Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 57: Cậu Bé Đó Rất Giống Chủ Tịch


Bạn đang đọc Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo – Chương 57: Cậu Bé Đó Rất Giống Chủ Tịch


– Đây là bản hợp đồng bên công ty ANA nếu Boss duyệt thì chiều nay có thể gặp đối tác ký hợp đồng..

” Dương Triết cẩn thận đẩy bản hợp đồng đến cho Bạch Tử Thiên xem”
Anh xem qua một lúc rồi đặt bản hợp đồng xuống..

– Không vấn đề gì.

Chiều nay thỏa thuận ổn thì ký luôn..

“Dạ vậy em về sắp xếp hẹn đối tác chiều nay gặp”
– Chiều nay tôi có cuộc họp nào không?
– Dạ không..

– Vậy chiều nay tôi đích thân đi một chuyến, dù gì về nhà cũng chán.

Bạch Tử Thiên nói rồi đi về bàn làm việc..

– Dạ.

– —————
– Uyển Đình chiều nay tôi phải trực rồi bà xem gửi tiểu Bảo được không?
[…]
– Ò được.

Vậy tôi đưa thằng bé đến đó rồi tới bệnh viện luôn..

Giai Kỳ cúp máy quay qua nhìn tiểu Bảo đang ngồi chơi trò chơi mô hình..

– Tiểu Bảo con lên thay đồ mẹ đưa con đến chỗ mẹ Đình Đình nha.

Chiều nay mẹ Kỳ bận rồi..

– Dạ.

Hoan hô được đến chỗ mẹ Đình Đình rồi..

Hoan hô..


Tiểu Bảo vui mừng ra mặt, cậu nhóc sắp xếp lại đồ chơi vào giỏ rồi chạy vào phòng lấy quần áo.

Tuy chỉ mới bốn tuổi nhưng cậu bé có thể tự làm vệ sinh cá nhân tự thay quần áo tuổi nhỏ nhưng cậu lại rất hiểu chuyện biết mẹ vất vả vì mình nên cậu không muốn làm mẹ phải bận tâm quá nhiều..

Sau một lúc cũng thay đồ xong cậu nhóc chạy ra vẻ mặt hớn hở nhìn Giai Kỳ
– Tiểu Bảo xong rồi mình đi được chưa mẹ Kỳ..

– Được rồi, chúng ta lên đường thôi…!
– —————
_ TẬP ĐOÀN ANA_
[ Ê ê mọi người biết hôm nay có vị thần nào sẽ đại giá quang lâm đến công ty của chúng ta không??]
Một nữ nhân viên vừa vào tới quầy lễ tân sau buổi nghỉ trưa liền lôi kéo mọi người lại bàn chuyện..

[ Là ai mà bà nhốn nháo ghê vậy?]
Nữ nhân viên khác hiếu kì đi đến tò mò hỏi..

[ Nói ra các người sẽ giật mình cho xem..]
[ Là ai thì nói đi dài dòng làm sốt hết cả ruột]
[ Các người có tin không? Chiều nay Chủ Tịch Tập Đoàn BẠCH ĐỈNH THIÊN đích thân đến ký hợp đồng bên công ty chúng ta đó]
[ Cô nói là thiếu gia Bạch Tử Thiên sao?]
[ Khó tin lắm đúng không? Nghe nói mục đích phía sau là khảo sát tình hình bên chúng ta rồi mới quyết định có ký hợp đồng hay là không đó]
[ Tin này có đáng tin không vậy?]
Một trong nhóm năm người tỏ vẻ khó tin dò hỏi..

[ Đáng tin 100%.

Là tin do bạn tôi làm bên BẠCH ĐỈNH THIÊN truyền tới mà]
[ Không biết có ai trong chúng ta có thể lọt vào mắt xanh của anh ấy không nhỉ]
Nữ nhân viên khác đưa hai tay lên gò mà ánh mắt ngập tràn mơ mộng..

[ Thôi đi má.

Bạch Tử Thiên là ai chứ, một lũ ma nơ canh như chúng ta có mơ xách giầy cho anh ấy thì còn có thể chứ đừng mơ tưởng đến hai từ bạn gái]
[ Từng có tin đồn anh ấy có một cô bạn gái rất xinh đẹp, vẻ ngoài đơn giản nhưng lại đột nhiên mất tích cho đến tận bây giờ vẫn chưa nghe thêm bất cứ tin nào liên quan tới việc Bạch Tử Thiên có bạn gái mới]
[ Người đẹp trai nhưng lại quá đỗi lạnh lùng]
[ Nè nè đừng nói nữa tới rồi kìa tới rồi kìa]
Nhìn thấy Bạch Tử Thiên vừa bước xuống xe một nữ nhân viên hô lên rồi cả nhóm lập tức nép vào trong không dám ho he thêm nửa câu..


Anh không vào ngay mà để Dương Triết vào trước nói với tiếp tân sau đó anh mới cùng hai người họ lên phòng đã được sắp xếp..

Thang máy của anh vừa khép lại thì phía đối diện Đường Uyển Đình cũng từ thang máy bước ra, cô vui vẻ đi ra cổng đón tiểu Bảo..

– Mẹ Đình Đình tiểu Bảo ở đây..

Vừa thấy bóng dáng quen thuộc của cô, tiểu Bảo đã vui cười lập tức chạy đến..

– Tiểu Bảo ngoan của mẹ đến rồi sao? Con đã ăn trưa chưa..

Đường Uyển Đình bế cậu nhóc lên rồi ân cần hỏi..

– Dạ con ăn rồi ạ..

– Giao tiểu Bảo lại cho bà đó tôi đi làm đây sắp trễ rồi..Con ở với mẹ Đình Đình ngoan nha..bái bai..

Giai Kỳ véo má tiểu Bảo cười nói rồi quay lưng ra xe máy chạy đi..

– Tạm biệt mẹ Kỳ..

Tiểu Bảo và Đường Uyển Đình vẫy tay với Giai Kỳ rồi cả hai vào công ty.

– Tiểu Bảo ngoan của mẹ, con ở đây tự chơi được không mẹ phải về phòng làm việc, một chút mẹ sẽ qua gặp con, có được không..???
Vì phòng làm việc của cô khá đông người nên cô buộc phải để tiểu Bảo ở phòng nghỉ cho cậu bé tự chơi..

– Dạ được ạ.

Mẹ cứ làm việc đi đừng lo cho con..

Tiểu Bảo có mang theo đồ chơi, sẽ không buồn đâu..

Cậu bé nhìn cô cười ngoan ngoãn nói..

Nhìn thấy tiểu Bảo hiểu chuyện như vậy lòng cô thấy ấm áp biết bao, càng thương con phải bôn ba theo mình mà lẽ ra ở tuổi của con phải được hưởng vui vẻ hạnh phúc từ một gia đình trọn vẹn.


– Tiểu Bảo của mẹ ngoan, đừng đi đâu lung tung nha con một chút mẹ sẽ quay lại..

Cô hôn nhẹ lên trán tiểu Bảo một cái rồi ra ngoài, cô vẫn không thể yên tâm mà đứng ngoài cửa nhìn cậu nhóc đã lấy đồ chơi ra lắp ráp mô hình người máy mãi một lúc cô mới quay về phòng làm việc cách đó không xa.

– —————
Sau hơn hai tiếng cuối cùng cũng thỏa thuận ký kết hợp đồng thành công, Bạch Tử Thiên và Dương Triết đang trên hành lang đi đến thang máy xuống lầu..

– Bây giờ về công ty hay đi đâu vậy Chủ Tịch?
Dương Triết xách cặp táp đi phía sau Bạch Tử Thiên khẽ hỏi..

– Về công ty.

Đi thêm một đoạn đường ngắn nhìn thấy phía trước có một cậu bé vẻ mặt đang lo sợ như đang tìm kiếm thứ gì đó anh nhíu mày rồi đi đến chỗ cậu bé đang đứng, ngồi sổm xuống kiễng gót chân lên nhẹ giọng hỏi..

– Con đang tìm gì sao?
Tiểu Bảo nhìn Bạch Tử Thiên dè dặt trả lời anh..

– Mẹ con dặn không được nói chuyện với người lạ..

– Chú không phải người xấu, chú chỉ muốn giúp con thôi..

Con bị lạc mẹ sao?
Giọng Bạch Tử Thiên vẫn nhẹ nhàng ân cần hơn tránh làm cậu bé hoảng sợ..

Sau một lúc suy nghĩ cậu bé mới khẽ gật đầu..

– Con đi vệ sinh nhưng lại quên mất đâu là phòng nào con vừa ở, một chút nữa khi mẹ quay lại tìm không thấy con chắc mẹ sẽ lo lắm, chú có thể gọi điện thoại cho mẹ nói con đang ở đây giúp con được không? Còn nếu chú là người xấu thì chú đừng hòng bắt cóc con ở đây có camera quan sát đó..

Nhìn điệu bộ lí sự của cậu nhóc khiến anh không nhịn được mà bật cười, anh xoa xoa đầu cậu bé rồi nói..

– Được rồi, con nói số điện thoại của mẹ đi chú sẽ gọi giúp con..

– Dạ…!
Cậu nhóc gật đầu ngoan ngoãn đọc số điện thoại của mẹ cho Bạch Tử Thiên..

Sau một hồi chuông cuối cùng đầu dây bên kia cũng có người nghe máy.

[ A lô cho hỏi ai vậy?]
Giọng nói dịu dàng có chút quen thuộc vang lên khiến anh trầm lắng mà quên mất mình phải nói gì..

[ A lô là ai vậy ạ?]
Bên kia lại lên tiếng hối thúc, anh mới tỉnh táo lại..

– Có một cậu bé đi lạc đang tìm cô đó..


Anh nói rồi đưa điện thoại về phía trước, cậu bé liền nhanh miệng lên tiếng..

– Mẹ ơi là tiểu Bảo nhờ chú gọi cho mẹ, tiểu Bảo đi vệ sinh bị quên đường ạ, mẹ đừng giận tiểu Bảo nha..

[ Mẹ không giận tiểu Bảo, bây giờ con đang ở đâu mẹ đến ngay]
Bạch Tử Thiên nhìn xung quanh rồi trả lời thay cậu bé..

– Là lầu ba, cách phòng Tổng Giám Đốc không xa..

[ Được được tôi đến ngay, cảm ơn anh]
Cúp máy xong Bạch Tử Thiên xoa đầu tiểu Bảo khẽ cười..

– Mẹ đang lên tìm con rồi, con ở đây chờ mẹ nha, chú phải đi có việc rồi không thể cùng chờ với con được..

– Dạ..

con sẽ đứng đây chờ mẹ.

Cảm ơn chú nhiều ạ…!
Tiểu Bảo lễ phép cúi đầu cảm ơn anh..

– Con tên tiểu Bảo sao?
– Dạ ở nhà mẹ gọi con là tiểu Bảo vì mẹ nói con là bảo bối của mẹ, còn tên thật là Tử Luân ạ..

– Tử Luân sao?..

Bạch Tử Thiên dừng một chút rồi lại mỉm cười nói tiếp..

– Chú phải đi rồi, con đừng đi lung tung ở đây chờ mẹ nha..

– Dạ..

tiểu Bảo cảm ơn chú ạ!
Anh đứng dậy xoa đầu cậu bé cái nữa rồi rời đi, lúc đi tới ngã rẻ cùng lúc đó cũng là lúc Đường Uyển Đình từ ở phía sau anh đi đến cô chỉ nhìn thấy được bóng lưng anh khuất sau ngã rẻ nhưng không để ý nhiều mà lập tức chạy nhanh đến chổ tiểu Bảo..

– Chủ Tịch, người không thấy đứa nhỏ đó có điểm rất đặc biệt sao?
Dương Triết quan sát nãy giờ đến lúc này sau khi đã chắc chắn là mình không nhìn nhầm anh mới dám lên tiếng…!
– Là điểm gì?
Bạch Tử Thiên đi chậm lại, lắng nghe tiếp những gì Dương Triết sắp nói..

– Cậu bé đó rất giống Chủ Tịch…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.