Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 150: Mưu sát


Đọc truyện Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo – Chương 150: Mưu sát

Editor: Táo đỏ phố núi

Bộ phim ‘Tình Thâm” này quay khoảng ba bốn tháng, từ lần trước Tống Mạc
xuất hiện ở trường quay cảnh cáo Thẩm Vi Nhi, sau đó cô ta đã an phận
hơn nhiều, không tiếp tục đi trêu chọc Tần Ngu nữa, thậm chí nhìn thấy
cô hận không thể kiếm đường vòng mà đi. Tần Ngu cũng không phải là người chuyên gây chuyện thị phi, cô vui vẻ thoái mái, gần hai tháng nay, đặt
tất cả tâm trí và sức lực vào chuyện quay phim.

Tối ngày hôm qua ‘Tình thâm’ vừa mới đóng máy, khuya hôm nay đoàn làm phim muốn tổ chức tiệc chúng mừng. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

Tần Ngu vốn không thích tham dự những tiệc như vậy, cho nên không ai dám
nài nỉ gì nhiều, nhưng nghe nói đêm nay Tống Mạc cũng tới, cô sợ những
người phụ nữ khác sẽ sử dụng thủ đoạn gì đó quyến rũ anh, cho nên cô vẫn đi theo. Dù sao, ở trong cái vòng luẩn quẩn này một thời gian, thế giới giải trí đầy cạm bẫy và những điều thối nát, cô cũng đã sớm được lĩnh
hội rồi.

Buổi tiệc chúc mừng được tổ chức tại khách sạn Thế Kỷ.

Lúc gần bảy giờ tối, Tần Ngu và Tống Mạc một trước một sau đi vào khách sạn cách nhau một thời gian ngắn.

Lúc đi vào, dường như hấp dẫn tất cả mọi ánh mắt, vô số người chen lên phía trước, bao vây hai người ở phía trong, tạo thành một vòng tròn nhỏ.

Hiện trường buổi tiệc chúc mừng toàn là giầy tây, quần áo lộng lẫy, bóng
lộn. Trong trường hợp này, nói là tiệc chúc mừng, chẳng bằng nói là mọi
người nhân cơ hội này, tất cả những minh tinh và đạo diễn cùng tụ tập
lại một chỗ, chỉ cần ai có thủ đoạn, thì có kịch bản tốt sẽ dễ như trở
bàn tay, nổi tiếng sau một đêm không phải là chuyện không thể xảy ra.

Một đám diễn viên ngôi sao vây quanh người của Tống Mạc, không thiếu người
đẹp, béo gầy đều có, tất cả đều có ý tứ sâu xa. DiễễnđàànLêêQuýýĐôôn

Bên cạnh của Tần Ngu thì phần lớn đều là đạo diễn, muốn mời cô làm nữ chính trong phim của mình, bây giờ, cái tên Tần Ngu này, chính là bảo chứng
cho tỉ lệ người xem, ai cũng mong muốn có được.

Tần Ngu thật vất
vả mới kiếm được cớ để gạt những người bên cạnh mình ra, chuẩn bị đi qua xem những oanh oanh yến yến vây quanh bên cạnh Tống Mạc, nhưng mà cô
mới cầm ly rượu lên vừa nhấc chân lên, thì thấy một người phụ nữ có dáng người yểu điệu xuất hiện trước mặt của Tống Mạc.

Trong lòng Tần Ngu hơi ngẩn ra, dừng bước chân lại, người phụ nữ kia… Nhìn quen quen.


Tập trung nhìn mấy giây, đột nhiên cô mới nhớ ra, người có gương mặt trong
sáng nhưng lại có chút lạnh lùng kia, không phải là Lâm Lam thì là ai?

Tại sao Lâm Lam lại xuất hiện ở đây?

Cô đứng trong đám người không xa nhìn cảnh tượng này, dường như Lâm Lam và Tống Mạc đang trò chuyện rất vui vẻ, gò má của Tống Mạc mặc dù vẫn lạnh lùng như trước, nhưng vẻ mặt lại không có kiên nhẫn, còn Lâm Lam dường
như đang nở một nụ cười thản nhiên, đôi môi khi đóng khi mở, không biết
là đang nói điều gì.

Nghề nghiệp của Lâm Lam khiến cho cô ta có
chút mẫn cảm, có lẽ đã nhận ra cái nhìn chăm chú của Tần Ngu, cô ta
nghiêng đầu lại, vẻ không thèm để ý liếc nhìn cô một cái, khoé môi nở
một nụ cười xinh đẹp, ánh mắt loé lên sự vui vẻ, rõ ràng đó là sự khiêu
khích một cách trắng trợn!

Khiêu khích? Mặc dù cô và Lâm Lam đều
là người trong cùng nghề, nhưng cũng chưa từng hợp tác, có thể nói là
nước sông không phạm nước giếng, vậy tại sao người phụ nữ này lại khiêu
khích cô? Diễn ¤ đàn¥ lê¢ ưu dobn

Tần Ngu như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm vào nét mặt của người phụ nữ kia, đôi mắt, dần dần tối lại.

Ai ngờ, người phụ nữ này cũng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, bước lên một
bước, ghé vào tai của Tống Mạc, không biết nói điều gì đó, chỉ thấy Tống Mạc nhíu mày lại, sau đó biến mất khỏi tầm mắt cùng với bóng dáng của
Lâm Lam.

Tần Ngu chỉ chớp mắt một cái, lúc mở mắt ra, đã thấy bóng dáng bọn họ chợt xuất hiện ở khúc quanh cầu thang.

Trên lầu đều là phòng khách, bọn họ đi trên đó làm gì? Trong lòng Tần Ngu giật mình, không phải là…

Ngón tay đang cầm ly rượu nắm lại thật chặt, chẳng lẽ tối nay Tống Mạc muốn tới chỗ này là vì người phụ nữ này? Dan lequy~don

Tần Ngu không còn quan tâm tới cái gì gọi là đúng mực nữa, mấp máy môi, đặt ly rượu xuống, chuẩn bị đi về phía mà hai người mới rời khỏi.

Đi chưa được mấy bước, đột nhiên có một bóng người xuất hiện ở ngay trước mặt của cô.

Tần Ngu đi hơi vội một chút, nên suýt nữa thì đụng vào.


Là Thẩm Vi Nhi mặc bộ lễ phục màu trắng, ngón tay mảnh mai được sơn màu đỏ tươi cầm ly rượu với hàm ý sâu xa nhìn cô, khoé môi nở một nụ cười tươi rói.

Tần Ngu bất đắc dĩ dừng lại, sắc mặt không vui nhìn về phía cô ta, “Tránh ra.” Rõ ràng không phải là người tốt lành gì, lại mặc bộ
lễ phục giống như tiểu bạch thỏ, thật sự làm uổng phí cả bộ lễ phục màu
trắng này mà.

Thẩm Vi Nhi uyển chuyển cười một tiếng, giọng nói có chút kỳ lạ, “Ồ, em gái Tần bị làm sao vậy, ai đã chọc vào em à.”

Tần Ngu không tâm tư đùa giỡn với cô ta, vội vàng vòng qua người của cô ta đi về phía trước.

Ai ngờ, Thẩm Vi Nhi lại giống như là kẹo kéo bám chặt không buông, không
gỡ ra được, Tần Ngu vừa mới đi được hai bước, cô ta lại một lần nữa tiến lên chắn ở trước mặt của cô, giống như cố ý chống lại cô vậy.

Tần Ngu đứng yên tại chỗ lạnh lùng nhìn cô ta không nói một lời.

Dường như Thẩm Vi Nhi lại không nhìn thấy lửa giận ở trong mắt của cô, quơ
quơ ly rượu, chất lỏng màu đỏ ở trong ly rượu sóng sánh, nhìn rất đẹp
mắt, mùi rượu thơm ngào ngạt, cô ta đưa ly lên khẽ nhấp một ngụm, nhìn
về phía Tần Ngu vừa mới đi tới, đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh lùng, “Để xem Tần tiểu thư đuổi theo cái gì.”

Tần Ngu thấy bóng dáng của
Lâm Lam và Tống Mạc đã hoàn toàn biến mất ở trên bậc cầu thang, hai tay
ôm lấy cánh tay, vẻ mặt cực kỳ khó chịu nhìn tên đầu sỏ gây nên chuyện
này, đôi môi đỏ mọng khẽ mở ra, tràn đầy vẻ khinh thường, “Liên quan gì
tới cô?” Cô cao hơn Thẩm Vi Nhi, cho nên từ trên cao, ngạo nghễ nhìn
xuống Thẩm Vi Nhi, tự nhiên rất có khí thế. Dĩ en dan`Le^ quy don^

Thẩm Vi Nhi khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh, không muốn ở chỗ như thế
này ồn ào với cô, chỉ trừng mắt lên khẽ nói một câu, “Cô!” Sau đó nhanh
chóng bình tĩnh lại, khóe môi lại một lần nữa cong lên, bước lên một
bước, dịu dàng nhìn Tần Ngu, “Hôm nay tôi tới là vì muốn nói lời cảm ơn
với em gái Tần về chuyện ngày hôm đó, hy vọng em gái Tần sẽ khoan hồng
độ lượng, đừng nên so đo với tôi.”


Tần Ngu nghe cô ta mở miệng
gọi một tiếng là “Em gái Tần” rất thân mật, người không biết, lại tưởng
rằng cô thực sự là em gái của cô ta. Trong lòng Tần Ngu cười lạnh một
tiếng, cảm thấy vô cùng chán ghét.

Thẩm Vi Nhi giống như không
nhìn thấy sự mỉa mai ở trong mắt của cô, hướng về phía người phục vụ ở
góc bàn vẫy vẫy tay, nhân viên phục vụ nam nhanh chóng bưng chiếc khay
đi tới, Thẩm Vi Nhi giống như tuỳ ý cầm một ly rượu ở trong khay, đưa
tới trước mặt của Tần Ngu, “Uống ly rượu này, coi như chúng ta xoá bỏ
hiểu lầm lúc trước.”

Tần Ngu nhìn cô ta nở nụ cười giả tạo, không nhịn được mà nhíu mày lại, người phụ nữ này lại bày ra chuyện gì vậy?

Thấy Tần Ngu không có ý nhận lấy ly rượu, đôi mắt của Thẩm Vi Nhi nhướn lên, hình như có chút khiêu khích nhìn về phía Tần Ngu, “Ly rượu này là do
tôi tuỳ ý lấy từ một nhân viên bồi bàn, cô cũng nhìn thấy rồi đó. Sao
vậy, chẳng lẽ cô sợ nó có độc sao?” Cô ta cười nhạo một tiếng, “Thẩm Vi
Nhi tôi cũng không phải người ngu, chẳng lẽ ở trước mặt nhiều người như
vậy lại đi đầu độc cô. Tôi thật sự muốn làm hoà với cô, cô đừng có hẹp
hòi như vậy chứ.”

Tần Ngu nghi ngờ nhìn chằm chằm cô ta một chút, liếc mắt, Thẩm Vi Nhi nói không sai, cô ta sẽ không có gan bỏ độc để
giết cô, cô ta nên biết, nếu như Tần Ngu cô mà gặp chuyện không may, thì Tống Mạc nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Có lẽ, cô đã suy nghĩ nhiều rồi.

Lặng im mấy giây, Tần Ngu đưa tay tiếp nhận ly rượu, một hơi uống cạn sạch,
nghiêng đầu nhìn Thẩm Vi Nhi, “Mặc dù rượu rôi đã uống rồi, nhưng việc
xí xoá mâu thuẫn lúc trước với cô…” Ánh mắt của Tần Ngu hiện lên vẻ cười nhạo, “ Là không thể nào. Tôi khuyên cô một câu, gây ra nhiều hành động bất chính thì cũng giống như là tự giết mình thôi, thu hồi lại những
tâm tư dơ bẩn kia của cô đi, từ nay về sau, cố gắng đừng xuất hiện trước mặt của tôi.”

Thẩm Vi Nhi nhìn chằm chằm vào ly rượu trống rỗng trong tay của Tần Ngu, bỗng nhiên đáy mắt chợt loé lên tia sáng ác độc.

Người phụ nữ này thật buồn cười, từ nay về sau? Sợ là từ nay về sau, trên đời này, người tên là Tần Ngu, sẽ biến mất không còn dấu vết…

Táo đỏ phố núi diễn,. Dan là quy don―――

Tần Ngu tiện tay đặt ly rượu không vào trong khay của nhân viên phục vụ,
nhìn cũng không thèm nhìn Thẩm Vi Nhi một cái, đi thẳng luôn.

Thẩm Vi Nhi nhìn chằm chằm vào bộ váy màu đỏ ôm khít lấy thân thể uyển
chuyển của cô, cười lạnh một tiếng, đi lên phía trước, thân mật khoác
lấy cánh tay của Tần Ngu, ghé sát vào bên tai của cô, “Đừng đi vội, hôm
nay, có người tôi muốn giới thiệu cho cô quen biết một chút.”


Tần Ngu ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào cô ta, “Tôi không muốn biết, buông ra!”

Thẩm Vi Nhi chợt cúi đầu nở nụ cười, từ trong cổ họng tràn ra một nụ cười
khẽ, ẩn giấu trong chỗ xoa hoa truỵ lạc này, bên trong ánh đèn xa xỉ và
tươi đẹp này, mang theo một cảm giác rợn tóc gáy không nói thành lời,
khiến cho sau lưng người ta toát ra một lớp mồ hôi lạnh.

Tần Ngu
quay đầu lại nhìn, đôi mắt được trang điểm của Thẩm Vi Nhi đang mở ra
thật to, giống như đang trừng mắt nhìn cô, dưới đáy mắt, lại mang theo
sự vui vẻ điên cuồng, sau đó, cô nghe thấy giọng nói lanh lảnh của Thẩm
Vi Nhi từng tiếng từng tiếng lọt vào tai của cô, giống như âm thanh tới
từ địa ngục, “Tần Ngu, đừng hòng trốn, ngoan một chút, nếu không, cô sẽ
chết rất khó coi.”

Trong lòng Tần Ngu chấn động, cô còn chưa kịp
có phản ứng gì, bên hông đã có một cảm giác đau nhói, cô không dám tin
cúi mắt nhìn xuống, cách một lớp vải, một ống tiêm thật nhỏ, cắm vào da
thịt của cô, mà một đầu của ống tiêm, lại nằm trong tay của Thẩm Vi Nhi, trên mặt của cô ta mang theo cảm giác được trả thù, từ từ đẩy một chất
lỏng trong suốt vào trong cơ thể của cô.

Dường như chỉ trong nháy mắt, đầu của Tần Ngu, đã bắt đầu choáng váng, ý thức dần dần trở nên mơ hồ, sức lực ở trên người, giống như đã bị rút sạch, chỉ có thể dựa vào
người của Thẩm Vi Nhi, thì mới không ngã xuống.

Trong không khí
mông lung và kỳ quái, cô bị Thẩm Vi Nhi dìu đi, lảo đảo đi tới chỗ nào
đó, không ai phát hiện ra bên này có điều bất thường, tất cả ở đây đều
rất bình tĩnh, Tần Ngu muốn há miệng nói gì đó, nhưng mà ngay cả sức để
mở miệng nói cũng không có, trong đầu của cô chợt loé lên một suy nghĩ
đáng sợ.

Chỉ trong chớp mắt, suy nghĩ của cô liền trở nên trống
rỗng, ngay cả suy nghĩ cũng không thể suy nghĩ, giống như là một con
rối, bị Thẩm Vi Nhi kéo đi, từng bước từng bước đi tới đường cùng.

Tất cả những thứ ở đây, giống như càng lúc càng xa cách với cô, trước khi
tất cả những suy nghĩ trong đầu cô đều biến mất, trong đầu của cô, chỉ
còn lại mỗi mình Tống Mạc. Môi của cô không có chút sức lực nào mấp máy, Tống Mạc, mau tới… cứu em.

Bây giờ, anh là tia hy vọng duy nhất của cô, Tống Mạc, anh nhất định phải tới.

Ý thức hoàn toàn biến mất, không biết cô cắm đầu ngã xuống chỗ nào, trước mắt, chỉ còn lại một màu đen tối…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.