Bạn đang đọc Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo – Chương 72: Anh Vào Đây!
Tiểu Bảo đang ngồi cùng Trang Nhã Linh trên xích đu trong vườn, cậu nhóc vừa ăn trái cây vừa chu môi lên hỏi bà..
– Bà nội ơi, khi nào thì ba mẹ mới về? Sao ba mẹ đi lâu quá vậy bà nội
Trang Nhã Linh xoa xoa đầu tiểu Bảo cười ôn nhu..
– Chắc là sắp về rồi đó con..
– Mẹ ơi, tiểu Bảo, anh hai chị hai về rồi..
Tiếng hét thất thanh của Bạch Tử Yên vang vọng trong nhà đủ để hai bà cháu nghe rõ mồn một..
– Về rồi ba mẹ con đã về rồi kìa..
– Ba mẹ ơi…!
Tiểu Bảo vui sướng nhảy vọt xuống chạy một mạch vào nhà..
Nhìn thấy Đường Uyển Đình và Bạch Tử Thiên đang ngồi trên sô pha cậu bé đã chạy nhanh tới ôm chầm lấy Đường Uyển Đình..
– Mẹ ơi sao mẹ đi lâu quá vậy? Tiểu Bảo nhớ mẹ quá đi mất..
Đường Uyển Đình ngắm nhìn cậu bé thật kĩ mãi một lúc cô rưng rưng nước mắt ôm tiểu Bảo thật chặt vào lòng
– Mẹ xin lỗi, mẹ cũng rất nhớ con trai yêu của mẹ..
Từ giờ mẹ sẽ luôn bên cạnh con không đi đâu nữa..
– Dạ..
con yêu mẹ..
Tiểu Bảo cười tươi rồi hôn chụt lên má Đường Uyển Đình..
Hai mẹ con mãi lo quấn quýt bồi đắp tình cảm mà khiến ai kia ngồi cách đó không xa đã vô cùng hậm hực cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng
– Hai mẹ con không thiếu thiếu gì đó sao?
Đường Uyển Đình và Tiểu Bảo dừng lại, hai người nhìn nhau cùng cười rồi gật đầu một cái mới quay qua nhìn anh đồng thanh hỏi
– Thiếu cái gì vậy ba?
Bạch Tử Thiên đỡ trán, anh thở dài giả vờ giận dỗi đứng dậy đi lên lầu..
– Ba giận rồi kìa, con đi theo năn nỉ ba đi
Đường Uyển Đình thì thào vào tai tiểu Bảo, cả hai đều nhìn anh cười khúc khích.
Cậu nhóc liền nhanh chóng đuổi theo anh..
Trang Nhã Linh và Bạch Tử Yên nãy giờ đứng từ xa nhìn cảnh một nhà ba người hạnh phúc của cô và Bạch Tử Thiên trong lòng cả hai đều thấy vui mừng.
Rất may mắn vì sau mọi biến cố họ lại được hạnh phúc bên nhau..
Trang Nhã Linh lau đi giọt nước mắt vẫn còn động trên khóe mi, bà mỉm cười đi vào nhà..
– Mẹ, thưa mẹ con mới về..
Vừa thấy Trang Nhã Linh, Đường Uyển Đình đã đứng dậy cúi đầu lễ phép chào hỏi..
– Con ngồi đi, đã khỏe hẳn chưa mà xuất viện rồi..
Trang Nhã Linh ngồi xuống bên cạnh, nắm tay cô dịu dàng quan tâm..
– Dạ con khỏe hẳn rồi mẹ, hơn một tháng trời ở trong bệnh viện con đã sợ lắm rồi, chỉ muốn nhanh chóng quay về với tiểu Bảo..
– Chị hai chị khỏi bệnh là cả nhà mừng lắm luôn, nhất là anh hai lúc chị nằm trong bệnh viện anh ấy ngày đêm không ngủ, cứ ở mãi bên cạnh chị nhìn mà đau lòng, mọi người dù có khuyên thế nào cũng không nghe.
Chỉ có mỗi mình chị mới khiến anh hai phải khuất phục mà thôi..
Bạch Tử Yên cười tươi trêu chọc cô..
– Cái con bé này đi du học một khóa về thay đổi không ít ha, trưởng thành rồi đó..
Giọng nói trong trẻo mang theo ý trêu đùa phát ra từ phía cầu thang, Bạch Tử Thiên đặt tiểu Bảo ngồi trên vai mình vừa đi xuống vừa nói..
Nhìn thấy tiểu Bảo đang ngồi trên vai anh không ngừng lí lắc Đường Uyển Đình liền cau mày cô đi đến đỡ tiểu Bảo xuống nghiêm giọng nói..
– Anh đó đúng là không biết chừng mực, vết thương vẫn chưa có khỏi hoàn toàn đâu đó..
– Lêu lêu, ba Tử Thiên bị mẹ la..
lêu lêu..
Tiểu Bảo lè lưỡi trêu chọc anh rồi chạy đến ngồi trong lòng Trang Nhã Linh, nhìn nét mặt ỉu xìu của Bạch Tử Thiên mọi người được một phen cười rộn rã..
– —————
Sau bữa tối Bạch Tử Thiên diện cớ không muốn ở nơi đông người nên đã đưa Đường Uyển Đình rời khỏi Bạch Gia quay trở về Trang Viên rộng lớn của riêng họ, vì không muốn phá vỡ bầu không khí ngọt ngào tối nay mà anh ấp ủ trong lòng nên đã tìm mọi cách dụ dỗ tiểu Bảo ở lại Bạch Gia và ông trời cũng không phụ lòng anh, sau hơn hai tiếng chơi đùa làm đủ trò thì tiểu Bảo cũng đồng ý ở lại thêm một ngày.
Vừa về tới Trang Viên Bạch Tử Thiên đã chui vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ và leo lên giường..
Đường Uyển Đình nhìn anh đang ngồi trên giường cả cơ thể chỉ quấn mỗi khăn tắm cô liền hiểu ngay ý anh là đang muốn gì rồi, mặc dù cảnh tượng này đã không còn xa lạ gì nữa nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy từng tấc da thịt từng múi cơ bắp săn chắc trên người anh cô lại không thể ngăn được sự ngại ngùng.
Đường Uyển Đình hai gò má đã đỏ như cà chua chín cô cười cười cho qua rồi đi đến mở tủ lấy ra một chiếc váy ngủ ngắn hai dây rồi nhanh chóng vào phòng tắm.
Chờ mãi hơn mười lăm phút vẫn chưa thấy cô quay chở ra, Bạch Tử Thiên đã sắp không đợi được nữa anh xuống giường đi tới đi lui đi qua đi lại như gà mắc tóc cúi cùng không chịu được nữa mà đi tới trước cửa phòng tắm..
– Đình Đình..
em xong chưa?
[….]
Vẫn không nghe thấy câu trả lời anh lại hỏi thêm một câu..
– Em không ra thì anh vào đó nha..
[…]
– Đình Đình..anh vào đây…