Đọc truyện Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo – Chương 126: Anh trúng đạn
Lâm Trạch Thiên nghe thấy vậy chỉ nở nụ cười, không lên tiếng, cũng chỉ dí họng súng chỉ về phía trước nói, “Đi!”
Thuộc hạ ở bên cạnh hiểu ý, cũng áp giải Cận Tuần đi về hướng xe đang đậu.
Cục diện căng thẳng cho tới khi đi tới bên cạnh chiếc xe.
Chợt Tống Mạc dừng chân lại, “Vương Uyển Yên đến kìa!” Giọng nói của anh dồn dập và vang dội. d,0dylq.d. Dường như theo bản năng Lâm Trạch Thiên
không tự chủ mà ngẩng đầu nhìn về phía chiếc xe.
Ngay trong nháy
mắt này, trong rừng cây ở xung quanh đó đột nhiên có một đám người ào
ra, rất nhanh có tiếng súng vang lên, trong nháy mắt, những người đi
theo Lâm Trạch Thiên và những vệ sĩ áp tải hai người đều nằm rạp xuống
đất, dưới thân thể của bọn họ, máu tươi tràn ra bốn phía, người đàn ông
liên tục dùng súng để áp giải Cận Tuần bị thương ở tay, anh ta kêu lên
một tiếng đau đớn, súng trong tay bị rơi xuống đất kêu lên một tiếng,
Cận Tuần nhân cơ hội này chạy thoát.
Cùng lúc đó, Tống Mạc cũng nhanh chóng móc ra từ bên hông một cây súng, họng súng chỉ thẳng vào mi tâm của Lâm Trạch Thiên.
Nếu như Tống Mạc nói những lời khác, lấy sự đa mưu túc trí và cẩn thận của
Lâm Trạch Thiên, chắc chắn là sẽ không dễ dàng tin tưởng. Nhưng Tống Mạc lại cố tình nhắc tới Vương Uyển Yên, chính là người phụ nữ vô pháp vô
thiên trong truyền thuyết của Lâm Trạch Thiên, hơn nữa bây giờ còn đang
mang thai, quan tâm sẽ bị loạn, người một khi có sức uy hiếp, sẽ dễ dàng bị người ta bắt được nhược điểm.
Cận Tuần đoạt lấy súng từ trong tay của người đàn ông kia, từng bước từng bước đi về phía của Lâm Trạch Thiên.
Lúc này tình cảnh có chút kỳ quặc.
Lâm Trạch Thiên bị Cận Tuần dùng súng chĩa thẳng vào, Lâm Trạch Thiên và
Tống Mạc thì chĩa thẳng súng vào nhau, thoạt nhìn thì giống như mấy
người Tống Mạc đang chiếm thế thượng phong, nhưng trên thực tế, chỉ cần
súng của Lâm Trạch Thiên không bỏ xuống khỏi người của Tống Mạc, thì cục diện vẫn bế tắc như vậy.
Tất cả mọi người không dám hành động
thiếu suy nghĩ, bởi vì Lâm Trạch Thiên vừa là người đỡ đầu của đại lục,
cái danh hiệu này tuyệt đối sẽ không phải hư danh nói cho có, súng của
anh ta vẫn chĩa thẳng về phía Tống Mạc, chỉ cần những người khác có động tĩnh gì, nhất định anh ta sẽ lập tức nổ súng, bắn chết Tống Mạc, đến
lúc đó hai bên đều có thiệt hại.
Khiến người ta kỳ quái hơn là,
rõ ràng bị nhiều người chĩa súng vào người, nhưng Lâm Trạch Thiên lại
không có chút khẩn trương nào, mà tỏ ra rất bình tĩnh và thản nhiên,
thậm chí anh ta còn cười cười nhìn về phía mấy người Tống Mạc, “Tống
Mạc, anh nghĩ là Lâm Trạch Thiên tôi chỉ có chút khả năng này thôi sao.”
Tống Mạc không nói, ngón tay nắm trên thân súng càng nắm lại thật chặt.
Lâm Trạch Thiên sâu xa liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó huýt sáo một tiếng.
Sắp chết đến nơi mà anh ta còn có tâm tư huýt sáo?
Tất cả mọi người đều ngẩn người ra, sau đó, liền nghe thấy bên trong chiếc
xe tải có truyền tới tiếng xôn xao, lúc này người nằm vùng của Tống Mạc
còn chưa kịp phản ứng, nhưng mà vừa mới quay đầu lại, cả người liền từ
từ ngã xuống, ánh mắt của bọn họ, vẫn còn đang trợn tròn lên, giống như
là đối với chuyện vừa mới phát sinh vẫn không thể tin được.
Vậy
là cục diện lại một lần nữa bị lật ngược lại, trên đầu của Tống Mạc và
Cận Tuần, trong khoảng thời gian ngắn, có vô số họng súng đen như mực
chĩa thẳng vào bọn họ.
Lâm Trạch Thiên cười nhạt quét mắt nhìn một lượt, “Đem hai người này mang đi cho tôi.”
Lời của anh ta còn chưa nói hết, thì đột nhiên ở bên cạnh nghe thấy có một
tiếng nổ thật lớn vang lên, tiếp theo đó có một luồng khí khổng lồ, có
bom! Trong lòng mọi người cả kinh, xoay người ngã bổ nhào xuống đất,
những người vây ở xung quanh thân xe không trốn, bị oanh tạc khiến cho
máu thịt văng tung tóe.
Khói bụi tan hết, mọi người chậm rãi
ngoái đầu nhìn lại, chiếc xe tải quân dụng kia trong nháy mắt đã tan xác không còn gì chừa lại, trong tầm mắt, chỉ còn lại những thi thể chồng
chất đầy đất, mùi máu tươi nồng đậm, nơi nơi đều có quang cảnh vô cùng
thê lương.
Còn chưa đợi bọn họ hoàn hồn lại từ trong tai nạn này, đã có tiếng súng không biết từ hướng nào vang lên, viên đạn giống như
có mắt bắn đến, cực chuẩn, dường như là bách phát bách trúng.
Bất chấp ân oán tình thù giữa hai bên, một đám người rối rít chạy chối chết, dốc toàn lực của bản thân để chạy trốn.
Nhưng mà, bọn họ bỏ chạy không khỏi có chút buồn cười, cho dù họ có chạy tới
nơi nào rất xa đi nữa, chạy đến chỗ nào, thì viên đạn cũng sẽ rất chuẩn
xác bay trúng đầu của bọn họ.
Kẻ địch ở trong tối chỗ, bọn họ ở
ngoài sáng, mới vừa rồi còn giương cung bạt kiếm, hận không thể liều
mạng anh chết tôi sống, giờ phút này lại giống như cá nằm trên thớt, chỉ có thể mặc cho người ta chém giết.
Thời gian không tới mấy phút, mà toàn bộ trên bãi đất trống, chỉ còn sót lại ba người Lâm Trạch Thiên, Tống Mạc và Cận Tuần.
Tiếng súng vẫn tiếp tục không ngừng vang lên, giống như quả bom hẹn giờ được
chôn ở trong lòng người vào thời khắc cuối, khiến cho người ta hoảng
loại, khiến cho người ta sợ khiếp vía, bởi vì không biết khi nào thì nó
sẽ nổ tung, sau đó khiến cho người bị nổ thương tích đầy mình.
Rất nhanh, viên đạn sượt qua không khí bay tới,
ba người trước sau đều trúng đạn, nhưng mà không phải vị trí nguy hiểm,
mà chỉ chính xác bị bắn vào bắp chân.
Vô cùng đau nhức và máu
tuôn ra xối xả, khiến cho mấy người không thể đi lại được, nằm rạp trên
mặt đất nhìn khuôn mặt nhếch nhác của nhau, tìm kiếm phương hướng của
viên đạn bay tới.
Ở chỗ sâu trong rừng rậm, Lâm Lam và Ngải từ
dưới mặt đất đứng lên, thu hồi lại súng bắn tỉa, vác lên trên vai, chân
nhẹ nhàng hướng về phía mấy người đi tới.
Mới vừa đi ra khỏi rừng cây, liền thấy cách đó không xa, mơ hồ xuất hiện rất nhiều người, bởi
vì khoảng cách quá xa, nên nhìn không rõ.
Ngải nhăn nhăn chân mày vừa đen vừa dày lại, đưa tay ngăn cản trước người của Lâm Lam, “Đợi chút.”
Lâm Lam liếc nhìn anh ta một cái, dừng bước chân lại.
Đám người kia dần dần đến gần, mới nhìn thấyrõ, thì ra đó là cảnh sát,
mặc một bộ cảnh phục màu xanh, dừng lại ở trước mặt của đám người Tống
Mạc.
Trong đôi mắt xinh đẹp của Ngải rõ ràng lộ ra vẻ không vui. “Đám người này khiến cho người ta chán ghét.”
Hai tay của Lâm Lam vòng ngực, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn lại mấy lần, “Xem ra hôm nay vận khí không tốt, chúng ta rút lui thôi.”
“A, thật không biết người đàn ông này có vận mệnh quá tốt hay là quá may
mắn nữa, mấy lần liên tiếp, anh ta đều thoát được.” Ngải hơi nhíu mày.
Lâm Lam có một bộ dạng rất bình tĩnh, “Đã như vậy, thì để cho anh ta sống thêm một thời gian nữa.”
Hai người quay người trở lại, một lần nữa ẩn sâu vào trong rừng rậm.
Tống Mạc đứng lên từ dưới mặt đất, vẻ mặt hơi đè nén, một đôi mắt đen láy
tĩnh mịch khó dò nhìn chằm chằm vào bóng đen chợt loé lên ở lối vào của
rừng cây. Cục trưởng cục cảnh sát đi tới, “Tống tiên sinh.”
Tống
Mạc như có điều suy nghĩ thu hồi lại ánh mắt, cụp mắt xuống liếc nhìn
máu tươi đã thấm ướt bắp chân, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng xoay người.
Trong lòng cục trưởng cục cảnh sát hoảng sợ, lập tức đuổi theo, “Tống tiên sinh, nhất định anh phải lập tức đi tới bệnh viện.”
Tống Mạc không thèm để ý, đi thẳng về phía Lâm Trạch Thiên đã bị khống chế,
anh ta giống như một tên bại tướng, cả người dính đầy bụi đất, nhưng mà
trong đôi mắt đen láy trong suốt kia, gắt gao nhìn chằm chằm vào Tống
Mạc, dưới đáy mắt kia, là vẻ không cam lòng, là vẻ căm thù, là sự tàn
nhẫn.
Tống Mạc không hề dấu hiệu gì đột nhiên nhếch nhếch môi
cười, vẻ mặt hơi có chút tái nhợt, nhưng vẫn kiêu căng và lạnh lùng,
phảng phất không tiếng động mà cười nhạo.
Lâm Trạch Thiên nhìn
anh mấy giây, đột nhiên giống như bị điên lên, hai tay bị còng không
biết từ chỗ nào móc ra khẩu súng, nhắm ngay vào vị trí tim Tống Mạc bắn
một phát.
Tất cả mọi người đều không ngờ được sẽ một màn này,
trong khoảng thời gian ngắn, trong không khí chỉ còn lại tiếng súng nổ
đinh tai nhức óc, máu tươi, từ trên người của Tống Mạc đang từ từ chảy
ra khiến chiếc áo sơ mi trắng bẩn tới mức không chịu nổi, từng giọt từng giọt, từ từ chảy ra, giống như những đoá hoa nở rộ, diêm dúa diễm lệ vô cùng xinh đẹp, khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.
Những cảnh sát khống chế Lâm Trạch Thiên bỗng sững sờ mấy giây, rồi lập tức đoạt
lấy súng từ trong tay của Lâm Trạch Thiên, khống chế anh ta, sau đó nhét vào bên trong xe.
Thân thể của Tống Mạc
lảo đảo vài cái, đưa tay ấn vào ngực, kêu lên một tiếng đau đớn, một
giây sau, trước mặt bỗng tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Tiếu Dịch
sững sờ nhìn một màn này, rất nhanh đã có bác sĩ tới khiêng Tống Mạc lên cáng và đẩy vào xe cứu thương, xe cứu thương vội vã đi theo đằng sau xe cảnh sát áp tải Lâm Trạch Thiên kia, anh đưa tay lên lau khuôn mặt dính đầy máu và bùn đất của mình, phun một ngụm nước bọt thật mạnh, vành mắt cũng đỏ lên, anh ta nói một câu, “Con mẹ nó, thật là điên khùng!”
Cận Tuần ngồi trên một chiếc xe cứu thương khác đưa tới bệnh viện. Tiếu
dịch và một số người còn sót lại cũng chui vào ngồi bên trong xe, cùng
một đường đi tới bệnh viện.
―――
Hứa Văn được cho ở lại khách sạn, Tống Mạc không cho cô đi theo, cô chỉ có thể ngồi không, chờ tin tức của bọn họ.
Điện thoại được gọi tới sau mười hai giờ, lúc đó Hứa Văn đang nằm nhắm mắt
nghỉ ngơi ở trên giường, nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, giật mình một cái, tỉnh lại từ trong giấc mơ, dường như là không một chút do dự, cô cầm điện thoại ở trên bàn lên, “A lô?” Giọng nói trước giờ luôn
bình tĩnh như nước, lúc này cũng lộ ra chút khẩn trương.
“Tống tổng đã trúng đạn.” Bên kia đầu dây điện thoại chỉ nói một câu này, rồi lại rơi vào trầm mặc.
Đầu óc của Hứa Văn trống rỗng mấy giây, sau đó lập tức xoay chuyến, ném
điện thoại di động sang một bên, thay đổi quần áo, mang theo túi xách
bắt xe chạy thẳng tới bệnh viện.
―――
Bên trong hành lang
bệnh viện, yên tĩnh không có một tiếng động, thời gian từng giây từng
phút trôi qua, mỗi một phút đều dài dằng dặc khiến người ta vô cùng nôn
nóng.
Phía trên phòng mổ, một màu đỏ chói mắt sáng lên, giống như là một bãi máu đỏ tươi, vô cùng chói mắt.
Tiếu Dịch dẫn một đám đàn ông lại ngồi trên ghế dài bên cạnh phòng giải
phẫu, những người đàn ông thường ngày đều lãnh khốc lớn lối, giờ phút
này mặt mũi đều xám xịt như màu đất, cúi đầu ủ rũ, không nói một lời,
dựa lưng vào vách tường, quang cảnh rất căng thẳng, và thấp thỏm, dưới
đáy mắt còn hằn lên tơ máu, thoạt nhìn chật vật tới mức không chịu nổi.
Hứa Văn chạy như bay thẳng một đường vào, cả người thở hổn hển nhìn về phía Tiếu Dịch, “Tống tổng, anh ấy sao rồi?”
Vẻ mặt Tiếu Dịch ỉu xìu chán nản, mặt mũi tràn đầy vẻ thất bại, ngẩng đầu
nhìn vẻ mặt lo lắng không yên của Hứa Văn một cái, “Cũng chưa biết rõ
nữa, còn đang làm phẫu thuật.”
Hứa Văn hơi ngẩn ra, hốc mắt, liền lặng yên không một tiếng động mà trở nên đỏ ửng, cụp mắt xuống, căn cắn môi dưới, mang theo chiếc túi xách ngồi trên chiếc ghế dài đối diện
người đàn ông.
Quá trưa, thời gian ngày tuy ngắn ngủi nhưng rất dày vò.
Không có người nói chuyện, tất cả mọi người đang lẳng lặng chờ đợi, trước khi nhận được kết quả của cuộc phẫu thuật, tất cả mọi người đều mệt mỏi
không chịu nổi, nhưng không người nào chịu đi nghỉ ngơi, cho dù chỉ là
khép hờ mắt thôi, chỉ cần một giây Tống Mạc vẫn chưa an toàn đi ra từ
phòng phẫu thuật thì bọn họ không thể yên tâm được.
Có người thì
là anh em vào sinh ra tử vô số lần với Tống Mạc, có người thì là trợ lý
gắn bó nhiều năm với anh, ở trong lòng mỗi một người bọn họ, Tống Mạc,
tồn tại giống như một người thân, bọn họ kính nể tôn trọng người đàn ông này từ dưới đáy lòng của mình, mặc dù giữa bọn họ không có bất kỳ mối
quan hệ máu mủ nào, giờ phút này, trong lòng của bọn họ, đều vô cùng
quan tâm tới an nguy của Tống Mạc, mặc dù bọn họ không phải là người
thân, nhưng lại hơn hẳn người thân.
Chỉ có những người đã trải
qua, mới hiểu được loại tình cảm này nó có ý nghĩa khắc sâu như thế nào, nó cũng không hề nhẹ hơn so với tình yêu.
Không biết qua bao lâu, giống như là đã qua một thế kỷ.
Ngoài cửa sổ, những tia sáng cuối cùng của ánh mặt trời cũng đã khuất dần,
chỗ giao nhau ở đường chân trời, màn đêm, cũng đang dần dần buông xuống.
Người đàn ông mặc áo khoác trắng có vẻ mặt nghiêm nghị đi ra từ phòng phẫu thuật.
Một đám người nhanh chóng vây ở xung quanh, đôi mắt tràn ngập vẻ mong chờ
và thấp thỏm nhìn vào bác sĩ, bộ dạng kia, nghiêm túc và thành kính
khiến cho người ta cảm thấy chua xót trong lòng, “Bác sĩ, sao rồi ạ?”