Đọc truyện Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo – Chương 34: Dại dột muốn chết
Editor: Táo đỏ phố núi
“Ngu Nhi, anh tự có tính toán riêng, chuyện này anh không hy vọng em sẽ dính vào.” Hứa Giang Nam hơi ngẩn ra, rồi lạnh nhạt trả lời.
Tần Ngu nhíu nhíu mày, những lời này sao lại nghe có chút không thích hợp, chao ôi, đúng rồi, những lời này lẽ ra cô mới là người nên nói ra lời kịch này mới đúng chứ.
Ngón tay đang vịn trên ghế sofa khẽ nhúc nhích, đôi mắt đảo đi đảo lại, “Anh Giang Nam, chuyện này cũng đã qua rồi, hôm nay em ngồi ở đây chính là muốn nói cho anh biết, mặc kệ anh có kế hoạch gì đi nữa, em hy vọng từ nay về sau anh không cần phí sức đối với Tống Mạc.” dfienddnlieqiudoon
Những lời nói này nghe vào tai của Hứa Giang Nam lại trở thành Tần Ngu đang bảo vệ cho Tống Mạc.
Nhẹ nhấp một ngụm nước, ngón giữa hơi lạnh chạm vào đáy chén, nóng và lạnh giống như cảm giác cực hạn.
Nhìn chằm chằm Tần Ngu mấy giây, nghiêng đầu lên tiếng, “Ngu Nhi, em đã thích Tống Mạc.”
Tần Ngu bị anh nhìn chằm chằm có đôi chút không được tự nhiên, trong lòng không hiểu bắt đầu cảm thấy phiền chán, hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy, sao mọi người đều nói cô thích Tống Mạc hết vậy, thật sự là, ánh mắt họ như thế nào đều nhìn thấy cô thích Tống Mạc vậy. dfienddnlieqiudoon
Cô bĩu môi, “Em không thích anh ta, cũng không thể nào thích anh ta được.” Dứt lời, như là nhớ tới chuyện gì đó, con mắt mở thật lớn, gân cổ lên bổ xung một câu, “Những lời em vừa mới nói tuyệt đối không phải là nói giúp anh ta, em chỉ sợ anh bị thua thiệt, anh Giang Nam, chúng ta đấu không lại Tống Mạc đâu.”
Hứa Giang Nam không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt nhìn vào gương mặt Tần Ngu giống như nhuộm một tầng sương mù, làm cho người ta không phân biệt được rõ ràng. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn
Rất lâu sau, môi mỏng mới hé mở, “Được, anh nghe lời em.”
Dứt lời, để chén nước xuống, cầm lấy tay Tần Ngu “Nhưng mà, anh có một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Tần Ngu liếm liếm môi theo bản năng, chẳng biết tại sao, nói chuyện điều kiện, cô có cảm giác, cảm thấy giống như là bán chính mình đi, cảm giác thật bất an. Die^n dan & le^ê quy/y do^nn
“Gả cho anh.” Hứa Giang Nam vẻ mặt tràn đầy thâm tình, ánh mắt từ đáy mắt lóe lên, lộ ra vẻ chờ mong nhàn nhạt, giống như một chấm nhỏ giữa đêm khuya.
Tám năm trước anh đã bỏ lỡ Tần Ngu, tám năm sau, anh đã nếm trải đủ cảm giác đau đớn khi mất cô, anh sẽ không bỏ qua cô lần thứ hai nữa.
Tần Ngu bối rối…
Đây là Hứa Giang Nam đang cầu hôn với cô sao?
Có phải là đã phát triển quá nhanh rồi không, cô còn chưa có chuẩn bị xong để mang theo Tần Lãng đi tìm kiếm mùa xuân thứ hai.
Trong đầu trống rỗng, tay chân nhất thời cũng không biết để chỗ nào, cả người lo lắng bứt rứt đứng dậy. Die6n da29n le6 quy1 d9o^n
“Ngu Nhi, anh thề, lần này anh tuyệt đối sẽ không sẽ rời đi, anh sẽ đối xử với em thật tốt, cũng sẽ coi Tần Lãng giống như con trai ruột của mình, em có thể tin tưởng anh không?” Từng câu từng chữ đều rất thành khẩn, dưới ánh đèn, Tần Ngu nhìn thấy hàng lông mi thật dài của Hứa Giang Nam khẽ run, giống như đêm hôm đó của nhiều năm trước anh nói thích cô.
Nhưng mà, trái tim cô lại không giống như nhiều năm trước đó, đập mạnh giống như muốn bể tung lồng ngực.
Em có thể tin tưởng anh không?
Tần Ngu đột nhiên có chút muốn khóc.
Tin, cô làm sao mà lại không tin lời nói của Hứa Giang Nam được chứ, từ nhỏ đến lớn, mỗi câu nói của Hứa Giang Nam cô đều tin, cô tin anh sẽ lấy cô, cô tin anh sẽ không đi, cô tin anh sẽ chăm sóc cô cả đời.
Sự tin tưởng của cô rồi trở thành cái gì? Die6n da29n le6 quy1 d9o^n
Hứa Giang Nam rời đi, vừa đi chính là tám năm, không một chút tin tức.
Đó là tình yêu do cô tình nguyện, dại dột muốn chết.
Tần Ngu không biết bản thân mình im lặng đỏ hoe mắt từ khi nào.
Hứa Giang Nam thở dài một hơi, đem Tần Ngu ôm vào lòng thật chặt, khít khe không có một kẽ hở.
Bàn tay khẽ vuốt ở trên lưng Tần Ngu, lòng bàn tay nóng ấm, đầu ngón tay ôn nhu, cực kỳ giống tám năm trước mỗi khi Tần Ngu bị ủy khuất.
Giọng nói đau lòng thật khẽ lọt vào bên tai Tần Ngu, “Tiểu Ngu Nhi, trở về bên cạnh anh đi, gả cho anh, được không?”