Cô Vợ Của Tôi

Chương 29


Bạn đang đọc Cô Vợ Của Tôi – Chương 29

RẦM

– Á

Thảo Yên nhúi người về phía trước nhưng cũng may là không sao… tinh thần có chút hoãn loạn… bàn hoàn nhìn qua chỗ Tử Kỳ
Nó vì sự dằn co lúc nãy mà đã tháo dây an toàn nên sau khi đụng phải cây , theo lực quán tính nó đã va đầu vào thành kiếng…. chãy máu và bất tĩnh
Thảo Yên run run tay… trán đẫm mồ hôi… lay lay người nó
– Cô…cô không sao chứ !!?…. Tử Kỳ à… cô
Nhưng nó không phải ứng… có lẽ cú va đập vừa nãy làm cho nó bị hôn mê bất tĩnh… trán vẫn còn chãy máu
Thảo Yên hoang mang… mở cửa xe… đi ra ngoài… vuốt tóc đang rũ rượi trên mặt, nhìn Tử Kỳ… nuốt nước bọt… nhắm mắt lại để lấy bình tĩnh…
– KHông thể dễ dàng như vậy được… cô ta chưa chết… mọi thứ chưa kết thúc…. Mình phải tiếp tục … bắt cô ta phải TRẢ GIÁ ~~
Nói xong Thảo Yên lo sợ , đi đến bên cạnh cửa của Tử Kỳ, mở xe mà quàng đầu dưới cánh tay nó… đỡ nó ra và lôi đi
Căn nhà nát đó… nơi mà Thảo Yên đã chọn làm nơi tiễn biệt nó chỉ cách chỗ xãy ra sự việc một đoạn đường , tuy là không xa nhưng nều không định được hướng đúng thì có đi cả trăm lần cũng không thể nào đến nơi
Cô ta dùng hết sức để đưa được nó đến căn nhà đó….
___________________________________________________
Nhắc đến Trung Hiền…
Hắn vì bực tức trong lòng mà đã lái xe ra ngoài để khuây khỏa …
Cùng lúc đó… hắn thoáng thấy chiếc xe mang biển số GH 4034 … đây chẳng phải là xe của Thảo Yên sao ?…
Trung Hiền lập tức lái xe đến gần hơn… thì thấy chiếc xe đã gặp tai nạn …
Hắn hoảng hốt , lập tức bước xuống xe và chạy tới…
Nhưng đến nơi thì không có ai trong đó…
Hắn càng lo lắng hơn khi trên kính trước của xe… có vết máu…
Đầu xe nát bấy do va đập mạnh vào cây… cộng thêm vết máu còn chưa khô in vết trên kính… hắn biết là …có chuyện không hay xãy ra… nhưng rõ ràng nhìn xung quanh thì không có bóng ai cả ??….

Lạ một nỗi… vết máu nằm ở phía ngoài… tức là… không phải vị trí người lái… vậy còn ai khác nữa sao ?….
Hắn bàn hoàn la lớn gọi
– THẢO YÊN… EM CÓ Ở ĐÂY KHÔNG ?
~
Chỉ có tiếng vọng heo hút của hắn vang lại… tiếng gió xì xào của mùa thu lá rụng vàng cả khu rừng…
Càng nhìn hắn càng lo lắng hơn… có chuyện gì không hay xãy ra thì sao ?…
Hắn chạy khắp nơi hô to gọi lớn tên vợ mình… nhưng… không có động tĩnh gì… cả khu rừng… một màu vàng của lá úa….
__________________________________________________
SÂN BAY….
– ÔI !! VỢ YÊU À
~ ANH VỀ RỒI ĐÂY

Thái Phong la lớn giữa sân bay sau khi vừa đáp chuyến đầu tiên về nước…
Mọi ánh mắt ngạc nhiên lẫn lo lắng nhìn cậu trai trẻ này vui mừng khôn xiết lộ rõ ra mặc đang tươi cười hét lớn như một tên ngốc điển trai đấy…
Thái Phong bật điện thoại , nhìn vào list danh bạ
– Haha !! cô ấy mà biết mình về nhất định sẽ rất bất ngờ…
_____________________________________
Hắn vẫn tiếp tục cuộc tìm kiếm của mình… nhưng kết quả vẫn là hoàn tay trắng… nơi đây quá rộng… không thể tìm kiếm như thế này mãi được…
RENG….RENG….RENG….
Hắn giật mình …
Đây không phải điện thoại của mình….
Hắn lập tức chạy theo tiếng chuông….


Nhưng…. Gần đến thì… lại tắt….
Hắn không biết phải làm sao nữa… cố lục lọi trong đóng lá khô để tìm chiếc điện thoại ấy.
Ông trời không phụ lòng…
RENG… RENG…RENG….
Hắn nở nụ cười mừng rỡ, chạy đến gần nhặc chiếc điện thoại vùi dưới lớp lá…
– Chồng… Thái…thái Phong ?
Hắn bàn hoàn nhìn màn hình… trong đầu có thể nhanh chóng đoán ra… chủ nhân chiếc điện thoại này là… Tử Kỳ…
Hắn nhất máy
– Em yêu à !! bất ngờ không !! haha
Trung Hiền quát lớn
– CẬU CÒN TÂM TRÍ ĐỂ ĐÙA NỮA HAY SAO ?~~ TỬ KỲ GẶP CHUYỆN RỒI….
– Cái gì ?….
Sự bàn hoàn vả hoảng hốt hiện rõ qua sự im lặng đến đứng tim của Thái Phong. Tên đó chỉ kiệp thốt lên 2 từ “ Cái gì ? “ thì lập tức chạy ra ngoài lái xe nhanh như điên trong tâm trạng hết sức hoản loạn đến chỗ Trung Hiền.
Thái Phong hoàn toàn mất bĩnh tĩnh , đầu chỉ nghĩ đến mõi người vợ của mình , cậu ta đóng mạnh cửa và đạp ga chạy tới , tay quơ lấy điện thoại và nhấn tai phone đang gắn trên tai mình gọi đến cho hắn.
Trung Hiền vừa mới alo thì Thái Phong đã tỏ rõ sự căng thẳng và tức giận của mình qua câu gắt như vô vọng lẫn sợ hãi
– cậu đang ở đâu vậy hả ?
Hắn biết Thái Phong đang lo lắng nên cũng không làm mất thêm thời gian vì chính hắn cũng lo lắng không kém
– Hãy đến ngoại ô thành phố và rẽ vào con đường vắng phía tay trái .
Thái Phong liền tắt máy , đôi mày nhíu lại , ánh mắt ánh lên sự lo sợ nhưng đầy nhiệt huyết muốn đến nơi nhanh chóng để biết được sự thật lúc này …
Cậu ta gạt cần gạt , nắm chặc vôlang và đạp ga tăng tốc như bạt mạt … Sự hồi hộp không thể nào dứt khỏi người Thái Phong , chiếc xe lướt như vũ bão tiến thẳng đến khu rừng đó chỉ trong vài phút …
Chiếc xe Thái Phong thắng gắp KÉT
… tưỡng chừng như những đám lá khô dưới đất sắp bị chiếc xe ấy làm hoãng sợ nép về cả 2 phía . Cậu ấy lập tức bước xuống xe , chạy đến chỗ Trung Hiền với vẻ mặt tức giận , túm lấy cổ áo hắn và giương mắt hỏi gắt

– TỬ KỲ ĐÂU RỒI HÃ
?
Trung Hiền điềm tỉnh dù cho cái nắm ấy có chút làm hắn giật mình .. Hắn gạt tay Thái Phong ra và cảnh cáo
– Chính tôi cũng là người muốn hỏi câu đó ! cậu hãy bỏ cái tính trẻ con đó đi mà cố giải quyết mọi truyện
Thái Phong lâm lâm tay như muốn đấm vào mặt hắn 1 cái thật đau điếng… nhưng rồi tay cậu ta nới ra … kèm theo đó là sự sợ hãi và lo lắng lộ rõ ra khuôn mặt điển trai ấy…
Thái Phong bàn hoàn nhìn chiếc xe bị tai nạn của Thảo Yên đang đâm xầm vào cây và bị trầy xát nặng…
– Chuyện gì đã xãy ra ?…
Trung Hiền bước đến đứng bên Thái Phong , nhìn vào chiếc xe và nói với vẻ trịnh trọng
– Đó là chiếc xe của Thảo Yên …
Thái Phong giật mình quay qua nhìn hắn , nhíu mày
– Không chỉ có cô ấy… mà còn có Tử Kỳ
Ánh mắt gây gắt hằn học của Thái Phong liên tục đổ dồn về Trung Hiền
– …. …
Trung Hiền đưa ánh mắt cũng đầy sự xót xa và căng thẲng nhìn ngược lại
– Tôi nghĩ là… Tử Kỳ đang gặp nguy hiểm…
Thái Phong trong lòng như kim châm , lại túm lấy cổ áo hắn 1 lần nữa , buông lời gây gắt
– TẠI SAO CẬU KHÔNG NGHĨ LÀ THẢO YÊN GẶP NGUY HIỂM MÀ LÀ TỬ KỲ HẢ ~?
Hắn hiểu ý Thái Phong, vì câu nói của hắn đang làm Thái Phong hiểu lầm , ánh mắt tức giận như muốn nuốt chững hắn đã đủ biết cậu ta yêu Tử Kỳ đến mức nào rồi … Trung Hiền nhìn Thái Phong bằng cặp mắt màu đen đầy sự chắc chắn và cam đoan nói
– Những thứ tôi nói đều có cơ sở , nếu cậu không muốn mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn thì hãy bình tĩnh mà giải quyết mọi chuyện một cách thông minh hơn đi ! Đừng có ở đó mà lên giọng ghen tuông vào giờ phút này
Thái Phong tức giận giơ nắm đấm lên , trợn mắt nhìn hắn … Nhưng khi thấy thái độ bình tĩnh đến đỗi ngạc nhiên,không chút né tránh của hắn… cậu ta biết chắc những lời hắn nói … đều là sự thật ,
Thái Phong từ từ hạ tay và buông lỏng những ngón tay đang nắm chặt ấy … vẻ mặt bớt căng tức … nhưng đổi lại là sự tuyệt vọng và đau xé tâm can sau khi biết toàn bộ sự thật đấy
Xét về mối quan hệ thì có lẽ cả 2 tên điển trai và thông minh này không mấy tốt đẹp… Nhưng giờ thì họ đang đi trên cùng một con thuyền… họ cần dẹp bỏ mọi ân oán mà tập trung tìm được người con gái đó …
Khi những người thông minh giải quyết theo cách thông minh thì bạn chỉ có thể thốt lên trong sự ngưỡng mộ và phụ nể mà không thể nói thêm lời nào cả… Trung Hiền và Thái Phong được biết đến như những mẫu người toàn diện kiểu về ngoại hình lẫn đầu óc … Vì thế trong thế sự này mà 2 tên này thể hiện bãn lĩnh của mình rất …. Đàn ông…
Trung Hiền lên tiếng
– Khu rừng này cả bốn phía đều có thể nhìn thông suốt …Tuy nhiên. ở đây có rất nhiều ngã rẽ, mỗi ngã rẽ lại có những con đường khác … nếu cứ mù quán mà tìm từng ngã một…
Hắn ngập ngừng e sợ… Thái Phong tiếp ý
– ,,,Nếu cứ tiếp tục tìm như thế thì chỉ phí thời gian mà lại chẳng có kết quả… sát xuất thất bại cao

Trung Hiền tỏ ý đồng tình , quay nhìn Thái Phong
– Chúng ta phải tìm được điểm mấu chốt của vấn đề..
– …. Nhất định sẽ còn dấu vết để lại..
Thái Phong nhìn hắn gật đầu , hắn đáp trả bằng nụ cười đắc chiến , cả hai lao vào cuộc tìm kiếm với phong thái chuyên nghiệp
Thái Phong bình tĩnh nhìn xung quanh khu rừng, trong khi Trung Hiền thì đến gần chiếc xe mong tìm thêm manh mối…
Ánh mắt tập trung của cả hai thể hiện được quyết tâm của họ … Nhưng… những dấu vết ấy rất khó phát hiện…vì khu rừng đang độ vào thu… lá liên tục rơi xuống phủ đầy khắp nơi… dù có dấu tích thật… nhưng có lẽ đã bị che mất … Hơn nữa , khu rừng lại quá rộng lớn …
Họ sẽ tìm ra ?
_________________________________
Trong lúc Thái Phong và Trung Hiền đang cố gắng tìm ra vị trí của Thảo Yên và Tử Kỳ thì…
Tại căn nhà tồi tàn… đầy máu lạnh …
Thảo Yên trói nó ngồi lên chiếc ghế đặc giữa căn phòng tróng lóc lại cũ kĩ , cùng ánh sáng lập lòe chen qua những khung sắt ở cửa sỗ… quả thật trong nó quá nhợt nhạt với miếng vải cột ở miệng , cùng tay bị trói ra phía sau, đôi chân bị sợi dây thừng quấn chặt vào thành ghế…. Nó hoàn toàn không thể phản khán hay la hét được…
Thảo Yên dù vẻ ngoài vẫn điềm tĩnh ngồi đối diện với nó, nhìn bộ dạng yếu ớt và khốn khổ của nó … nhưng trong lòng lại đang run rẫy và sợ hãi trước những sự việc chuẫn bị diễn ra…
Cô ta mím chặt môi, nhắm mắt lại vàhi1t một hơi thật sâu… rồi trừng mắt nhìn nó , nhếch môi cười , gắt giọng
– Tử Kỳ à … tôi muốn bắt cô muốn sống cũng không được… chết cũng không xong !!
Rồi Thảo Yên nhẹ nhàng đứng dậy , vẻ mặt lạnh đến sởn tóc gáy với ánh mắt hằn học như muốn trách muốn hận nó… Cầm ly nước trên tay ,, cô ta tạt thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn đã lấm tấm mồ hôi cùng vết máu còn in trên trán nó
ÀO ~~
Nó nhắm nhắm mắt… vẻ khó chịu… đau đớn sau sự va chạm đến điên người vừa nãy cùng vết thương còn hằn phía trên… Nó đưa đôi mắt còn mờ mờ ảo ảo của mình cùng vẻ mệt mõi về phía Thảo Yên…
Nó muốn thốt lên nhưng…
– a..ưm…
Nó giật mình , kinh hãi khi nhìn thấy miếng vải đang cột chặt miệng nó … rồi ánh mắt không tưởng lại đổ về Thảo Yên như đang chờ đợi một sự giải thích hợp lý của cô ta
– Cô tỉnh rồi sao ?…
Lời nói sắt lạnh đấy… đang được thốt ra từ miệng của Thảo Yên.. nó đang nghĩ rằng bản thân đang nghe lầm… ánh mắt ươn ướt nhìn cô ta một lần nữa…
– Cô không ngờ à ?… hay cô không tin nỗi ?…
Nó bật nghẹn trong cổ họng vì thái độ lạnh lùng đến đáng sợ của Thảo Yên … hàng vạn câu hỏi bật lên trong đầu nó … Tại sao lại làm như vậy ?.. Tại sao Thảo Yên lại trói mình … Tại sao cô ấy lại có thể lạnh lùng đến như thế ?… Tại sao …tại sao và tại sao… ?
Nó chỉ có thể gởi đến Thảo Yên sự thất vọng của mình qua ánh mắt … Lời không thể thốt , tay không thể cử động… chỉ có thể nhắm mặt lại mà không chấp nhận sự thật này
Thảo Yên tiếng đến trước mặt nó , bóp chặt chiếc cầm nó , ngước lên và nhìn chầm chầm vào đôi mắt đang ánh lên sự đau khổ trong mắt nó … miệng nhếch cười rồi nói


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.