chúng ta rời khỏi gia tộc chính là để bảo vệ em – người thừa kế.” Diệp Lăng Tuyết tỉ mỉ phân tích.
“Cũng đúng. Vậy phải làm sao bây giờ?” Diệp Dạ Vũ hốt hoảng hỏi.
“Thế nên lúc đầu chị mới không cho em đi theo Cửu Lam thúc thúc chính là vì vậy.” Khẽ thở dài, cô tiếp: “Giờ chỉ còn cách đâm lao theo lao mà thôi.”
“Đánh răng rồi thay quần áo đi. Chúng ta đến thư phòng tìm thúc ấy. “
Trước cửa thư phòng của Cửu Lam Nhiễm
“Cốc, cốc”
“Mời vào.” Từ bên trong vọng ra tiếng nói. Diệp Lăng Tuyết đẩy cửa bước vào. Theo sau là Diệp Dạ Vũ.
“Chào buổi sáng Tuyết Nhi, Tiểu Vũ.” Cửu Lam Nhiễm và Hoa Vân cùng nói.
“Chào buổi sáng thúc thúc, a di.” Diệp Lăng Tuyết và Diệp Dạ Vũ đồng thanh.
“Ôi trời, Tiểu Vũ. Tuyết Nhi gọi ta là thúc thúc, ta đã đau lòng muốn chết. Giờ cả con cũng như vậy là sao?” Cửu Lam Nhiễm bày ra bộ dáng thập phần thống khổ.
“Ách, cái này…” Diệp Dạ Vũ ngượng ngùng gãi đầu.
“Bởi vì chúng cháu mãi mãi không thể thật tâm gọi hai người một tiếng ba mẹ.” Diệp Lăng Tuyết lên tiếng giải vây giúp cậu.
“Ồ, tại sao?” Cửu Lam Nhiễm nhướn mày, khó hiểu hỏi.
“Vì ba mẹ ruột của cháu vẫn còn sống, và cháu biết họ là ai.” Diệp Lăng Tuyết nói.
“Nhưng rõ ràng các cháu là cô nhi mà.” Lần này đến lượt Hoa Vân lên tiếng.
“Rất tiếc phải nói rằng: đó chỉ là đội lốt mà thôi. Cũng giống như cô nhi viện che giấu đường dây buôn người, thân phận cô nhi đã che dấu thân thế thật sự của cháu.”
Sắc mặt Cửu Lam Nhiễm âm trầm, còn Hoa Vân thì thảng thốt che miệng. Rất lâu sau…
“Ba mẹ cháu là ai?” Cửu Lam Nhiễm chậm rãi hỏi.
“Là người mà cô chú quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.” Ngừng một lát, cô tiếp. “Là hắc đạo đế vương – Tư Đồ Lăng Chí và Thượng Quan Uyển Nhi thời hiện đại – Diệp Lam.”
Tư Đồ Lăng Chí và Diệp Lam chính là đôi kim đồng ngọc nữ nổi tiếng ở xã hội thượng lưu năm năm trước. Tư Đồ Lăng Chí là con trưởng và là người thừa kế của Tư Đồ gia tộc. Trong ngũ đại gia tộc thì gia tộc này nắm quyền hành trong hắc đạo nhiều nhất, cộng thêm thủ đoạn nhanh – chuẩn – ác và lối làm việc thà giết nhầm còn hơn bỏ sót của mình, Tư Đồ Lăng Chí đã trở thành hắc đạo đế vương nắm giữ cả mafia và xã hội đen. Còn Diệp Lam xuất thân danh môn, có cha là Diệp Vinh – tổng thống đương nhiệm của Mỹ và mẹ là An Nhã Vận – nữ công tước của hoàng tộc Anh quốc. Diệp Lam từ năm 16 tuổi đã theo Diệp Vinh tung hoành khắp giới chính trị. Là một nhân tài trong giới, Diệp Lam đã từng cứu nước Mỹ thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế trầm trọng. Sau dịp đó, Diệp Lam được mọi người xưng tụng là Thượng Quan Uyển Nhi – nữ tể tướng đại tài dưới quyền Võ Tắc Thiên. Danh xưng “Thượng Quan Uyển Nhi thời hiện đại” cũng từ đó mà thành.
Nói đến Tư Đồ Lăng Chí và Diệp Lam, hai người vốn dĩ là thanh mai trúc mã, từ nhỏ liền quấn nhau không rời. Vả lại, mẹ của Diệp Lam – An Nhã Vận và mẹ của Tư Đồ Lăng Chí – Quý Nhã Quân là bạn thân nên Tư Đồ Lăng Chí và Diệp Lam đã sớm có hôn ước. 5 năm về trước, Diệp Lam 19 tuổi liền cùng Tư Đồ Lăng Chí kết hôn. Tư Đồ Lăng Chí từ người đàn ông độc thân hoàng kim liền trở thành người đàn ông của gia đình. Còn Diệp Lam, cũng bởi giới chính trị không được phép liên quan đến xã hội đen nên đã vì chồng mà rời bỏ con đường chính trị gia yêu thích.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~Tuyến phân cách~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Cô chú có còn nhớ: Năm năm trước, Diệp Lam từng mang thai?” Diệp Lăng Tuyết hỏi.
“Còn nhớ. Năm năm trước chị Lam đúng là đã từng mang thai. Nhưng mà, sau đó do vô ý bị ngã cho nên đã sảy thai.” Hoa Vân trả lời.
“Xem ra ba và bà nội đã phong bế rất kín chuyện này nhỉ, Tiểu Vũ!” Diệp Lăng Tuyết không quan tâm đến Hoa Vân mà quay sang Diệp Dạ Vũ nói.
“Phong bế? Phong bế cái gì cơ?” Thấy cô nói như vậy, Hoa Vân khó hiểu mà hỏi.
“Cô chú có muốn nghe không? Thực hư trong chuyện Tư Đồ đại phu nhân sảy thai.” Diệp Lăng Tuyết tỏ vẻ thần bí
“Thực hư? Không phải là chị Lam ngã cầu thang rồi sảy thai sao?” Giờ lại đến lượt Cửu Lam Nhiễm lên tiếng.
“Không phải. Diệp Lam đúng là có ngã cầu thang nhưng không sảy thai. Mà đó cũng không phải tai nạn.” Vẻ mặt của Diệp Lăng Tuyết cực kì chắc chắn.
“Vậy chuyện đó là như thế nào?” Hoa Vân hiếu kì mà hỏi.
“Chà, biết bắt đầu từ đâu đây. Chắc là phải nói đến Tư Đồ lão gia tử – Tư Đồ Hàn trước đã. Người này chính là một thương nhân tài giỏi trong thương giới. Tư Đồ gia tộc đến đời ông ta thì phát triển rất rực rỡ. Chỉ tiếc là, ông ta mắc một tính xấu gọi là phong lưu. Tuy rằng ông ta rất yêu vợ mình là Quý Nhã Quân, cũng rất yêu ba đứa con trai Tư Đồ Lăng Chí, Tư Đồ Thiên Quốc, Tư Đồ Gia Quốc và ái nữ Tư Đồ Thanh Linh của mình nhưng mà, phàm là nam nhân đều có dục vọng. Ông ta ở bên ngoài nuôi không ít tình nhân, chính vì thế mà con riêng cũng có một đống. Biết rằng những đứa con này sẽ đe dọa đến quyền thừa kế của trưởng tử Lăng Chí nhưng mà dù sao cũng là con ông ta, chẳng lẽ lại để lưu lạc bên ngoài. Thế là, ông ta mang chúng về nhà Tư Đồ. Đương nhiên, Quý Nhã Quân cũng không phản đối việc này. Thứ nhất là vì thể diện của gia tộc, thứ hai là vì bà cảm thấy một người đàn ông cao cao tại thượng như Tư Đồ Hàn đâu thể chỉ dành cho riêng bà, chỉ cần trong lòng ông ta có bà là được. Nhưng, cho dù cho phép con riêng của chồng vào cửa thì Quý Nhã Quân cũng không hề buông lỏng cảnh giác, bởi vì bà biết chắc rằng một khi những đứa con riêng kia còn tồn tại thì quyền thừa kế của con trai bà sẽ bị lung lay. Và, mấy năm sau, những đứa con riêng kia bắt đầu rục rịch. Ba đứa con trai của bà cũng chúng đấu đá không ngừng. Năm năm trước, con trai cả của bà kết hôn, là cô con dâu bà luôn ưng ý – Diệp Lam. Cùng năm đó, Diệp Lam mang thai. Tư Đồ Lăng Chí lúc này đã trở thành người thừa kế. Khi biết Diệp Lam mang thai, đám con riêng liên kết với nhau mưu hại sảy thai. Diệp Lam và Tư Đồ Lăng Chí biết được liền tương kế tựu kế. Diệp Lam giả vờ ngã cầu thang rồi sảy thai. Sau đó, Diệp Lam được đưa sang tận đảo Fiji ở Nhật Bản để dưỡng thai. Ở Mỹ, Tư Đồ Lăng Chí cùng Quý Nhã Quân lập mưu giết hết tất cả những người tham gia kế hoạch mưu hại Diệp Lam. Sau khi thành công liền ngụy trang thành một vụ tai nạn. Cuối cùng, Diệp Lam ở Nhật đã sinh hạ một cặp long phụng thai. Con gái gọi Tư Đồ Lăng Tuyết, con trai gọi Tư Đồ Dạ Vũ. Sau đó, Tư Đồ Lăng Tuyết và Tư Đồ Dạ Vũ được bí mật nuôi dưỡng ở Nhật. Tư Đồ Dạ Vũ được định sẵn là người thừa kế đời tiếp theo của gia tộc. Còn Tư Đồ Lăng Tuyết thì tiếp nhận đặc huấn nhằm bảo vệ người thừa kế. Khi hai đứa trẻ được hai tuổi thì thân phận về chúng có dấu hiệu bị rò rỉ. Lo sợ con của mình gặp nguy hiểm, Tư Đồ Lăng Chí quyết định đưa chúng tới một cô nhi viện ở Trung Quốc cùng với đứa con gái thứ hai của người trợ thủ Địch Cáp Tư Đặc dưới trướng mình – Tô Linh Linh. Đổi họ cho chúng từ Tư Đồ sang họ Diệp. Chỉ là, Tư Đồ Lăng Chí vạn nhất không ngờ tới là lại đưa chúng tới một đường dây buôn người. Đương nhiên, với khả năng của Tư Đồ Lăng Tuyết thì việc đó cũng chẳng là gì cả. Tuy nhiên, sau khi sống ở đó hai năm, vì không chịu nổi hành hạ mà Tư Đồ Lăng Tuyết đã giết hết đám người đó. Và sau đó thì hẳn là hai người cũng biết rồi đấy!” Diệp Lăng Tuyết chậm rãi kể lại.
Căn phòng lại rơi vào im lặng.
“Làm sao ta biết đươc là cháu nói thật?” Cửu Lam Nhiễm hỏi.
“Đúng là hôm qua cháu đã nói dối chú. Nhưng vì đó là tình huống đặc thù nên cháu cũng hết cách. Tuy vậy, hôm nay, lời cháu nói là thật. Đây chính là bằng chứng.” Diệp Lăng Tuyết trả lời, rồi cô lấy từ trong người một cái hộp, đưa cho Cửu Lam Nhiễm.
Cửu Lam Nhiễm mở hộp ra. Bên trong hộp là hai mặt dây chuyền.
“Mở mặt dây chuyền ra đi.” Diệp Lăng Tuyết nói. Cửu Lam Nhiễm làm theo rồi bỗng trợn tròn mắt. Mặt trong của hai chiếc vòng đều có biểu tượng ba bổng hoa hồng – gia huy của Tư Đồ gia tộc. Ngoài ra còn có hình và tên thật của Diệp Lăng Tuyết và Diệp Dạ Vũ.
“Giờ thì chú tin rồi chứ?” Diệp Lăng Tuyết hỏi.
“Thì ra cháu thật sự là con của anh Lăng Chí và chị Lam.”
“Đúng vậy.”
“Cháu muốn điều gì?”
“Sự bảo vệ của chú và Cửu Lam gia tộc.”
“Được thôi. Nhưng, có một điều kiện.”
“Là gì?”
“Giúp chú huấn luyện con trai chú.”
“Cửu Lam Ngân?”
“Đúng vậy.”
“Được. “Hợp tác” vui vẻ.”
“”Hợp tác” vui vẻ.”