Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 187: Chúng ta ly hôn


Đọc truyện Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo – Chương 187: Chúng ta ly hôn

Editor: Táo đỏ phố núi

Không biết lăn bao lâu, tay chân của Tần Ngu nằm bò dưới đất, cảm giác giống như Phật Tổ ở tây thiên đang ngoắc ngoắc tay với mình.

Sao bay mòng mòng đầy trước mặt, cô bị hù dọa nấc cụt một cái, hoảng hốt bê lấy cái bụng của mình.

Nhưng mà hình như người hoảng hốt không phải là cô, mà là người phụ nữ ngu xuẩn nào đó đã bê đá đập vào chân mình, cô ta lăn lóc đập vào sàn nhà, đụng phải một góc tường, ngất xỉu đi. Máu chảy nhếch nhác trên khuôn mặt, không biết có bị hủy dung hay không.

Tất cả mọi chuyện phát sinh một cách nhanh chóng, khiến cho mọi người sững sờ ngay tại chỗ, trên sàn nhà máu chảy lênh láng, không biết người phụ nữ đang ngất đi kia có bị mất máu quá nhiều mà chết đi không.

Tần Ngu có ý tốt hắng giọng một cái: “Tai nạn chết người, mau gọi xe cứu thương!”

Vừa dứt lời, một bóng dáng nhanh chóng đi lướt qua bên cạnh người cô, Tần Ngu ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Tống Mạc, dường như là ánh mắt chất vấn, khiến cho tim của cô như bị người ta khoét thủng.

Không biết ánh mắt kia khiến cho lòng cô trở nên băng giá, hay là đứa nhỏ trong bụng cảm nhận được sự oán hận từ ba của mình, mà đột nhiên bụng của cô đau nhói lên, một dòng nước ấm từ dưới hạ thân từ từ chảy ra, Tần Ngu trơ mắt nhìn dòng máu đỏ tươi nhuộm đỏ quần của mình.

Trận đau đớn kịch liệt khiến cho trán của cô rỉ ra một lớp mồ hôi lạnh, sắc mặt vì hoảng sợ mà thoáng một cái trở nên trắng bệch, Tần Ngu hoảng hốt mở to hai mắt ra, thực sự vô cùng luống cuống, cơn đau đớn co rút khiến cho cô không thể kêu lên được, cắn răng khó khăn lắm mới thốt ra một câu nói từ trong cổ họng: “Tống, Tống Mạc, máu, em chảy máu…”

Người đàn ông đã sớm ôm Mộ Song đi tới trước cửa, nghe thấy lời nói của cô thì vội vã quay đầu lại nhìn, trên mặt hiện lên sự đau lòng và không đành lòng, người phụ nữ ở trong ngực không biết mở mắt ra từ lúc nào, giọng nói suy yếu giống như sợi tơ trong gió, chỉ chớp mắt một cái là biến mất, cô ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “A Mạc, có phải em sắp chết hay không…”

Người đàn ông cụp mắt xuống, đập vào mắt là khuôn mặt thảm thiết khiến cho anh chấn động, anh há to miệng: “Không, em sẽ không chết, anh sẽ đưa em tới bệnh viện ngay lập tức, Mộ Song, em hãy kiên trì thêm một chút.”

Cuối cùng quay đầu lại liếc nhìn Tần ngu đang nằm trong vũng máu, sắc mặt của người đàn ông lạnh lẽo, một lần nữa nhấc chân bước đi.


“Tống Mạc, hôm nay anh có can đảm bước qua khỏi cánh cửa này, chúng ta liền ly hôn!” Vết máu ở thân dưới dường như bao phủ cả người cô, Tần Ngu sợ hãi run lẩy bẩy, dùng hết sức lực gào thét một câu, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trở nên mơ hồ, trên mí mắt không biết là nước mắt hay là mồ hôi, ngay cả thở cô cũng cảm thấy khó khăn.

Giờ phút này, tất cả hy vọng của cô đều đặt lên người của Tống Mạc, cô không sợ chết, cô chỉ sợ đứa nhỏ này bị trễ thời gian sẽ bị chết từ trong trứng nước.

Bước chân của người đàn ông đột nhiên dừng lại, mọc rễ dưới đất.

Anh chậm rãi quay đầu lại, ánh mắt nhìn Tần Ngu.

Tần Ngu đã nói không nên lời, chỉ có từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, cô cứ như vậy chờ đợi bóng dáng trẻ tuổi anh tuấn kia, chờ đợi anh đi về phía của cô, mong đợi anh tới cứu cô khỏi sự tuyệt vọng.

Thời gian chờ đợi giống như đã qua một đời, chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của người đàn ông lẫm liệt vang lên: “Vú Trương, đưa phu nhân đi tới bệnh viện.”

Vú Trương, đưa phu nhân đi tới bệnh viện…

Chỉ một câu này thôi, thế giới của Tần Ngu ầm ầm sụp đổ.

Cô cười, cười như một người ngốc, ngồi trên vũng máu ở dưới đất, cô híp mắt lại nhìn bóng lưng dần xa, nói từng câu từng chữ: “Được, Tống Mạc, chúng ta ly hôn.”

Trước khi nhắm mắt lại, Tần Ngu nghĩ, nếu như còn sống trở lại, cô nhất định sẽ rời khỏi anh.

―――――


Hai tháng sau, Tống Thị.

“Tống tổng, đã tra ra được, khoản tiền kia bị thư ký Mộ chuyển khoản tới một tài khoản lạ.” Hứa Văn cung kính đứng trước bàn làm việc.

Tống Mạc đưa tay lên đỡ trán, lông mày nhíu chặt lại: “Tôi biết rồi.” Trầm mặc mấy giây, đột nhiên anh ngước mắt lên: “Có tung tích của Tần Ngu không?”

Trên mặt Hứa Văn hiện lên một chút đồng tình, không đành lòng nhìn Tống Mạc vài lần, rồi mới mở miệng: “Tống tổng, vẫn chưa có.”

Một tháng trước, Tần Ngu mang theo Tống Lãng và đứa nhỏ mới sinh biến mất không thấy bóng dáng đâu sau một đêm, hôm sau Tống Mạc hạ lệnh, “Cho dù có phải đào sâu ba thước đất, lật hết thành phố A này lên cũng phải tìm cho được Tống phu nhân!” Sau đó tìm hết tất cả các xó xỉnh của thành phố A, nhưng mà ngay cả sợi tóc của Tần Ngu cũng không tìm thấy, Tần Ngu hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh, giống như thế giới này chưa từng tồn tại một người tên là Tần Ngu.

Cửa đột nhiên có người mở ra, cô gái tiếp tân đi tới: “Tống tổng, có người bảo tôi tự tay giao cái này cho ngài.”

Tống Mạc nhận lấy túi hồ sơ, mở ra.

Là bản giám định DNA.

Nhìn một lượt, tới cuối cùng, tay của Tống Mạc run lên, tờ giấy lặng lẽ rơi xuống đất.

Tờ giám định này là bẳng giám định anh và Tống Dương, mà kết quả – – Tống Dương không phải là con của anh, giữa bọn họ, không có bất kỳ quan hệ máu mủ nào.

“Tống tổng.” Thấy tình cảnh này, Hứa Văn và cô gái tiếp tân lo lắng cùng bước lên một bước.


Tống Mạc chậm rãi nhắm mắt lại, dựa vào ghế, trên mặt dần dần hiện lên chút đau đớn…

Mộ Song sớm đã không phải là Mộ Song lúc trước nữa, nhưng mà anh vẫn tình nguyện coi cô là một cô gái khi mười sáu tuổi kia, người và vật đều không còn, chuyện này qua đi, thì ra chỉ có mình anh là không bỏ được.

Âm mưu kế hoạch tỉ mỉ như vậy, chỉ nhắm vào một mình anh.

Hứa Văn và cô gái tiếp tân thấy Tống Mạc nhíu mày thành chữ xuyên, cũng không dám nói một câu, làm tròn chức trách của một nhân vật trong suốt.

Không biết qua bao lâu, vẻ mặt Tống Mạc tràn đầy mệt mỏi mở mắt ra: “Hãy điều tra người chủ sở hữu số tài khoản này đi.”

―――――

“Vốn xoay vòng của Tống Thị không đủ, hàng loạt tài sản bị phá sản, mà cùng lúc đó, có một tập đoàn khác ở trong nước xuất hiện như một ngôi sao sáng chói trong tầm mắt của công chúng.” Bản tin trên ti vi thông báo như vậy.

Tống Mạc ngồi trên ghế sofa, ngón giữa vân vê một tấm hình, trong hình òa một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, có chút thâm thúy lưu lạc giống như anh, cánh môi mỏng, thậm chí khóe môi kiêu căng có chút vui vẻ kia cũng giống. Nhưng mà người đàn ông này có màu da đen hơn anh một chút, khóe mắt sáng chói, nhìn anh ta giống như một con sư tử mạnh mẽ đang chờ thời cơ phát động, nhìn anh ta càng có chút phóng túng và hăng hái không thể kiềm chế được.

Người này là Tống Kình, là anh trai của anh, là người anh trai cùng cha khác mẹ bị vứt bỏ hơn ba mươi năm trước.

Bị vứt bỏ, chỉ vì lúc sinh Tống Kình ra có làm kiểm tra và phát hiện ra anh ta bị bệnh tim bẩm sinh.

Nhà họ Tống xưa nay chỉ có một người thừa kế, mà người thừa kế kia cũng chỉ có thể là con của người vợ chính thức sinh, người con ngoài giá thú lại mắc bệnh tim bẩm sinh, không bao lâu sau Tống Kình bị đưa tới nước Mỹ.

Từ đó tự sinh tự diệt, trôi dạt khắp nơi.

Cuối cùng mang theo dòng máu nhà họ Tống, anh ta chẳng những không chết mà ngược lại còn thành lập một tổ chức sát thủ lớn nhất ở biên giới nước Mỹ: Thiên sứ bóng tối, cấp dưới có chồn đen, hoa hồng và phần đông những sát thủ nằm trong top nguy hiểm khác.

Bây giờ anh ta một lần nữa trở lại, thề muốn trả thù nhà họ Tống, tập đoàn mới xuất hiện như ngôi sao sáng chói trên thông báo chính là một sản nghiệp trên danh nghĩa của Tống Kình.


Mà vợ của Tống Kình, Mộ Song, là con át chủ bài, một trong những sát thủ dưới tay anh ta – – mèo hoang, con của bọn họ, đúng là Tống Dương.

Trong đầu hiện lên những tin tức liên quan tới Tống Kình, vẻ mặt Tống Mạc lạnh nhạt nhìn màn hình ti vi, trận chiến này mưu đồ trong nhiều năm, cuối cùng cũng nổi lên mặt nước, bây giờ, anh hết sức mong đợi và không thể buông tha cho Tống Kình…

―――――

“Tống, Mạc?” Người đàn ông nhướn mi lên, khóe môi lộ ra nụ cười điên cuồng hoang dã, đó là cảm giác ngang ngược được tôi luyện trong vô số lần đao kiếm dính máu, mưa bom bão đạn.

Bên cạnh của anh ta, Mộ Song mặc bộ quần áo mày đỏ vẻ mặt vui vẻ, thân hình vẫn nhỏ bé yếu ơt như trước, nhưng lại không mềm yếu, lặng lẽ lộ ra một sát khí sắc bén, Tống Dương đứng giữa hai người, yên tĩnh nội tâm, nhìn lên bọn họ đây mới thật sự là người một nhà.

Tống Mạc khẽ mím môi, đáy mắt của anh hiện lên một chút vui vẻ: “Tống Kình, nghe danh không bằng gặp mặt.” Cuối cùng thì vẫn là anh trai của mình, lúc trước anh có bao nhiêu oán hận, bây giờ lúc thật sự đối mặt, lửa giận nhiều như vậy, nhưng lại không thể hiện ra được.

“Mời ngồi.” Tống Mạc nhướn mày, sau đó ngồi xuống trước.

Mấy người kia trước sau đều ngồi xuống, Tống Mạc nói ngay vào điểm chính: “Tống Thị nếu như anh muốn lấy thì bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi.” Đây vốn là nhà họ Tống nợ anh ấy, hơn nữa, anh cũng không yêu thích gì.

Tống Kình khẽ cười mỉa một tiếng: “Tống Thị bây giờ chỉ sợ chỉ còn là cái xác không, cậu muốn cho không tôi cũng không thèm?”

Phản ứng của anh ta cũng không ngoài ý muốn của Tống Mạc, người kiêu căng ngạo mạn như vậy, tự nhiên sẽ không thèm đồ mà người khác bố thí, điểm này, anh và anh ta rất giống nhau, anh nhếch môi: “Anh có muốn hay không đó là chuyện của anh, không liên quan gì tới tôi, hôm nay tôi đến, tôi muốn nói cho anh biết, ba muốn gặp anh.”

Máu mủ tình thâm, cho dù là loại người có tâm địa sắt đá, ở trước mặt người thân cũng sẽ lơ đãng lộ ra chút mềm lòng, huống chi Tống Kình từ nhỏ đã bị vứt bỏ, xong trong lòng của anh ta, vẫn khao khát tình thân nhiều biết nhường nào. Còn nữa, anh ta cũng không phải là người vô tình vô nghĩa, nếu không lúc trước Lâm Lam cũng không chỉ trói anh ta, mà là muốn mạng của anh ta.

Nhưng tính cách kiên cường khiến cho anh ta không muốn thể hiện ra sự mềm yếu của mình ở trước mặt bất cứ người nào, Tống Kình lạnh lùng cười một tiếng, sự vui vẻ không chạm tới đáy mắt, giọng nói trầm thấp mơ hồ hiện lên chút oán hận: “Lúc ông ta đưa tôi đi tay ông ta có run chút nào không?” Tống Kình anh sao có thể là người mà người khác có thể tùy ý gọi đến bảo đi, người này lúc trước đã nhẫn tâm vứt bỏ anh, bây giờ cần gì phải nói những lời buồn cười như vậy?

“Anh có tới hay không thì tự mình quyết định, tôi chỉ phụ trách nhắn lại thôi.” Tống Mạc đứng dậy, đi ra ngoài vài bước, đột nhiên lại quay đầu lại: “Mặc kệ anh đối xử với tôi như thế nào, oán hận nhà họ Tống ra sao, trả thù xong đợt này, cũng nên dừng lại, anh, quay đầu lại nhìn một chút đi, thời gian của ba cũng không còn nhiều lắm.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.