Bạn đang đọc Cô Vợ Của Tôi – Chương 27
– ….
– Cô ấy nói đúng… em chẳng là gì của anh cả ! em thật ngu ngốc khi đi cầu xin cô ấy để mong anh có thể quay về với em… em biết mình không thể nào khiến anh yêu em…. Những cái tát mà em phải chịu đựng cũng nên mà thôi… là bài học dành cho em… dành ột người không biết lượng sức mình…
Rồi Thảo Yên nắm lấy cánh tay bị thương của mình , vì bị ngã lúc nãy mà miếng gạt màu trắng đã nhuộm đỏ … rồi cuối mặt… quay lưng đi…
Hắn giữ Thảo Yên lại… ôm chặt cô ấy vào lòng…. Giọng nói đầy sự hối hận
– Anh xin lỗi ! Anh đã không biết quý trọng em… anh sẽ không bao giờ làm em khóc nữa… anh hứa thật đấy !! Thảo Yên… hãy tha thứ cho anh !!….
Đương nhiên… mọi việc đã vượt quá mong đợi của Thảo Yên … cô ấy có thể tự mãn nguyện với những gì mình đạt được rồi
– Em chưa bao giờ trách anh cả… anh mãi mãi là một người chồng tốt của em…. Đừng bao giờ thay đổi nữa…
– Anh hứa !
Vòng tay hắn xiết chặt lấy người vợ “” yêu hắn đến mức phát điên :”” như thế … lòng vẫn còn mang sự tức giận đến thấu xương khi nghĩ đến những điều Tử Kỳ vừa nói… nhưng thứ mà hắn đã chứng kiến từ lúc nảy đến giờ…. Từ Kỳ… cô ấy đã quá thay đổi rồi… Lòng hắn giờ chỉ có hận và hận nó… hắn ghê tởm khi nghĩ tới những thứ hắn đã dành cho nó… tình cảm… thời gian… và cả hạnh phúc gia đình… hắn đánh đổi tất cả để mong chờ đến với nó… nhưng… sao lại để hắn phải bắt gặp 1 Tử Kỳ ghê sợ như vậy.. con người thật của cô ấy là vậy sao ?
____________________________________
Nó biết là mình đang bị oan… nó biết hắn đang hiểu lầm nó … nó biết tất cả chứ !!… kể cả việc Thảo Yên cố tình để mọi chuyện đi xa hơn mức ban đầu nó cũng biết…. nhưng… quá muộn rồi… có lẽ hắn đang rất hận nó… hắn chắc muốn giết chết nó … tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này… tại sao lại có thể đối xữ với mình như vậy ??
Trực giác của nó cho nó biết… mọi chuyện không đơn giản là vậy… Thảo Yên… có thật sự chỉ muốn hắn rời xa mình thôi không ?… hay là… còn có điều gì nữa…
Vì đã là tháng thứ 3 … việc nó có thai không thể một sớm một chiều im ắng được… tình trạng sức khỏe nó vốn không tốt trong thời gian này… lại thêm tinh thần không ổn định … công cái tát đến thấu người ấy… nó thật sự không chịu đựng nỗi…
Về đến nhà… nó nằm bệt xuống giường ,… nhìn ảnh của Thái Phong…
– Em…đã làm đúng hay sai ?….
Nước mắt nó rơi vô tình từ khóe mi vì tuổi thân… tại sao cuộc sống lại dành cho nó những song gió như thế ?
_________________________________
Thảo Yên cảm thấy mọi thứ mới dần dần bắt đầu mà thôi… Trung Hiền đã nhìn mình bằng một tình cảm khác… có lẽ tình cảm này bớt lạnh giá hơn… nhưng nó chưa đủ ấm để chữa lành vết thương quá lớn đang hằn sâu trong tim mình…
Hắn nhìn Thảo Yên… đôi mắt triều mến… vòng tay ấm áp… và nụ cười hạnh phúc đó… có lẽ … Thảo Yên nên tự nhận thấy được kết quả… mà sẽ buông tay… từ bỏ mọi thứ… kể cả việc sẽ… phá cái thai ấy….
Đúng là mọi thứ đang diễn ra rất tốt… Thảo Yên không phải là con người sắt đá và lạnh lùng… tình cảm của hắn dành cho Thảo Yên… cô ấy cảm nhận được nó có chút biến đổi… đã tốt hơn rồi… Thảo Yên cũng nghĩ là… mọi thứ nên chấm dứt thì hơn…
_______________________________
1 tuần sau.,…..
Mọi thứ vẫn ỗn kể từ ngày hôm đó…
Nó vẫn chôn chặc bản thân ở căn nhà của mình… nó không muốn tiếp xúc với ai nữa… nó quá mệt mõi …. Nhưng có lẽ đã tốt hơn… khi chỉ còn 2 ngày nữa… Thái Phong sẽ về…
Việc của cô vợ hạnh phúc Thảo Yên là sáng sáng chuẩn bị áo vest và bữa sáng cho chồng trước khi đi làm… Trung Đan lúc nào cũng ngoan ngoãn nên quả thật… cuộc sống lúc này… không có gì để than trách cả…
Trung Hiền nhận thấy mình nên vun đấp nhiều hơn cho gia đình mình…. Và cả Thảo Yên cùng con nữa… nên hắn đã gạt đi cái tình cảm “” ghê tởm “” cho người con gái đó mà yêu thương vợ mình… hắn dù muốn dù không nhưng không thể nói quên là quên được… rất khó….
– Anh đi làm vui vẻ nhá !!
Thảo Yên bòng con vãy tay vui vẻ nhìn Trung Hiền
Trung Hiền mĩm cười đáp trả, thọt tay vào túi thì…
– Ví của anh…
Thảo Yên giật mình… rồi nói
– Để em lấy cho !!
Rồi cô ấy quay vào phòng
… tìm kím xung quanh… và mở hộp kéo bàn ra…
– Cái…cái gì đây chứ !!?
Thảo Yên bàn hoàn , như người mất hồn nhìn đóng hình …. TỬ KỲ … nằm trong hộp kéo của chồng mình…
Nước mắt tức giận và cay đắng lại 1 lần nữa rơi xuống… Thảo Yên cầm đóng hình… như muốn bóp nát hết chúng ra… như muốn thiêu đốt và xé chúng ra trăm mảnh….
Nhưng cô ấy đã bình tĩnh trở lại…
Nhẹ đóng hộp kéo lại…
Cầm ví của Trung Hiền…
Gạt nước mắt….
Bước ra ngoài….
______________________
– Anh đi làm cẩn thận !!
Hắn không để ý lắm… cầm lấy và bước đi
Thảo Yên vẫn nhìn theo hắn không rời mắt… ánh mắt sắt lạnh cũa cô ấy có thể làm bị thương bất cứ ai chạm phải…
Khoe mi rưng rưng lệ… tay nắm chặt run run… vì tức giận…
– Anh vẫn chưa quên cô ta sao ?… được… tôi sẽ để chính tay anh… giết chết đứa bé trong bụng cô ta…
Trong ngày hôm đó, nó cảm thấy rất mệt… nó chỉ muốn ngủ thiếp đi … mọi thứ… không màn tới nữa…
Nhưng một lát sau… quả rất khó chịu… có cái gì đang đạp bụng mình…
Nó nhướng người dậy , đặc tay trước bụng và im lặng … chờ đợi điều gì đó bất thường… nhưng lại không có chuyện gì xãy ra…
Một lát sau , nó xuống dưới nhà để rót cóc nước uống… vô tình đụng phải cạnh bàn và…
– Á !!…
Nó vội xoa xoa hong của mình thì…
– Có… có cái gì đang đạp…
Nó lập tức đặc tay lên bụng mình…
Có vẻ việc cử động của đứa trẻ trong bụng nó đã làm nó có chút giật mình lẫn lo lắng…
– Sao… không lẽ…
Nó bặm môi, bàn hoàn nhìn bụng mình… vừa vui mừng lại vừa có chút sợ hãi…Rồi một mạch lái xe đến bệnh viện…
___________________________________
Bệnh viện ..
Sau khi làm xong các xét nghiệm… nó hồi hộp đi vào phòng bác sĩ để nhận kết quả….
– Cô đã có thai được 3 tháng rưỡi !
Nó như không thể tin vào tai mình, miệng lấp bấp , lòng dâng trào cảm xúc khó tả !..
– Bác…bác sĩ nói thật chứ !!?
– Đây là kết quả xét nghiệm, cô không tin thì có thể xem qua !
Nó run run tay, cầm lấy tờ thông báo kết quả…. Mắt long lanh vì những giọt nước mắt đang trực chờ trào ra….
– LÀ…. Là thật sao… tôi…tôi có thai sao !!?…. haha tôi có thai thật rồi…. tôi có thai rồi !!!
Nó khóc trong sự vui mừng và sung sướng, ngay lúc này nó chỉ muốn báo tin ngay cho Thái Phong biết rằng anh ấy sắp được làm ba rồi…
Nó nắm chặt tờ xét nghiệm , vui mừng khôn xiết nói không nên lời…
– Cám ơn bác sĩ…cám ơn bác sĩ
_______________________________________
Suốt cả quãng đường về nhà , nó không ngừng xoa bụng mình, miệng thì không hề tắt nụ cười
– Con à !!… má thật sự rất vui đấy… má không nghĩ là má đã có con đâu… nhưng bây giờ… má thật sự rất hạnh phúc… nếu ba con biết điều này thì nhất định sẽ rất vui cho xem…
Nó nhìn chiếc nhẫn cưới của mình và mĩm cười
– Thái Phong à … 2 ngày nữa anh sẽ về… lúc đó… em sẽ nói với anh !!!… gia đình chúng ta… nhất định sẽ rất hạnh phúc !…
Tức là ngày mốt thì Thái Phong mới đáp chuyến bay đầu tiên về … trong khi mọi thứ xãy ra…. Đều nằm trong NGÀY MAI….
_________________________________________________________
Mọi thứ đã tệ hơn khi Thảo Yên không thể chịu đựng mọi thứ như thế nữa …
Dù bên cạnh cô ấy là hắn… là Phạm Trung Hiền biết quan tâm và lo lắng hơn cho gia đình… Nhưng … vốn dĩ lòng hắn vẫn chưa quên nó… chưa quên Tử Kỳ … thì hỏi làm sao một người vợ YÊU THƯƠNG CHỒNG ĐẾN MÙ QUÁN như Thảo Yên có thể bỏ qua mọi thứ chứ ?
Trong ngày hôm đó…
Thảo Yên lạnh lùng … bước vào phòng … đến gần bàn làm việc của chồng, rồi kéo hộp kéo ra… cầm những tấm hình của Tử Kỳ lên…
Mĩm cười một cách ghê sợ…và xé chúng ra…
– Lý Tử Kỳ… cô hãy tạm biệt đứa con của mình đi… vì ngày mai… nó sẽ rời xa cô mãi mãi…. Haha..HAHAHAHAHAHA
~
Tiếng cười ấy quá đáng sợ , quá kinh hãi…. Thảo Yên đã mất lí trí hoàn toàn… tại sao thứ tình cảm ấy lại có thể khiến một người thay đổi đến mức như thế… bất chấp mọi thứ … để trả thù !
Rồi cô ta cầm hột quẹt lên … bật lửa … và đốt trụi những tấm hình đó… miệng thì vẫn cười… nụ cười của sự chắc thắng và thõa mãn
– Tất cả là do cô !… có trách thì trách ông trời đi !… cô không thể nào thắng được tôi đâu… Lý Tử Kỳ à…. Mãi mãi là thế….
____________________________________