Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 51: Là Chồng Tôi


Bạn đang đọc Cô Vợ Dịu Dàng Của Tổng Tài Bá Đạo – Chương 51: Là Chồng Tôi


[ Ê ê mấy bà đã xem tin tức sáng nay chưa..

là tin hết sức giựt gân của Chủ Tịch Tập Đoàn BẠCH ĐỈNH THIÊN đó]
[ Nghe nói anh ta tuyệt tình tàn nhẫn từ hôn với tiểu thư nhà họ Yên..]
[ Còn một tin còn sốc hơn là anh ấy nói mình đã có vợ rồi còn đeo nhẫn cưới trên tay nữa]
[ Tin này có chính xác không vậy?]
[ Là tin bên Tập Đoàn Yên Thị tung ra mà, chắc là Yên Doãn tức giận vì con gái bị sỉ nhục nên cố tình đưa tin ra ngoài chứ người kín tiếng như Bạch Tử Thiên trước giờ làm gì lộ ra chút tin tức nào đâu]
[ Có trang còn đưa cả tin Bạch Tử Thiên vô cùng tức giận vì bị ép cưới mà lạnh lùng bóp nát vụn ly thủy tinh dẫn đến bị đứt gân tay]
[ Là con trai mà cũng bị ép cưới sao?]
Cô gái tóc vàng trong nhóm tò mò hỏi hai cô gái đối diện mình..

[Là con trai mà lại là con một trước giờ lại chưa bao giờ nghe tin nào liên quan đến chuyện anh ta có bạn gái ông bà Bạch Gia không nôn nóng mới là chuyện lạ..]
[ Tính ra người hào môn cũng khổ quá chứ ]
“Cô gái tóc đen gật đầu tán thường, rồi tiếp tục cùng hai cô gái kia vừa ăn trưa vừa bàn sang chủ đề khác..”
Cuộc đối thoại của nhóm người vừa rồi đã lọt rõ vào tai Đường Uyển Đình mồn một không sai một chữ, hai mắt cô đã đỏ hoe đầy ngấn lệ..

– Em xin giám đốc dùm chị cho chị nghỉ buổi chiều nha..

” Đường Uyển Đình nói với cô tiếp tân đứng bên cạnh rồi cầm túi xách nhanh chóng rời đi”
– —————
_ Chi Nhánh Bệnh Viện Trung Tâm _
Đường Uyển Đình đẩy cửa phòng trực rồi đi đến ngồi đối diện với Giai Kỳ..

– Bà không khỏe chỗ nào sao?
Giai Kỳ nhíu mày nhìn cô nét mặt thoáng tia lo lắng..

– Không có..

Tôi đến nhờ bà giúp tôi một chuyện..


– Là chuyện gì? Bà nói đi..

Đường Uyển Đình vô cùng lo lắng nhìn Giai Kỳ gấp gáp nói..

– Bà có cách nào liên lạc đến bệnh viện Trung Tâm Thành Phố tìm hồ sơ của người tên Bạch Tử Thiên xem từ hôm qua đến nay có vào bệnh viện hay không được không?
Giai Kỳ do dự một chút rồi khó khăn nói..

– Chuyện này e là tôi không thể giúp bà rồi, hồ sơ bệnh án không thể tùy tiện tiết lộ cho người khác biết được đâu, vả lại người bà cần dò hỏi lại có lai lịch không đơn giản chút nào, nên có tìm cũng không được đâu..

– Nếu vậy thì thôi đi tôi không làm khó bà..

Đường Uyển Đình thoáng buồn ỉu xìu lên tiếng..

Giai Kỳ nhìn cô chần chừ một lúc lâu rồi mới dè dặt thử thâm dò suy nghĩ của cô..

– Uyển Đình..

bà quen Bạch Tử Thiên sao?
– Anh ấy là chồng tôi..

Đường Uyển Đình thản nhiên trả lời mà không chút suy nghĩ đến khi nhận định lại mình vừa nói gì cô mới giật mình lúng túng biện minh..

– À không..

Không phải..Anh ta là chồng của một người bạn tốt của tôi thôi..

Giai Kỳ nhìn cô không chớp mắt giọng nói không chút tin tưởng..

– Chỉ là chồng của bạn tốt sao nhìn bà lo lắng dữ vậy? Bà nói thật đi rồi tôi sẽ thử đi dò hỏi giúp bà xem có được không..

Đường Uyển Đình vẫn im lặng, Giai Kỳ lại nói tiếp..

– Được rồi không ép bà nữa, để tôi thử nhờ vài người bạn dò hỏi thử xem sao nhưng mà kết quả chắc cũng không khả quan lắm đâu..

Nói xong Giai Kỳ lấy điện thoại trên bàn vừa mở máy lên đã nghe Đường Uyển Đình khẽ lên tiếng..

– Thật ra anh ấy chính là ba của con tôi…!
– Thật sao?
– Ừm..

Chúng tôi yêu nhau hơn nửa năm..

vì một vài lí do nên tôi không thể bên cạnh anh ấy được nữa..

Trước khi rời xa tôi đã tự nguyện trao mình cho anh ấy rồi lặng lẽ bỏ đi…!
Đường Uyển Đình hít một hơi sâu vào rồi mới tiếp tục nói, giọng đã nghẹn ngào..

– Sáng nay thấy báo đăng tin anh ấy bị thương nên…!
Nói đến đây cô đã bật khóc nước mắt thi nhau rơi xuống ướt đẫm hai gò má..

Thấy cô khóc Giai Kỳ liền đi đến ngồi bên cạnh cô khẽ an ủi dỗ dành..


– Đừng khóc nữa..

Không muốn kể thì đừng kể.

Đừng khóc sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng..

Rồi mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với cô gái tốt như bà thôi.

Tôi sẽ giúp bà thăm dò tin tức này ha..

– Cảm ơn bà nha, Giai Kỳ..

bà thật tốt với tôi..

Cô giương mắt đỏ hoe lên nhìn Giai Kỳ môi nở nụ cười ôn nhu..

– Cảm ơn gì chứ..

Chúng ta là chị em tốt mà..

“Giai Kỳ véo mũi cô chu môi cười nói”
Đường Uyển Đình khẽ khựng người lại nụ cười cũng dịu đi vì hành động tự nhiên của Giai Kỳ khiến cô nhớ đến Bạch Tử Thiên cũng rất thích véo mũi cô trêu ghẹo, hay luôn luôn cưng nựng cô như vậy..

– Lau nước mắt đi nào…!
Giai Kỳ lấy khăn giấy chậm nước mắt trên mặt cô rồi nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười..

– Đã ăn trưa chưa?
Đường Uyển Đình khẽ lắc đầu trả lời Giai Kỳ..

– Vẫn chưa..

Từ tối qua bụng vẫn thỉnh thoảng đau lên từng cơn nhè nhẹ đến giờ vẫn chưa khỏi sẵn đến đây tôi định gặp bác sĩ khám xem sao..

Cô đặt tay lên bụng, mày nhíu lại cố nén cơn đau từ khi bước vào vẫn không dứt..

– Đang đau sao?

Giai Kỳ sờ bụng cô,cau mày hỏi..

– Ừ..

đau từ khi mới vào đây..

– Nửa tiếng nữa là tới giờ làm rồi, bà vào giường của tôi nằm nghỉ một chút đi, khi nào bác sĩ vào tôi sẽ gọi..

– Ừm..

Giai Kỳ cẩn thận dìu Đường Uyển Đình vào chiếc giường trắng phía sau rèm cho cô nằm xuống, miệng vẫn không quên cằn nhằng..

– Đã dặn là đi ít thôi, nghỉ ngơi nhiều một chút, đây đây lại còn mang giày cao gót bà không trân trọng sức khỏe của mình cũng phải nghĩ đến đứa nhỏ chứ…!
Đường Uyển Đình nghe Giai Kỳ làu bàu mà chỉ biết cười trừ rồi thều thào cho qua..

– Là công việc bắt buộc mà, không thể không mang..

Nói xong cô nhắm mắt thiếp đi..

Thấy vậy Giai Kỳ cũng không làm phiền mà ra ngoài cho cô nghỉ ngơi..

Một lúc sau đã tới giờ làm việc bác sĩ cũng đã trở lại Giai Kỳ vui vẻ đi vào gọi Đường Uyển Đình.

Nhưng vừa nhìn cô sắc mặt nhợt nhạt mồ hôi không ngừng tuôn xuống cô nằm co ro ôm bụng cắn răng chịu đựng cơn đau, máu từ huyệt đạo đã chảy dài xuống chân thấm vào ga giường..Giai Kỳ mặt biến sắc cô tức tốc nắm tay Đường Uyển Đình..

– Uyển Đình..sao vậy..

Uyển Đình….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.