Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 67: Nhất Định Phải Sống Tiếp


Bạn đang đọc Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo – Chương 67: Nhất Định Phải Sống Tiếp


Bạch Tử Thiên xoay xoay chiếc bút trong tay, gương mặt lạnh lùng đang tập trung nghe những ý kiến bàn luận về vấn đề đang diễn ra trong công ty..

[ Reng Reng Reng Reng Reng]
Bạch Tử Thiên giơ tay ra hiệu cho tất cả dừng lại, nhanh chóng cả gian phòng đã rơi vào yên tĩnh, anh đi đến phía cửa sổ cách đó không xa nghe máy..

– Thẩm Thần có chuyện gì?
[ Boss bên Hắc Bang đã có hành động bất ngờ chúng đột nhập vào Trang Viên bắt tiểu Bảo đi rồi, còn có….]
– Nói nhanh…!
Giọng nói lãnh khốc vang lên khiến ai nghe thấy đều không khỏi khiếp sợ ánh mắt anh đã hằn lên từng tia thiếu kiên nhẫn xen lẫn sát khí bao trùm mọi ngóc ngách trong căn phòng..

[ Phu Nhân chống cự nên bị bọn chúng đâm bị thương hiện giờ đã đưa vào bệnh viện rồi, xin lỗi người là em không bảo vệ tốt cho Phu Nhân và tiểu thiếu gia]
– Nhanh chóng điều động tất cả mọi người truy tìm bọn chúng, tiểu thiếu gia mà mất một sợi tóc nào thì các người cũng đừng hòng sống tiếp.


Bạch Tử Thiên trán nổi gân xanh vì tức giận từng câu từng chữ anh nói ra mang lực sát thương cực mạnh chỉ nghe thôi cũng đã sởn gai ốc..

– Tan họp.

Bỏ lại hai từ không thể nào lạnh hơn nữa, anh lao như mũi tên ra khỏi phòng họp khiến tất cả những người xung quanh đều há hốc không hiểu chuyện gì đã xảy ra mà có thể làm một người luôn luôn trầm tĩnh trong mọi tình huống hôm nay lại trở nên điên cuồng lao đi như vậy…!
– —————
Chiếc Lamborghini màu đen phanh gấp tiếng ma sát với mặt đường vang lên chói tai, Bạch Tử Thiên từ trên xe bước xuống anh chạy một mạch đến khoa cấp cứu nhìn thấy Kỷ Tuyết đang ngồi bên ngoài chờ anh lao đến ghì chặt bả vai cô ánh mắt vô cùng lo sợ nhìn Kỷ Tuyết anh gằng từng chữ một..

– Cô ấy sao rồi?
Kỷ Tuyết hai mắt đã rưng rưng cô trốn tránh ánh mắt của anh giọng nói đã khẽ run lên…!
– Rất nguy kịch, Hạo Dân đang phẫu thuật cho chị ấy bên trong đã hơn một tiếng rồi vẫn chưa thấy ai ra..

Bạch Tử Thiên như rơi xuống vực thẩm sâu không đáy..

Anh ngồi bệch xuống chiếc ghế sau lưng, hai tay ôm đầu dáng vẻ thê lương tuyệt vọng..

Kỷ Tuyết đứng bên cạnh cũng muốn an ủi anh một câu nhưng cô biết ngay lúc này có nói gì đi nữa thì đều trở nên vô ích..

[ Reng Reng Reng Reng Reng Reng Reng Reng ]
Tiếng chuông điện thoại ngân dài mãi một lúc, dường như nhớ ra vẫn còn chuyện quan trọng cần mình giải quyết, Bạch Tử Thiên phấn chấn trở lại, lấy điện thoại từ túi quần ra, là một số máy lạ anh lạnh lùng nghe máy nhanh chóng từ phía bên kia đã truyền tới một giọng cười bỉ ổi..

[ Hahahaha…!Thấy thế nào? Sống bình yên lâu như vậy chắc là đã quên Lãnh Thần tôi đây rồi]
– Con tao đâu?
Chỉ ba từ ngắn gọn nhưng lại mang theo sát khí cực lớn muốn băm hắn ta ra thành trăm mảnh..


[ Chắc mày tức lắm khi số thông tin đã tốn không ít công sức moi về lại chẳng thể hạ được tao, haha..

..

À mà con vợ mày đã chết chưa? Chắc bây giờ mày đang khổ sở lắm, vợ mới cưới chưa bao lâu giờ lại sắp chết, có mỗi đứa con trai cũng sắp theo ông bà luôn rồi..

– Mày muốn gì?
[ Đương nhiên là muốn mạng của mày.

]
– Địa điểm
[ Tao rất thích tính cách quyết định dứt khoác của mày, được rồi địa chỉ tao sẽ gửi định vị cho mày, nên nhớ mang theo thứ tao cần và chỉ được tới một mình, mày mà giở trò thì chuẩn bị nhận sát đi.]
[ Tút tút tút]
Bạch Tử Thiên bóp chặt chiếc điện thoại trong tay, hai mắt anh đỏ ngầu như quỷ dữ khát máu, anh đứng dậy đi đến cửa phòng cấp cứu nhìn vào bên trong nơi mà người vợ anh yêu thương hơn cả bản thân mình đang phải chiến đấu để dành lại mạng sống cho chính mình vậy mà người chồng vô dụng như anh chỉ biết trơ mắt đứng nhìn một mình cô chịu đựng.

Từ khóe mi anh bất giác tuôn xuống một giọt nước lăn dài thấm vào khóe môi, vị mặn của nước mắt chính là thứ mà anh căm hận nhất.


Vì khi thấy nó chính là lúc phải đối mặt với những chuyện đau khổ nhất trên đời.

– Em gọi cho Tử Yên đến đây dùm anh, nếu Đình Đình tỉnh dậy có hỏi thì cứ nói anh đi công tác đột xuất..

Dặn dò Kỷ Tuyết xong anh quay lưng rời đi..

– Anh Tử Thiên cẩn thận, chị Uyển Đình rất cần anh.

Kỷ Tuyết nước mắt đã lăn dài trên đôi gò má, nhìn bóng lưng anh dần khuất khỏi bệnh viện lòng cô càng cảm thấy lo lắng..

Nhìn về cánh cửa phòng cấp cứu vẫn đóng chặt cô nói trong nước mắt..

– Chị Uyển Đình chị nhất định phải sống tiếp đó, anh Tử Thiên cũng rất cần chị….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.