Đọc truyện Cô Vợ Hắc Đạo Của Tổng Tài Tàn Khốc – Chương 44: Chuyện cũ đã qua thì đừng nhắc lại
Trong lúc Tư Đồ Lăng Tuyết đang gảy đàn và ngân nga tiếng hát thì một cơn gió nhẹ thổi đến. Cơn gió khiến cho những cánh hoa mẫu đơn rơi rụng xuống rồi bay lên. Theo chiều gió, những cánh hoa bay xung quanh Tư Đồ Lăng Tuyết, tựa như đang khiêu vũ.
Nhìn cảnh này, Tiêu Đồng Hi thầm cảm thán trong lòng.
Cháu gái của bà quả thật rất đẹp.
…
Ngay khi Tư Đồ Lăng Tuyết kết thúc bài hát, thì tay cô cũng rời khỏi đàn. Đem móng gảy cất vào chiếc hộp tinh xảo để ở bên cạnh, cô đứng dậy, dìu Tiêu Đồng Hi: “Bà cố, chúng ta vào nhà thôi.”
Đợi đến khi người hầu đem trà lên rồi lui ra ngoài, Tư Đồ Lăng Tuyết mới cầm lấy tách hồng trà của mình lên mà chậm rãi thưởng thức.
Tiêu Đồng Hi ngồi đối diện, chờ cho cô nhấp một ngụm trà xong mới bắt đầu hỏi chuyện về công việc của cô
“Dạo này tình hình ở gia tộc có tốt hay không? Mọi người vẫn khỏe chứ?” Tiêu Đồng Hi quan tâm mà hỏi.
“Tình hình của gia tộc dạo gần đây có thể nói là “mưa thuận gió hòa”. Còn về phần mọi người, họ vẫn khỏe.” Tư Đồ Lăng Tuyết từ tốn trả lời.
“Ừm. Vậy là tốt!” Tiêu Đồng Hi gật gù, vẻ mặt hài lòng. Rồi, bà hỏi tiếp: “Thế còn nguyên lão và cổ đông trong gia tộc?”
Không hỏi thì thôi, một khi nhắc đến đám nguyên lão và cổ đông trong gia tộc, khuôn mặt Tư Đồ Lăng Tuyết lập tức trở nên xám xịt.
Phải nhớ rằng, nguyên lão và cổ đông chính là tử huyệt chí mạng của cô. Bởi, tuy rằng đã xử lí được đám con riêng làm loạn trong gia tộc nhưng nguyên lão và cổ đông chính là những người đã giúp đỡ trong việc củng cố thế lực nhà Tư Đồ.
Vậy nên, muốn diệt trừ họ, không dễ.
“Dạo này, họ cũng biết thu liễm đấy chứ! Chẳng qua, không biết sự thu liễm này có thể duy trì được bao lâu đây!” Khôi phục vẻ lạnh lẽo thường ngày, Tư Đồ Lăng Tuyết tiếp tục thưởng thức trà. Ngón tay vuốt nhẹ lên hoa văn trên tách. Đôi mắt lam mị hoặc lóe lên một tia ngoan độc. Cánh tay còn lại thì giơ lên đỡ lấy con rắn màu xanh ngọc bích đang cố trườn ra khỏi dây cột tóc.
Tư Đồ Lăng Tuyết cúi người hôn lên cái đầu nhỏ của nó. Cô gằn từng tiếng: “Đám nguyên lão đó, sớm muộn cũng có ngày con đạp chúng xuống dưới chân.”
Tiêu Đồng Hi nhìn cháu cố của mình mà không biết nói sao. Con bé Tuyết Nhi này chính là trưởng nữ của Tư Đồ gia tộc, gánh nặng so với các nữ nhi khác trong nhà thì lớn hơn rất nhiều. Huống hồ gì, nó lại là vật hy sinh trong kế hoạch bảo vệ người thừa kế của các cháu trai bà. Từ nhỏ lăn lộn đã sớm rèn cho nó một trái tim sắt đá và cái đầu “lạnh”.
Những kẻ chống đối con bé nếu như không phải sống không bằng chết thì chính là chết không toàn thây.
Đối với đám nguyên lão trong gia tộc, con bé không thể quang minh chính đại mà giải quyết thì chắc chắn sẽ dùng một ít thủ đoạn mà xử lí gọn gàng bọn họ, làm cho bọn họ mãi mãi không thể ngóc đầu lên được.
Tiêu Đồng Hi thở dài nặng nề. Cuối cùng, bà chỉ nói một câu: “Hạ thủ lưu tình.”
Mà Tư Đồ Lăng Tuyết cũng là người thông minh, đương nhiên có thể nghe rõ ý tứ trong câu nói của bà cố mình.
Bà cố chính là hy vọng cô có thể xem xét những cống hiến của đám người đó cho Tư Đồ gia tộc bao nhiêu năm qua mà để cho chúng một con đường lui thỏa đáng.
Tư Đồ Lăng Tuyết cười nhạt. Cô cũng không phải loại người không nói lí lẽ. Nếu như bà cố đã nói thế thì cô… cung kính không bằng tuân mệnh. Chẳng qua…
“Vậy thì phải xem thái độ của bọn chúng ra sao đã!”
Tiêu Đồng Hi nghe thế thì cũng không nói gì thêm. Bà biết, đây đã là giới hạn cuối cùng của Tư Đồ Lăng Tuyết rồi. Nếu như tiến thêm một bước, chỉ sợ con bé sẽ chẳng nể nang ai nữa.
Sau đó, Tiêu Đồng Hi còn hỏi thêm một số vấn đề nữa. Ví dụ như là về Hắc Dạ đế quốc và thân phận Selena.
Thực ra, Tiêu Đồng Hi đã biết Tư Đồ Lăng Tuyết là Selena từ lâu. Bởi vì, dòng họ Tư Đồ phiên âm sang tiếng Anh là Ridel. Mà tên tiếng Anh của Tư Đồ Lăng Tuyết chính là Selena Ridel.
Tiêu Đồng Hi là người tỉ mỉ, đương nhiên đã sớm nhận ra điều này. Chỉ có đám người Tư Đồ Lăng Chí thường không để ý mấy chuyện vặt vãnh nên mới không nghi ngờ về thân phận của Tư Đồ Lăng Tuyết.
…
Đợi đến khi Tiêu Đồng Hi nắm được tình hình trong gia tộc, Tư Đồ Lăng Tuyết mới hỏi đến vấn đề của bản thân.
Cô cũng không vòng vo mà hỏi thẳng: “Bà cố, lúc mang thai ông nội con, có phải bà đã từng bị James Andre giam lỏng ở gia tộc Andre một tháng?”
Sau khi hỏi xong, Tư Đồ Lăng Tuyết liền đánh mắt sang phía Tiêu Đồng Hi.
Chỉ thấy bàn tay mảnh khảnh đang cầm tách trà của bà hơi khựng lại. Nhưng chỉ một khắc sau đó, bà liền bình thản đặt chiếc tách xuống.
Khuôn mặt xinh đẹp nhưng không thể che dấu đi vết tích của năm tháng của Tiêu Đồng Hi lộ ra vẻ không hài lòng. Bà chầm chậm nói: “Tuyết Nhi, chuyện cũ đã qua rồi thì đừng nhắc lại nữa.”