Đọc truyện Cô Vợ Câm Của Tôi – Chương 20: Người Một Nhà Vui Vẻ Hòa Thuận
Nhìn nụ cười tự tin trên mặt Thư Kha, Lâm Thế Tráng lại biết cô ta đã ấp ủ suy nghĩ này trong lòng từ lâu rồi.
Nhưng nếu đây là một cuộc giao dịch, kết quả lại rất mê người.
Lâm Thế Tráng yêu Thư Tấn, đã yêu tới mấy chục năm.
Nghĩ đến điều này, anh ta nhìn Thư Kha: “Cô tính làm sao để bọn họ ly hôn? Cô có cách nào à?”
Đọc truyện tại đây.
“Cách à…” Ánh mắt Thư Kha nhìn anh ta: “Sự tồn tại của chúng ta chính là cách tốt nhất đấy!”
Cô ta nói, nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ, cũng càng thêm độc ác.
Lâm Thế Tráng đã hiểu, người phụ nữ này rõ ràng chính là muốn bọn họ lợi dụng nhau để làm người thứ ba, một người thân thiết với Thư Tấn, một người tiếp cận Lệ Chấn Nam.
Chính là loại mánh khóe phổ biến, tạo ra các loại scandal.
“Thế nào? Dù sao cũng tốt hơn một mình anh tương tư, yêu thầm chứ?” Thư Kha nói với giọng điệu của người giành thắng lợi: “Tôi còn có thể nghĩ cách giúp anh, tạo thêm nhiều cơ hội cho anh!”
Cô ta tới tạo cơ hội à…
Lâm Thế Tráng thầm cười lạnh, ánh mắt nhìn cô có phần ngả ngớn lại vài phần xem thường nhưng vẫn nói: “Để tôi suy nghĩ một chút đã!”
Không cần thiết phải từ chối ngay, không nên ép Thư Kha quá mức, cuối cùng không chừng sẽ gây ra chuyện gì nữa mất.
“Nhưng đừng quá lâu đấy!” Cô ta nhắc nhở: “Sự liên trì của tôi cũng có hạn thôi.”
Nghĩ đến Thư Tấn thậm chí đã sinh con, có thể nói cô ta muốn cướp Lệ Chấn Nam sẽ càng khó hơn.
Nếu thật sự không nhanh chóng hành động, không biết tiếp theo còn có thể xảy ra chuyện gì nữa!
Trong nháy mắt, một tháng vội vàng trôi qua.
Thư Tấn đã có thể đi cùng người giúp việc đưa con xuất viện và về nhà.
Cô vừa về nhà, đã nghe quản gia nói: “Buổi tối, bà chủ muốn qua thăm cậu chủ nhỏ, còn có thể dẫn theo khách đến.
Mợ chủ nên chuẩn bị một chút ạ!”
Thư Tấn gật đầu và dỗ con ngủ, sau đó đi ngay xuống phòng bếp giúp người giúp việc.
Nói chính xác thì bữa tiệc gia đình của nhà họ Lệ thật sự quá nhiều món.
Khoảng sáu giờ tối, Thư Tấn mở cửa lại không thấy mẹ chồng mà là Hàn Phương Lộ.
Cô ta cầm theo mấy món quà, còn có đồ chơi cho trẻ, mỉm cười chào hỏi: “Cô Thư, chào cô!”
Thư Tấn nhớ tới cảnh tượng trong bữa tiệc trước đây, cô ta đẩy mình ra, giúp mình khỏi bị thương vì tháp rượu Champagne và bánh ga-tô lớn đổ, ít nhiều gì cũng xem như cô ta cứu mình, cô lịch sự cười đáp lại.
“Bé Đằng đâu rồi? Tôi muốn đi thăm thằng bé.” Hàn Phương Lộ đề nghị.
Thư Tấn dùng ngón tay chỉ lên trên tầng, lại ra hiệu đang ngủ.
“A, đứa trẻ đang ngủ à? Vậy tôi không làm phiền nó nữa!” Hàn Phương Lộ nói xong thì đặt đồ xuống, cởi áo khoác rồi vừa xắn tay áo vừa đi vào phòng bếp, còn nói: “Tôi tới giúp một tay!”
Người giúp việc và quản gia sợ hãi: “Cô Hàn là khách, sao có thể như vậy được?”
Nhưng Hàn Phương Lộ cố ý làm vậy, khiến những người khác hơi bất lực.
Không tới hai phút, cửa nhà được đẩy ra, Tưởng Chi Châu ung dung thay giầy bước vào, vừa liếc mắt đã thấy Hàn Phương Lộ đang bận rộn trong phòng bếp.
Bà ta lập tức nổi giận, đi tới.
“Thư Tấn, sao cô có thể để Phương Lộ làm việc giúp chứ? Không có mắt nhìn à? Thật là!”
Thư Tấn lúng túng cúi đầu nhận sai, bên tai lại vọng tới lời giải thích của Hàn Phương Lộ: “Bác gái, không sao! Cháu cũng đâu phải người ngoài…”
Không phải người ngoài?
Bốn từ bỗng làm trái tim Thư Tấn căng thẳng.
Tưởng Chi Châu cũng phụ họa theo: “Rất đúng! Ở đây chính là nhà của cháu!”
Lệ Chấn Nam trở lại lúc nào, Thư Tấn cũng không biết.
Cô còn đang bận nấu canh, xào rau ở trong phòng bếp.
Mãi đến khi cô thay người giúp việc bưng thức ăn ra, mới nhìn thấy bóng người cao lớn, rắn rỏi, lịch thiệp đang ngồi trên sofa trong phòng khách.
Ngồi bên cạnh anh là Hàn Phương Lộ xinh đẹp quyến rũ.
Cô ta đang bế Lệ Đằng vừa thức dậy.
Tưởng Chi Châu cũng đang cười dịu dàng, trêu đùa với đứa trẻ.
Cảnh tượng người một nhà hoà thuận vui vẻ tuyệt vời tới mức nào.
Thư Tấn giống như một người ngoài cuộc, hoàn toàn bị bỏ mặc ở một bên.
Có lẽ khóe mắt Tưởng Chi Châu liếc thấy cô nên hắng giọng nói to một câu: “Ăn cơm!”
Thư Tấn cũng thoát khỏi những suy nghĩ nhất thời của mình, nhanh chóng đặt đĩa thức ăn nóng hổi trong tay lên bàn ăn.
Mấy người đi tới nhà ăn.
Tưởng Chi Châu nhìn Hàn Phương Lộ tới ánh mắt yêu thương, kéo cô ta vừa nói vừa cười.
Lệ Chấn Nam cũng bớt đi vẻ lạnh lùng thường ngày, cảm giác lười biếng tùy tiện hơn.
Chỉ có Thư Tấn bận rộn trong phòng bếp.
Canh chuẩn bị xong, cô cầm ra ngoài và muốn đặt lên trên bàn ăn, không ngờ mặt đất trơn làm chân Thư Tấn đi không vững, bát canh trên tay mất phương hướng mà đổ xuống, canh nóng bắn ra khắp bàn.
Cạch!
Bát canh rơi xuống đất và vỡ thành nhiều mảnh.
Ánh mắt sắc như dao của Tưởng Chi Châu liếc qua.
Có không ít nước canh văng đến chỗ Hàn Phương Lộ.
Cô ta đau tới nghiến răng, nghiến lợi, viền mắt đỏ hoe.
Cô ta lại không để ý tới mình, đứng phắt dậy và kéo tay Thư Tấn qua: “Cô có bị bỏng không? Sao lại không cẩn thận một ít chứ?”
Thư Tấn khẽ run lên.
Hai tay cô nóng như lửa vì bị bỏng, rất đau.
“Là người câm tàn tật thì cũng thôi, bây giờ thậm chí không cầm nổi một bát canh! Ngoại trừ biết ăn chực ngồi chờ thì còn có thể làm gì chứ? Hoàn toàn là một kẻ vô dụng!”
Những lời chửi rủa của Tưởng Chi Châu thi nhau tới, đồng thời nhẫn tâm lại ghét bỏ mà đẩy Thư Tấn ra, lo lắng nắm lấy tay của Hàn Phương Lộ: “Nhanh cho bác xem nào? Cháu có bị bỏng chỗ nào không?”
“Cháu không sao, hay là xem cho Thư Tấn trước đã!” Hàn Phương Lộ dịu dàng độ lượng, ánh mắt lo lắng nhìn Thư Tấn.
“Đi xả nước!”
Lệ Chấn Nam lạnh lùng nói, gương mặt đẹp trai như bị đóng băng.
Thư Tấn rũ mí mắt xuống, xoay người bước nhanh vào trong bếp.
Vất vả lắm mới nấu xong các món, khi Thư Tấn cuối cùng có thể ngồi xuống ăn cơm, lại nghe Tưởng Chi Châu nói: “Bé Đằng càng lớn càng lớn, cả ngày ở cùng với người câm, vậy lớn lên chẳng phải sẽ biến thành một thằng bé câm à?”
“Mời một giáo viên dạy kèm ở nhà là được rồi!” Lệ Chấn Nam lạnh lùng nói khẽ rồi gắp thức ăn vào trong bát của Hàn Phương Lộ.
Tưởng Chi Châu mỉm cười nhìn hai người nói: “Chấn Nam nói đúng ý của mẹ đấy.
Mẹ cũng đang có ý này.
Phải mời giáo viên cho Bé Đằng, để người đó ở cùng đứa trẻ mỗi ngày, cũng tiện dạy cho nó nói chuyện!”
Lệ Chấn Nam không nói lời nào, cúi đầu ăn cơm.
Thư Tấn nhanh chóng và cơm trong bát, muốn mau chóng tránh khỏi nơi xấu hổ này, đón con trai lên tầng.
“Phương Lộ à! Hay cháu tới làm giáo viên dạy kèm ở nhà đi!” Tưởng Chi Châu nói ra suy nghĩ trong lòng mình.
Thư Tấn chợt ngẩn người!
Hàn Phương Lộ ngước mắt, gương mặt xinh xắn hiện lên chút mờ mịt: “Cháu ạ? Cháu đâu phải giáo viên chính quy chứ! Không được đâu?”
“Có gì mà không được chứ? Phương Lộ nhà chúng ta giỏi ăn nói, lại biết nhiều tiếng, dạy cho Bé Đằng là thích hợp nhất!”
Lệ Chấn Nam vẫn im miệng không nói lời nào.
Tưởng Chi Châu tự ý quyết định, sau khi Hàn Phương Lộ từ chối một lúc không có kết quả, cũng chỉ đành phải nhận lời.
Duy nhất chỉ có Thư Tấn nghe mỗi tiếng bọn họ cười nói chẳng khác nào con dao tàn nhẫn đâm vào trái tim cô.
“Suýt nữa quên mất, mấy ngày nữa sẽ tổ chức một bữa tiệc tối cho Bé Đằng, đến lúc đó…”
Tưởng Chi Châu kéo dài giọng, không vui liếc nhìn về phía Thư Tấn đang ngồi trong góc, trầm ngâm một lát mới nói tiếp: “Đến lúc đó Thư Tấn cô cũng đi đi!”
Cô khẽ run lên, ánh mắt hoảng hốt, kinh ngạc nhìn về phía mẹ chồng.
Sợ hãi trong sóng gió của bữa tiệc lần trước vẫn còn lưu lại trong lòng cô, lần này lại tham dự tiệc tối, nhỡ mà…
Lời nói tiếp theo của Tưởng Chi Châu đã cắt ngang ngờ vực của cô.
“Tốt xấu cô cũng là mẹ của Bé Đằng, không phải cũng nên có mặt trong bữa tiệc tối sao?”
Bà ta vừa nói vậy, cho dù Thư Tấn muốn kiếm cớ từ chối cũng không được!.