Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 128: Nhìn đủ rồi chưa?


Đọc truyện Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo – Chương 128: Nhìn đủ rồi chưa?

Sang ngày thứ hai, Tần Ngu nói Hứa Văn ra ngoài mua một bó hoa về, là mùi hoa ly thơm ngát, là mùi hương mà anh thích nhất.

Cắm một bó hoa to đặt trên đầu giường, tăng thêm chút sức sống cho căn phòng bênh trắng tinh như tuyết.

Bác sĩ nói, trong y học trước giờ cũng không phải là không có kỳ tích xuất
hiện, nếu như người thân yêu nhất ngồi ở bên cạnh trò chuyện với anh,
thì có thể khiến cho tâm hồn đang ngủ say của anh tỉnh lại.

Tần
Ngu đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu như có thể khiến anh tỉnh lại, tất nhiên là
tất cả mọi người đều vui vẻ, nhưng nếu như anh cứ hôn mê cả đời như vậy, thì cả đời này, cô cũng cứ ở bên cạnh chăm sóc cho anh thật tốt.

Nhẹ nhàng lau sơ qua khắp người cho anh, Tần Ngu lau mồ hồi trên trán, ngồi xuống ở bên cạnh giường.

Ánh mặt trời xuyên qua tấm rèm cửa sổ chiếu vào trên mặt anh, để lại những
tia sáng loang lổ, lồng ngực của anh khẽ phập phồng, giống như chỉ là
ngủ thiếp đi thôi. Cô giơ tay lên khẽ đặt lên gò má của anh.

Cảm xúc chạm vào gương mặt trắng trẻo sạch sẽ của anh hơi lành lạnh.

Cô ngồi xuống, lấy từ trong túi ra một cuốn sách bìa cứng ‘Tiểu Vương Tử’.

Cô không biết nên nói với anh chuyện gì, những thứ yêu hận kia, những suy
nghĩ không quên được, thậm chí là oán hận, tưởng chừng như sẽ theo cô
tới lúc chết, cũng đều hoá thành tro bụi hết rồi.

Chỉ có thể làm bạn bên cạnh anh, là cách bày tỏ duy nhất.

Cô không biết là anh có thích ‘Ttiểu Vương Tử’ hay không, chỉ nhớ là năm
đó lúc cô cùng thuê chung với anh năm năm trước, trên giá sách của anh,
có cả một dãy toàn sách kinh tế ở bên trong, chỉ có một quyển ‘Tiểu
Vương Tử’ là cô cảm thấy có hứng thú. Cô còn nhớ lúc đó quyển sách kia
được anh bảo quản vô cùng tốt, không hề bị quăn hay gấp lại trang nào,
không một chút bụi bặm dính vào, có một lần trong lúc cô quét dọn nhà,
không cần thận làm cuốn sách này rơi xuống dưới, cả ba ngày liền anh
nghiêm mặt lại với cô, làm như cô thiêý anh một trăm vạn vậy, từ đó về
sau, cô liền đoán, chắc là anh đặc biệt yêu thích và quý trọng cuốn sách này.

“Tôi luôn cho là, mình hết sức
giàu có, có được một đóa hoa độc nhất vô nhịtrên đời, trên thực tế,
đoá hoa mà tôi vốn có cũng chỉ là một đoá hoa hồng bình thường mà thôi.
Một đoá hoa hồng bình thường…”

Cô nâng sách lên, nhớ lại những ngày đầu tiên cô gặp Tống Mạc.


Ánh nắng chói chang sau giữa trưa, anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, đeo tay nghe, tay cầm một ly cà phê đi từ trên lầu đi xuống,
một thiếu niên trong sáng và trắng trẻo như được bước ra từ cuốn tiểu
thuyết, mà lúc đó cô đang theo một va ly hành lý khổng lồ, đang nheo mắt đi trên đường nỗ lực tìm các bảng quảng cáo cho thuê phòng, thế nhưng
vất vả một lúc lâu mà vẫn công cốc, cô tức giận vừa đi về phía trước vừa cúi đầu xuống, rồi đụng phải Tống Mạc đang cúi đầu xuống nhìn vào điện
thoại di động.

Cà phê nóng hổi đổ thấm ướt áo sơ mi trắng của
người thanh niên, Tần Ngu hoảng hốt không biết làm sao cho phải, vội
vàng lấy chiếc khăn từ trong túi ra lau lung tung lên người anh.

Mấy giây sau, mu bàn tay của cô, có một bàn tay có xương khớp rõ ràng để
lên, hết sức đẹp mắt, trái tim của cô đập mạnh, ngước mắt lên nhìn.

Đôi mắt đen nhánh của thiếu niên lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô, mông mênh như nước, nhưng mà chỉ chớp mắt một cái, đầu óc của cô trở nên trống
rỗng, cô thấy trái tim ở trong lồng ngực của mình nhảy mạnh liên hồi
loạn cả lên, sắp nhảy lên tới cổ họng của cô luôn rồi.

Ánh mắt
ngượng ngùng của cô ngước nhìn lên người đàn ông anh tuấn ở trước mặt,
mu bàn tay của cô vẫn bi anh nắm giữtrong tay, cảm xúc ấm áp kia,
truyền thẳng một đường vào đáy lòng của cô, khiến trong lòng cô có cảm
giác ngưa ngứa, cô cho rằng vào lúc cô chán nản nhất thì gặp được bạch
mã hoàng tử của chính mình, ai ngờ đâu, bạch mã hoàng tử của cô chỉ sau
một giây liền nhíu mày lại, không chút lưu tình hất tay của cô ra, vẻ
mặt ghét bỏ lạnh lùng nói, “Tiểu thư, cô muốn lau hết những vết cà phê
này sao?”

Thì ra không phải là bạch mã hoàng tử, mà chỉ là một
tên đàn ông thối tha không hiểu như thế nào là thương hương tiếc ngọc,
trong lòng Tần Ngu, vỡ ra từng mảnh.

Cô có chút ủy khuất nhìn
chằm chằm và người đàn ông, người đàn ông chỉ nhìn một chút rồi anh
quăng ra một câu nói, “Đã nhìn đủ chưa?” Sau đó lạnh nhạt xoay người, đi lên trên lầu.

“Tiên sinh, là tôi không tốt, nếu không thì anh
đưa quần áo cho tôi, tôi sẽ giặt cho anh!” Cô vội vàng đuổi theo, hô to ở sau lưng anh.

Đôi chân thon dài và thẳng tắp của anh, đi vững
chãi và rất nhanh, cô chạy theo ở phía sau mà thở hồng hộc.

Tới cửa, đột nhiên anh xoay người, lại một lần nữa cô đụng đầu vào trong ngực anh.


“Đừng đi theo tôi.” Anh nhìn cô từ trên cao xuống, vẻ mặt rất lạnh nhạt.

Dứt lời, bóng dáng của anh liền bước vào trong nhà, cô bước lên một bước,
”Bùm” một tiếng, cánh cửa ở trước mặt cô bị người ta dùng sức đóng sầm
lại, thiếu chút nữa cái mặt của cô bị nó đập cho thành cái bánh.

Đột nhiên cô có chút uất ức, tốt nghiệp đại học, bị ông chủ cắt giảm biên
chế, bị dì chủ cho thuê phòng đuổi ra, ví tiền bị trộm, lại không dám cứ mang bộ mặt xám tro này đi về, một cô gái cứ mang theo va ly hành lý di khắp các lô cốt trôi dạt khắp noi trong thành phố, nhưng lại không gặp
được một người nào tốt.

Cô đặt cái mông ngồi ở trước cửa, nước mắt liền ngân ngấn sắp rớt xuống.

Tống Mạc thay một chiếc áo sơ mi trắng không nhiễm một hạt bụi khác đi ra,
thì nhìn thấy cô gái kia đang tựa lưng vào vách tường trắng như tuyết,
bả vai run run.

Ngón tay đút trong túi quần khẽ nhúc nhích, ma
xui quỷ khiến thế nào anh lại vỗ vỗ vào đầu của cô, “Nếu như là do tôi
không để cho cô giặt áo sơ mi mà cô khóc thành nhưu vậy, thì không cần
thiết đâu, nếu như cô thích giặt áo sơ mi như vậy, trong nhà của tôi còn có vô số chiếc áo sơ mi để cho cô giặt.”

Cô ngước mắt, một đôi
mắt đen trắng rõ ràng ngập nước nhìn chằm chằm vào anh, giống như con
động vật đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ, “Anh ở chỗ này sao?”

Anh hơi ngẩn ra, “Ừ.”

“Ví tiền của tôi bị tên trộm ăn trộm rồi, bây giờ trên người không có đồng
nào, nếu như trước đêm nay tôi không tìm được người nào tốt bụng cho tôi ngủ nhờ, tôi sẽ phải ngủ ngoài đường, tôi vừa nhìn cũng biết anh là
người tốt bụng, anh có thể tạm thời cho tôi ngủ nhờ một đêm không?” Cô
dường như lập tức nín khóc nở nụ cười, ngước chiếc cằm nhọn với vẻ chờ
mong nhìn anh, dưới đáy mắt đen láy của cô có một tia sáng nhàn nhạt,
giống như một lớp thuỷ tinh dễ vỡ.

Anh không phải là người tốt
bụng gì đó, nhưng lại bị đôi mắt đen láy trong sáng của cô làm cho rung
động, cứ như vậy trong nháy mắt, anh có chút không đành lòng phá nát sự
hy vọng trong đôi mắt của cô.

Anh lặng im mấy giây, nhìn nhìn va ly hành lý của cô, “Cô sẽ giặt quần áo, nấu cơm, thu dọn phòng sao?” Sienng dànlewquy9on.

“Sẽ, cái gì tôi cũng sẽ làm!” Cô vỗ vỗ ngực.


“Được, từ hôm nay trở đi cô hãy chuyển tới đây, vừa lúc nhà của tôi đang thiếu một người giúp việc.”

Cứ như vậy, cô tiến vào ở trọ trong nhà của anh, từ đó số mạng của cô đi về một hướng hoàn toàn mới.

Những khoảnh thời gian kia, tồn tại ở nơi sâu nhất trong lòng cô, bị cô len
lén giấu giếm ở trong lòng, mỗi lần gặp phải chuyện gì không thể kiên
trì tiếp được nữa, cô lại lấy ra suy nghĩ một chút, chỉ cần nhớ tới anh, thì giống như cô lại trở nên vô cùng có dũng khí, cho dù tương lai có
nhiều khó khăn, cô cũng có thể từng bước từng bước nuốt nước mắt đi
tiếp.

Nhớ lại những kỷ niệm có liên quan tới anh và cô, khiến cho đáy lòng cô cảm ấm áp.

Cô không biết có phải trong cuộc sống của mỗi người, đều trải qua một
khoảng thời gian như vậy hay không. Cầu xin mà không được, trằn trọc
không yên, tâm tâm niệm niệm, nhưng lại vô cùng hèn mọn.

Cô đã
không chỉ một lần động lòng, nhưng lại mạnh mẽ đè nén lại, chỉ vì ở đáy
lòng của cô, anh là biển rộng mênh mông, là một vì sao sáng chói, khiến
cho cô không dám tới gần.

Die,n; da. nlze.qu. Cô không biết là
anh và cô gặp nhau có được tính là số trời đã định không, anh xuất hiện
khi cô đang trong thời điểm cùng đường, giống như có một tia sáng, cứu
cô ra khỏi bóng tối vô tận, nhưng rồi lại bay đi nhẹ nhàng như một cơn
gió, giống như chưa bao giờ tới, may mắn chính là, sau bốn năm xa cách
một lần nữa cô lại được gặp anh, trở thành vợ của anh, cho dù trên danh
nghĩa cũng được, những oán hận đối với anh liền biến mất không còn bóng
dáng, những oán hận lòng dạ độc ác của anh, sớm đã bị thời gian làm xói
mòn đi không còn chút gì nữa.

Cô yêu mến anh, chưa bao giờ cô lại tin chắc như giây phút này.

Nhưng mà bây giờ, những đè nén cô giấu ở dưới đáy lòng nhiều năm, không dám
nói ra, tình yêu bị cô xem nhẹ, anh lại không thể biết được.

Tần Ngu quang cuốn sách đi, nước mắt liền rơi xuống.

―――

Tin tức truyền đi rất nhanh chóng, giấy không gói được lửa, đã xảy ra
chuyện lớn như vậy, cho nên muốn ém đi cũng rất khó tránh khỏi tin tức
bị tiết lộ ra

Tống Trình Duyên nhận được tin tức là lúc đã quá
trưa, một giây trước vẫn là người đàn ông có thần thái sáng láng, thì
chỉ một giây sau đột nhiên giống như đã già đi mười tuổi, những năm gần
đây, mặc dù Tống Mạc bởi vì chuyện mẹ của anh mà anh liên tục không quá
thân thiết với ông, nhưng dù sao cũng là đứa con trai duy nhất của ông,
bây giờ phát sinh chuyện như vậy, cuối cùng đau lòng vẫn là bản thân

ông.

Ngay lập tức ông liền quyết định ngồi máy bay đến thành phố Tề, ngay cả Ân Ninh vô cùng khéo léo cũng không khuyên can được ông.

Lúc Hứa Văn nghe điện thoại của Tống Trình Duyên gọi tới, có chút hoảng
hốt, lúc Tống Trình Duyên đưa ra đề nghị muốn tới thành phố Tề, Hứa Văn
lập tức từ chối, với tình trạng hiện giờ của Tống Mạc, chỉ sợ là Tống
Trình Duyên nhìn thấy sẽ ngã xuống, lúc này Tống thị đang bị xáo trộn,
tuyệt đối không thể để lòng người rối loạn hơn được.

Nhưng mà, cô đã xem nhẹ sự kiên định của người làm cha, cô khuyên bảo ông tới mức
miệng đắng lưỡi cô, nhưng Tống Trình Duyên vẫn nhất quyết không thay
đổi.

Lúc điện thoại di dộng đưa tới tay của
Tần Ngu, Tần Ngu khóc mà ngủ thiếp đi ở bên cạnh giường, Hứa Văn vỗ vỗ
vai của cô, đánh thức cô dậy, nói mấy câu đơn giản cho cô hiểu tình hình một chút.

Tần Ngu hiểu rõ, vội vàng xoa xoa khuôn mặt đã khô nước mắt, nhận lấy điện thoại, “A lô, ba chồng ạ.”

“Tiểu Mạc nó sao rồi?” Giọng nói củaTống Trình Duyên khàn khàn mang theo vẻ mệt mỏi.

“Ngài đừng lo lắng, có con ở đây rồi, anh ấy không có việc gì hết.” Tần Ngu
dừng lại một chút, “Con nghe trợ lý Hứa nói ngài muốn tới thành phố Tề
xem tình hình của anh ấy ạ?”

“Ừ, nó xảy ra chuyện lớn như vậy, ba cũng không yên lòng.”

“Con sẽ chăm sóc thật tốt cho anh ấy, chờ tình hình của anh ấy tốt hơn một
chút, bọn con sẽ trở lại, ngài đừng tới đây, Lãng Lãng vẫn còn ở nhà,
chỉ có một mình Vú Trương đang chăm sóc, con có chút không yên tâm, ngày có thể tiếp nhận yêu cầu của con tới đó chăm sóc cho bé vài ngày được
không ạ?” Tần Ngu đẩy Tống Lãng ra.

Tống Trình Duyên trầm mặc rất lâu, cuối cùng đáp ứng.

Cúp điện thoại, Hứa Văn cầm hộp cơm đưa tới trước mặt của Tần Ngu, “Tần tiểu thư, ăn một chút đi.”

Tần Ngu nhận lấy, ăn từng miếng từng miếng một.

Bây giờ cô là hy vọng duy nhất của Tống Mạc, cô tuyệt đối không thể gục ngã trước anh được.

Hứa Văn nhìn vẻ mặt bình tĩnh và điềm đạm của cô, đôi mắt trở nên đau xót.

Tần Ngu rất nhanh đã cơm nước xong, lau chùi miệng, Hứa Văn bưng một chén
nước đưa tới, cô tiếp nhận, khóe môi khẽ giật nhẹ, “Cám ơn.”

Hứa
Văn không muốn quấy rầy hai người, thấy cô cơm nước xong, đứng dậy muốn
đi, Tần Ngu đứng dậy, “Hứa tiểu thư, tôi có thể nói chuyện với cô
không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.