Đọc truyện Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí – Chương 20
“Hàn Tịnh, cô không làm cho Cẩn Chi mất mặt thì cô không hả giận đúng không? Cô lấy tư cách gì mà nhắc đến ly hôn?”
Câu này của Thôi Tán cũng mang theo ẩn ý khích lệ tai họa ập tới, lại càng kích thích Hà Cúc Hoa.
Đời này, Hà Cúc Hoa luôn tự hào rằng mình đã sinh được một đứa con vô cũng xuất sắc, Đông Đình Phong, nhưng điều khiến bà ta áy này nhất là: Đứa con xuất chúng như vậy của bà ta lại phải cưới một nữ nhân thế này. Tư chất tầm thường thì không nói làm gì, đằng này lại đã từng yêu kẻ khác.
Nếu sớm biết có việc này thì bất luận xảy ra chuyện gì bà ta cũng muốn ngăn cản. Nhưng khi biết rõ mọi sự tình thì nữ nhân này đã mang thai. Vì thế con trai bà phải lấy cô ta. Cưới cũng cưới rồi, chí ít nữ nhân này cũng phải thay đứa con của bà có được địa vị trong tập đoàn. Nhưng cô vẫn không an phận, lại còn ba lần bảy lượt muốn giết chết cháu trai bà.
Một tuần trước, cô còn muốn cùng kẻ khác bỏ trốn, sau khi lôi cô trở về, lại còn gây ra chuyển rồi còn dám nhắc đến hai chữ “ly hôn”. Thử hỏi nếu chuyện này mà đồn ra ngoài thì không biết con trai bà sẽ để mặt đi đâu?
Bà không cho phép con trai bà bị người đời cười nhạo, liền tức giận giơ tay lên. Bà không phải là người thô lỗ, nhưng chuyện hôm nay không thể dễ dàng tha thứ cho được. Bà phải giáo huấn cho Hàn Tịnh một trận.
Nhưng Ninh Mẫn cũng đâu để cho người đàn bà này ra tay, cô nhanh chóng né sang một bên khiến Hà Cúc Hoa trở tay không kịp mà mất thăng bằng lao về phía trước, Đông Lôi và Y Tử Mi hoảng hốt chạy ra đỡ lấy bà ta.
“Mẹ… Cẩn thận… A…a…a… máu, máu!”
“Bác gái… người có đau không… Đông đại ca, Hàn Tịnh hại bác gái bị thương rồi…”
Y Tử Mi la hét ầm ĩ, gọi loạn cả lên.
Hà Cúc Hoa đụng vào góc tường, trên trán có mấy vết tím, máu cũng chảy ra, nên cũng có chút tả tơi.
Hứ, cái này gọi là tự làm tự chịu.
Ninh Mẫn không có đến một chút hối hận, lạnh nhạt liếc nhìn, nhưng khi quay lại nhìn qua cửa ra bên ngoài thì thấy, Thôi Tán với dáng vẻ thích thú dựa lưng vào tường xem kịch hay, còn Đông Đình Phong thì đang dắt theo một đứa trẻ tầm năm tuổi, khuôn mặt tuấn tú nhưng vô cùng lạnh lùng vẫn hết sức bình tĩnh, chỉ dùng ánh mắt sắc lạnh kia để xem xét, liếc nhìn cô một cái rồi hạ giọng ra lệnh:
“A Tụy, đưa Tiểu Kỳ sang phòng khác. Còn A Lực, dẫn vị khách không mời mà đến ra ngoài cho ta!”
Tiểu Kỳ?
Đợi chút, đó không phải đứa con của Đông Đình Phong và Hàn Tịnh hay sao?
Ninh Mẫn căng mắt ra nhìn đứa trẻ, nhưng vẫn không thể nhìn rõ, nó đứng bên cạnh Đông Đình Phong nên gần như cả nửa khuôn mặt đã bị hắn che mất.
“Là!”
Hai trợ lý đằng sau hắn lập tức làm theo, một người thì đưa Tiểu Kỳ ra ngoài, một người thì đi đến chỗ Thôi Tán.
“Thôi tiên sinh, mời!”
“Không cần mời, tôi cũng tự đi.”
Thôi Tán không có lập tức rời đi, mà còn quay lại cười với Ninh Mẫn, vẻ mặt tỏ ra vô cùng quan tâm mà nhắc cô một câu:
“Tịnh Tịnh, em thấy chưa, em ở lại Đông gia, căn bản không có một ai quan tâm em, bọn họ ai ai cũng muốn làm tổn thương em. Nếu như em theo họ trở về, thật không biết em còn phải chịu bao nhiêu tội lỗi đây, thực sự tôi rất đau lòng… Em còn nhớ ước định trước đó không? Vụ ly hôn của em, tôi sẽ thay em xử lí mọi việc… Tất cả đều ở tôi. Thế nào, có muốn tôi đưa em đi không?”
Người này quả thật rất biết lợi dụng, tình huống này cũng không quên đổ thêm dầu vào lửa.
Ninh Mẫn nhớ lúc cô vào nhà vệ sinh có nghe được mấy người bàn tán rằng: Có bạn kí giả muốn chạy tới, theo một nguồn tin tức tin cậy thì tối nay sẽ xảy ra một chuyện chấn động cả Ba Thành. Hiện tại xem ra vị này đang ẩn nấp ở đâu đó để thăm dò tin tức.
Trong tình huống như thế này, nếu cô kiên quyết bỏ đi thì khẳng định rằng, ngay sáng ngày mai thôi, tin tức về vụ ly hôn của cô và Đông Đình Phong sẽ ở ngay trang nhất các mặt báo.