Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 47: Con dâu Tống gia


Đọc truyện Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo – Chương 47: Con dâu Tống gia

Editor: Trà sữa trà xanh

Không biến sắc tiếp tục ăn cơm, tự động che giấu tin tức bên ngoài.

Thấy bộ dạng không lạnh không nhạt của anh, các trưởng bối khác cùng bọn nhỏ cũng từng người phụ họa, bảy miệng tám lời khuyên Tống Mạc đến.

Hoàng thượng không vội thái giám đã nóng nảy trên bàn ăn.

Tống Mạc ưu nhã ăn, giống như đề tài lần này trọng yếu không phải là anh, giống như anh chỉ là một người ngoài cuộc.

Tận tình khuyên bảo dần dần dừng lại, Tống Mạc ăn sạch sẽ một chút thức ăn cuối cùng dưới đáy chén, không nhanh không chậm ngước mắt nhìn về phía mọi người, giọng nói cũng là không nặng không nhẹ, “Nói xong?”

Mọi người đối mặt lẫn nhau, không hiểu gì nhìn Tống Mạc.

Tống Mạc cầm khăn giấy trong tay lau sạch khóe môi, từ từ mở miệng, giọng nói nhàn nhạt, “Đã như vậy, vậy tôi liền tuyên bố một sự kiện- về con dâu Tống gia cũng là vợ của tôi, người được chọn tôi đã định ra, không nhọc lòng chư vị quan tâm.


Tất cả mọi người đều ngẩn ra, bôn ba bên ngoài đã năm năm, trong năm năm này, có thể nói Tống Mạc trong vạn bụi hoa, mảnh lá không dính thân, người ngoài có thể cảm thấy thiếu gia Tống gia quá thoải mái, scandal bạn gái nhiều không kể xiết, nhưng, người trong Tống gia rất rõ, những người phụ nữ có quan hệ với Tống Mạc, đều vì tham vọng, vì vậy cũng là scandal mục đích, bất quá vì lợi ích sản nghiệp Tống gia tiến hành tuyên truyền, còn người phụ nữ chân chính được Tống Mạc thừa nhận, thì không có.

Hiện tại, Tống Mạc chợt nói có người được chọn, khó tránh làm mọi người kinh ngạc.

Người mở miệng trước chính là Tống Trình Duyên, so với những người khác, bộ dáng rất là trấn định, cũng chỉ là sợ run một cái d;d;lqd chớp mắt liền hiểu rõ, ngẩng đầu nhìn Tống Mạc, “Là thiên kim nhà ai?”

Tống Mạc tựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt nói không nên lời, ngón tay ở trên tay vịn khẽ chọc, giọng nói xa cách, “Không phải là thiên kim.”

Tống Trình Duyên nhíu mày, còn chưa mở miệng, Tống Mạc liền chớp chớp khóe mắt, trong mi mắt còn chứa vài tia vui vẻ như có như không, thoạt nhìn còn có vài tia kiêu căng, “Yên tâm, tuy không phải là thiên kim, nhưng sẽ làm mọi người hài lòng.”

Lời nói chắc chắc này, là bởi vì trong lòng anh hiểu, anh có át chủ bài, mà tấm vương bài này, có thể bảo vệ quãng đời còn lại của anh không bị mấy người phụ nữ mạc danh kì diệu quấy rầy.

Tống Trình Duyên mở miệng, “Khi nào thì mang về?”


Người đàn ông nào đó thản nhiên nói, “Yên tâm, không bao lâu nữa.”

Dứt lời, cũng không để ý tới thần sắc mọi người, cũng không có bất kỳ giải thích, thản nhiên đứng dậy, mặc áo khoác treo ở sau ghế ngồi vào, xoay người rời đi.

――

Một tay Tống Mạc lái xe, một tay gõ trên bắp đùi, trong xe có âm nhạc êm dịu lưu chuyển, tầm mắt của anh nhàn nhạt rơi vào ngay phía truớc, tâm tình tựa hồ rất vui.

Phía trước là đèn đỏ, xe chậm rãi dừng lại, chờ đợi đèn xanh sáng lên, tựa như nhớ tới cái gì, anh nghiêng người từ trên ghế lái phụ cầm lấy điện thoại di động.

Điện thoại rất nhanh đường kết nối.
“Ngôn tổng, chuyện gì?”

“Oh, lần trước tôi bảo cậu tra cô gái kia, cậu còn nhớ rõ địa chỉ của cô ta không?”

“Còn nhớ, cô ấy ở Thủy Vân đường Cát Tường cư xá F khu 7.” Ngoài năng lực làm việc ngoài, trí nhớ của Hứa Văn cũng phi thường tốt, nghe nói còn có khả năng đã gặp qua là không quên được.

Đèn đỏ biến thành đèn xanh, phía sau vang lên tiếng còi xe, Tống Mạc không nhanh không chậm cúp điện thoại, trực d.d.lq.d tiếp quay đầu xe lại, chạy tới đường Thủy Vân.

Thủy Vân đường Cát Tường cư xá F khu 7, có chút khó tìm, Tống Mạc ở vài khu dân cư nóc nhà cũ rách quanh quẩn rất lâu, cuối cùng vẫn phải đi hỏi thăm đường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.