Cô Vợ Câm Của Tôi

Chương 25: Sao Vậy Không Bằng Lòng


Đọc truyện Cô Vợ Câm Của Tôi – Chương 25: Sao Vậy Không Bằng Lòng


Hàn Phương Lộ đột nhiên xuất hiện khiến Thư Tấn bất ngờ.

Thư Kha cũng nhìn người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này, ánh mắt chợt ngưng lại, sắc mặt cũng lạnh xuống: “Sao cô lại đến đây?”
Vừa hỏi xong, Thư Kha lại bổ sung một câu: “Còn nữa, lời nói vừa rồi của cô có ý gì?”
Hàn Phương Lộ nhìn cô ta, nụ cười mềm mại xinh đẹp, điềm đạm tựa một người con gái nết na thùy mị, bộc lộ gần như toàn bộ khí chất con nhà danh giá.

Giọng nói cũng mềm mại: “Chính là bác gái và Chấn Nam bảo tôi đến làm gia sư cho thằng bé, sau này giúp đỡ cô Thư chăm sóc Bé Đằng.


Thư Kha kinh hãi: “Gia sư?”
Sao cô ta lại không biết Hàn Phương Lộ xuất thân giáo viên chứ?
Cập nhật sớm nhất tại.

Rõ ràng cái danh gia sư này là giả, dụng ý khác mới là thật!
“Để cô chăm sóc Bé Đằng? Sao tôi chưa từng nghe nói cô Hàn là giáo viên chứ?” Thư Kha đuổi theo không thả, nhưng rõ ràng vẻ mặt hốt hoảng và ghen ghét trong mắt đã sớm bán đứng cô ta.

Hàn Phương Lộ khẽ cong môi: “Đúng vậy, tôi thật sự không phải giáo viên gì, chỉ là Chấn Nam và bác gái vẫn cứ kiên trì, tôi cũng không còn cách nào!”
Dứt lời, cô ta không muốn tiếp tục nói nhảm với Thư Kha nữa, lướt qua thân mật khoác tay Thư Tấn: “Cô Thư, tôi về nhà với cô!”
Thư Tấn giật mình, không cách nào tưởng tượng, Hàn Phương Lộ đột nhiên xuất hiện, còn nói những lời như vậy, rốt cuộc có ý gì.

Nhưng hai người còn chưa cất bước, Thư Kha đã lên tiếng: “Nếu cô Hàn đã đến tập đoàn Thư Thị chúng tôi, chắc hẳn là có việc gì nhỉ?”
“Cũng không hẳn là có việc, chỉ là trùng hợp đến làm chút chuyện mà thôi!” Hàn Phương Lộ xoay người lại giải thích.


Cặp mắt hạnh của Thư Kha lấp lóe: “Không biết cụ thể cô Hàn làm chuyện gì?”
Nhìn dáng vẻ đối phương phải hỏi đến tận cùng, Hàn Phương Lộ cũng xoay hẳn người lại, nói: “Có liên quan đến chuyện bán đấu giá nghĩa trang và khu nhà cũ của Thư Thị ở vùng ngoại ô, sao vậy?”
Chỉ mấy chữ, không chỉ khiến Thư Kha khiếp sợ, mà cũng khiến đại não Thư Tấn nổ tung!
Đấu giá khu nhà tổ của Thư Thị?
Tin tức này là từ lúc nào, cô là người thừa kế duy nhất của nhà họ Thư, vậy mà tài sản duy nhất cũng bị đấu giá…
Đưa Thư Tấn và thằng bé trở về khu nhà họ Lệ, đến giây phút cuối cùng, Hàn Phương Lộ mới chậm rãi lên tiếng, dường như cởi bỏ nghi hoặc trong đáy lòng Thư Tấn.

“Không tò mò vì sao khu nhà tổ của Thư Thị bị đấu giá sao?”
Chỉ mấy chữ đã khiến Thư Tấn đang suy nghĩ miên man bị kéo về ngay lập tức, kinh ngạc nhìn người phụ nữ ở vị trí ghế lái.

Hàn Phương Lộ liếc nhìn sườn mặt cô, nói: “Cụ thể là vì sao thì tôi không biết, nhưng là huyết mạch duy nhất của nhà họ Thư, chắc chắn cô Thư không hy vọng khu nhà tổ bị đấu giá đâu nhỉ?”
Cho nên?
Ánh mắt Thư Tấn giằng co trên mặt cô ta, ấn đường khẽ nhíu lại.

“Rất trùng hợp, đúng lúc hạng mục này là do Hàn Thị chúng tôi phụ trách giúp đỡ…” Cô ta không mặn không nhạt nói ra, đâm xuyên qua màng nhĩ Thư Tấn.

Ý ngay lời nói, rất rõ ràng.

Xưa nay Hàn Thị vốn kinh doanh bất động sản, sang tay đấu giá khu nhà cũ cũng coi như hợp tình hợp lý, hơn nữa ở nhiều năm trước kia, Thư Thị từng mượn Hàn Thị một món tiền lớn, nợ vẫn dai dẳng không thể trả, chỉ có thể thế chấp khu nhà cũ.

“Chỉ cần cô Thư đồng ý, tôi có thể giúp cô giữ lại khu nhà tổ của Thư Thị, nhưng về phần tiền bạc…”
Hàn Phương Lộ kéo dài giọng nói, tỏ rõ vấn đề rất khó giải quyết.


Vấn đề tiền bạc sao?
Thư Tấn chìm trong lưỡng lự, khu nhà tổ duy nhất của Thư Thị, nơi cô từng sinh sống khi còn bé, cũng là nghĩa trang mai táng tất cả tổ tiên của nhà họ Thư, có ý nghĩa cực lớn.

“Không bằng cô Thư bàn bạc với Chấn Nam, chỉ cần không có vấn đề về mặt tiền bạc, tôi có thể ra mặt giữ lại khu nhà tổ giúp cô.

” Hàn Phương Lộ nói thẳng.

Thư Tấn cụp mắt, tỏ vẻ cần cân nhắc lại.

Đưa mắt nhìn Hàn Phương Lộ lái xe rời đi, cô chậm rãi thở dài, muốn chuộc khu nhà tổ về, mất cả mấy trăm tỷ, Lệ Chấn Nam sẽ cho cô sao?
Về đến phòng, rửa mặt và thay bỉm cho Bé Đằng, dỗ dành thằng bé đi ngủ, lúc này cô mới có thời gian rảnh rỗi, cầm điện thoại di động, nói chuyện khu nhà tổ bị đấu giá cho Mạc Niệm Niệm
Sau năm phút nhận được tin nhắn, đối phương gọi điện thoại đến.

“Tiêu Lực và Tiết Á Tuệ quá đáng lắm rồi? Khu nhà tổ là của cậu mà! Bọn họ có quyền gì mang ra đấu giá!”
Mạc Niệm Niệm là người có tính tình nóng nảy, nhất là gặp phải loại chuyện này, sớm đã nổi trận lôi đình.

“Đây là loại người ghê tởm nhất, Thư Tấn, tuyệt đối không thể nuông chiều bọn họ!”
Không nuông chiều thì phải làm thế nào đây.

Thư Tấn còn không biết rõ rốt cuộc vì sao khu nhà cũ của Thư Thị bị đấu giá, cho dù muốn chuộc về, cũng cần một món tiền lớn!
“Chẳng phải Tiêu Lực muốn lấy được hạng mục CCM kia sao? Cậu thông minh như vậy, Thư Tấn, nghĩ cách lừa ông ta một vố!” Mạc Niệm Niệm nói.


Thư Tấn nhíu mày, nghĩ cách?
“Dù sao cũng không thể cứ ngồi chờ chết như vậy! Nếu không cậu cầu xin Lệ Chấn Nam? Anh ta là chồng cậu đấy, cũng không đến nỗi không giúp vợ mình chứ!”
Bên này vừa dứt lời, cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Thư Tấn giật mình, vội vàng cúp điện thoại.

Bóng hình cao lớn của người đàn ông cất bước đi vào phòng ngủ, tiện tay cởi cà vạt ném xuống mặt đất, lại cởi mấy cúc áo sơ mi ra.

Thư Tấn nhìn anh, ngay lập tức chạm vào ánh mắt đen nhánh của Lệ Chấn Nam, một giây sau, cô vội vã cúi đầu rủ mắt, tránh khỏi ánh mắt của anh.

Lệ Chấn Nam cũng không thích ở chung dưới một mái nhà với cô.

Ngoại trừ chuyện giường chiếu, sau mỗi lần điên cuồng đòi lấy, đều ghét bỏ nhanh chóng tránh đi…
“Đợi chút!”
Giọng nói trầm thấp lạnh lẽo đột ngột vang lên, Thư Tấn khẽ giật mình.

Còn chưa kịp phản ứng, cánh tay dài của người đàn ông đã chụp đến, nương theo đó, thân thể hai người xoay tròn, Thư Tấn lập tức bị anh đè trên tường, Lệ Chấn Nam vây cô giữa lồng ngực mình và vách tường, làm một động tác ‘vây tường’ hoàn mỹ.

Một tay anh chống cạnh đầu cô, một tay khác nghiền ngẫm nâng cằm cô lên, để Thư Tấn mặt đối mặt với mình, chăm chú nhìn đôi mắt trong suốt của cô, bề ngoài cực kỳ xinh đẹp tựa như một bức tranh thủy mặc chưa hề bị vấy bẩn, lại có loại cảm giác xa xăm.

Kết hôn gần một năm, anh thật sự chưa bao giờ nghiêm túc quan sát người phụ nữ này như vậy, thường ngày không nói chuyện, toàn thân toát ra phong cách phụ nữ phía Nam, ẩn chứa dịu dàng đằm thắm.

Ánh mắt anh sâu thẳm, trái tim Thư Tấn cũng điên cuồng đập loạn, ánh mắt phức tạp.

“Thư Tấn, sinh nhật em là ngày mấy?”
Cô chợt giật mình, vẻ mặt kinh ngạc.


“Sinh nhật!”
Anh lặp lại một lần, giọng nói lạnh lẽo, vô cùng nghiêm túc.

Đồng thời, Lệ Chấn Nam cũng hơi buông tay, mặc dù Thư Tấn không rõ rốt cuộc anh muốn làm gì, nhưng vẫn nhanh chóng cầm điện thoại di động ra nhập chữ ‘ngày hai mươi hai tháng bảy’ lên.

Lệ Chấn Nam lướt nhìn, nhíu mày lại: “Âm lịch hay dương lịch?”
Cô suy nghĩ, lại nhập một câu: “Âm lịch.


Lệ Chấn Nam sáng tỏ.

Sau đó buông cô ra, Thư Tấn không dám nghĩ nhiều, cũng không thể tự mình tưởng bở, khi đang muốn rời đi, cổ tay nhỏ nhắn lại bị anh nắm lấy.

Thư Tấn chợt dừng lại, một giây sau lập tức chạm phải ánh mắt thâm sâu của người đàn ông, giọng điệu trầm thấp, lên tiếng: “Đi thay quần áo, buổi tối có một bữa tiệc!”
Lại có bữa tiệc?!
Thư Tấn hoảng hốt, sao lại là bữa tiệc nữa, hơn nữa trong trường hợp này, chẳng phải trước giờ anh không dẫn theo cô sao?
Nhìn ra nghi ngờ trong mắt cô, chỉ chốc lát, hàm dưới nhanh chóng bị kẹp lại: “Sao vậy? Không bằng lòng?”
Giọng điệu lạnh nhạt, mỗi câu mỗi chữ đều trấn áp màng nhĩ của cô, gõ vào trái tim của cô.

Thư Tấn lắc đầu, sau khi lúng túng lại vội vã gật đầu.

Trong lúc nhất thời, tay chân luống cuống không phản ứng được, trái lại càng lộ vẻ xinh xắn đáng yêu.

Sức lực trên cánh tay Lệ Chấn Nam dần giảm bớt, Thư Tấn quay người, tăng nhanh tốc độ vội vàng bước ra khỏi phòng ngủ.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.