Đọc truyện Cô Vợ Giả Của Tổng Giám Đốc – Chương 164: Án mạng
Trăng sáng cao, con dế trong bụi cỏ kêu râm ran, trong đêm hè các loại hoa cỏ trong vươn mình khoe sắc, dưới ánh trăng thanh u tỏa hương thơm ngát.Bạch Ngưng ôm cổ Ngôn Lạc Quân, nằm ở trên ngực anh.”Lạc Quân, về sau đừng yêu một người như vậy nữa được không?””Cái gì?” Anh không hiểu hỏi.”Yêu quá sâu sẽ bị thương, em không muốn anh bị tổn thương.”Cô khẽ nói.Ngừng một chút anh mới nói: “Vậy về sau em đừng làm tổn thương anh, không phải là được rồi sao?”Bạch Ngưng áp vào lồng ngực anh nhẹ nhàng cười.”Em rất hối hận vì đã rời khỏi anh năm năm. Cuộc đời ngắn ngủi, lại bị em lãng phí nhiều thời gian như vậy.””Tại sao đột nhiên lại nói như vậy? Chúng ta bây giờ ở bên nhau không phải rất tốt sao? Anh chỉ thấy lạ là từ lúc nào em trở nên thẳng thắn vậy.””Nếu như anh thích, em sẽ tiếp tục thẳng thắn cho anh xem.”Ngôn Lạc Quân cười nhẹ.”Em xem, bây giờ những lời hào phóng như thế mà em cũng nói được. Anh quả thật là có chút không thích ứng kịp.””Không cho phép không thích ứng, em thế nào anh phải chấp nhận thế đó.”Bạch Ngưng nắm chặt lấy mặt của anh nói.Ngôn Lạc Quân nhìn cô, hôn lên môi cô.Bạch Ngưng cũng hôn trả anh. Anh ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng tăng thêm lực, sau đó từ từ xâm nhập.Theo anh vuốt ve, cô ôm cổ anh, hai chân quấn lên hông anh.Ngôn Lạc Quân buông môi cô ra, cười nói: “Thật ra thì. . . . . . anh không muốn làm. Ba mươi tuổi rồi, không thể không biết kiềm chế giống như trước kia nữa. Hơn nữa ngày mai còn phải dẫn bọn trẻ đến vườn bách thú mới mở.””Hừ, vậy thì kiềm chế đi, có ai ép anh làm đâu.””Không phải em đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi sao? Cuốn lấy anh chặt như vậy.”Anh cười nói.”Ai nói thế, em muốn ngủ. Mấy ngày nay cũng không ngủ được ngon.””Không ngủ được sao?””Anh mới không ngủ được ý.”. . . . . .Sáng sớm, ăn xong bữa sáng, Bạch Ngưng vội vàng chuẩn bị ô, bình nước.Ngôn Lạc Quân hai tay trống không ra cửa, nói với Bạch Ngưng: “Nhanh lên một chút …, anh đi lái xe.””Không cho phép anh đi, còn phải xách đồ đã !” Bạch Ngưng ở trong phòng kêu lên.”Không phải anh xách hai ‘thứ’ này rồi sao?” Ngôn Lạc Quân dắt Cảnh Di, Tiểu Hân, dẫn bọn trẻ ra ngoài cửa. Bạch Ngưng vẫn còn ở trong nhà kêu, Ngôn Lạc Quân đã cùng hai đứa bé chạy ra ngoài, lái xe.Tiểu Hân nhanh chân chạy đến trước vườn hoa mở cửa chính.Cửa sắt vừa mở ra, mấy người mặc đồng phục cảnh sát vừa lúc đi tới, đứng ở trước cửa.”Đây là Ngôn gia sao?” Một nữ cảnh sát tóc ngắn nhìn Tiểu Hân hỏi.Tiểu Hân ngửa đầu nhìn bọn họ chằm chằm thật lâu, chạy vào trong vườn.”Ba, ba!” Tiểu Hân chạy đến bên cửa xe lớn tiếng kêu lên: “Ba, bên ngoài có rất nhiều cô chú cảnh sát.””Cái gì?” Ngôn Lạc Quân mở cửa xe, vừa lúc nhìn thấy mấy cảnh sát đang đi tới bên này.”Thật xin lỗi Ngôn tiên sinh, sở cảnh sát chúng tôi đnag điều tra một vụ án mạng, xin hỏi Ngôn phu nhân có ở nhà không?” Người nói chuyện là một vị cảnh sát nam lớn tuổi hơn.Ngôn Lạc Quân nhìn bọn họ, một loại cảm giác lo lắng xông lên đầu.”Án mạng?”Cảnh sát lấy ra một tấm hình, nói: “Ngài có biết người này không?”Ngôn Lạc Quân vừa nhìn, ngoài ý muốn nói: “Quan Thừa Diễm? Anh ta làm sao?””Đêm khuya ngày hôm trước anh ta bị giết hại, chúng tôi tới đây để hỏi ngài và Ngôn phu nhân một số việc. Đây chỉ là thủ tục thôi, hi vọng hai vị có thể phối hợp.”Cảnh sát trả lời.Ngôn Lạc Quân quay đầu lại nhìn về phía cửa chính, “Hứa Tĩnh Hàm” đang đứng ở cửa, nhìn ra phía ngoài.Bên trong phòng khách, Ngôn Lạc Quân và Bạch Ngưng ngồi cạnh nhau, cảnh sát ngồi đối diện hai người.”Ngôn phu nhân, trên người nạn nhân không có điện thoại di động, nhưng chúng tôi tìm thấy trên lịch sử liên lạc, đêm hôm đó người cuối cùng nạn nhân gọi là cô. Cô còn nhớ rõ lúc ấy nạn nhân tìm cô làm gì không?””Khi ấy. . . . . .” Bạch Ngưng cúi đầu, tay lo lắng nắm đầu gối.”Đừng khẩn trương, từ từ nói, anh ta tìm em làm gì.”Ngôn Lạc Quân cầm tay cô, lại phát hiện lòng bàn tay cô đang toát mồ hôi lạnh.”Anh ta tìm tôi. . . . . . bảo có chuyện muốn nói với tôi, bảo tôi đến gặp anh ta.”Bạch Ngưng nói đứt quãng.”Anh ta có nói là chuyện gì không?”Bạch Ngưng lắc đầu.”Vậy cô có đi gặp anh ta không?”Bạch Ngưng cúi đầu, không nói lời nào.”Tĩnh Hàm, sao vậy?” .Bạch Ngưng đưa tay kia ra cầm lấy tay anh, hô hấp dồn dập, nhưng vẫn không nói gì.Ngôn Lạc Quân nhìn cô, quay đầu nói với cảnh sát: “Phu nhân tôi tâm tình không tốt, các vị hôm khác hẵng quay lại.”Nam cảnh sát xét cầm đầu nói: “Thật xin lỗi Ngôn tiên sinh, chúng tôi muốn mời Ngôn phu nhân theo chúng tôi về sở cảnh sát một chuyến. Ngôn phu nhân và nạn nhân khi còn sống có quan hệ mật thiết, còn là người cuối cùng nói chuyện với nạn nhân thông qua điện thoại, có lẽ, còn là người cuối cùng gặp nạn nhân. Chúng tôi có lý do nghi ngờ Ngôn phu nhân có liên quan đến vụ án này.”Ngôn Lạc Quân nhìn khuôn mặt trắng bệch của “Hứa Tĩnh Hàm” bên cạnh, cảm nhận được lo lắng từ tay cô truyền tới, suy nghĩ một chút, nói: “Tốt, chúng tôi sẽ phối hợp với các vị.”Nói xong, liền dắt Bạch Ngưng đứng lên.Đến cục cảnh sát, trước khi thẩm vấn, Ngôn Lạc Quân ôm chặt lấy cô.”Đừng nói gì cả, có anh ở đây.”Anh khẽ nói bên tai cô sau đó buông cô ra.Bạch Ngưng nhìn anh, nước mắt từ trong hốc mắt chảy xuống, sau đó xoay người đi theo cảnh sát vào phòng thẩm vấn.”Ngôn phu nhân, sau khi nhận được điện thoại của nạn nhân, cô có đi gặp anh ta không?” Cảnh sát hỏi.”Có.”Ngừng hồi lâu, Bạch Ngưng mới trả lời.Cảnh sát ngẩng đầu lên, hỏi: “Sau đó thì sao? Anh ta nói gì với cô?””Anh ta nói. . . . . .” Bạch Ngưng bắt đầu run rẩy, hình như nhớ ra cái gì đó rất kinh khủng.Cảnh sát nói: “Không nên gấp, từ từ suy nghĩ.””Anh ta bảo tôi ly hôn với Lạc Quân, đi cùng anh ta. Tôi nói tôi không ly hôn, tôi chưa bao giờ yêu anh ta. . . . . . Anh ta rất tức giận rất tức giận, anh ta. . . . . .” Bạch Ngưng lại run rẩy, cảnh sát đưa một chén nước tới trước mặt cô.Bạch Ngưng uống xong một ngụm nước, nhưng vẫn run rẩy, sợ hãi nói: “Anhta đột nhiên ôm lấy tôi, xé quần áo của tôi, tôi rất sợ, rất sợ. . . . . .”Hai cảnh sát đối diện nhìn nhau một cái, hỏi: “Sau đó thì sao?”Bạch Ngưng ôm thân thể khóc nấc lên, nói không mạch lạc: “Tại sao, tại sao anh ta lại làm như vậy. . . . . . thật là đáng sợ thật là đáng sợ, tôi không ngừng cầu xin anh ta, cầu xin anh ta thả tôi ra, nhưng anh ta. . . . . .”Cảnh sát cúi đầu ghi chép.”Tôi liều mạng đẩy anh ta, đánh anh ta, nhưng anh ta vẫn giữ chặt tôi không buông. . . . . . Tôi không muốn làm chuyện có lỗi với Lạc Quân. . . . . . Tôi kêu cứu, nhưng không có ai . . . . . . Nơi đó rất tối rất tối, tôi biết sẽ không có ai tới cứu tôi . . . . . . Anh ta nói sẽ không để tôi sống an ổn, còn xé quần áo của tôi. . . . . . Tôi rất sợ. . . . . . Sau đó tôi thấy một cái cuốc nhỏ bên đường ray. . . . . .””Cô nói, Quan Thừa Diễm là do cô giết?” Cảnh sát hỏi.Bạch Ngưng khóc, không ngừng lắc đầu: “Tôi không cố ý. . . . . . Tôi không cố ý muốn giết anh ta. . . . . .””Cô giết anh ta như thế nào?””Tôi không biết. . . . . . Tôi không nhớ gì cả, sấm chớp rất lớn, rất to. . . . . . Anh ta chảy rất nhiều rất nhiều máu. . . . . . Máu, tất cả đều là máu. . . . . .” Bạch Ngưng ôm thân thể, co ro khóc.