Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 9


Bạn đang đọc Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Chương 9


Chiều nay Chu Trình Ninh tan tầm lúc 4 giờ, trên đường về nhà liền thuận tiện đi nhà thợ mộc Trần hỏi chuyện giường nhỏ.

Nông thôn mà làm giường cho trẻ con là chuyện rất ít có, thợ mộc Trần nhìn một cái, làm thì có thể làm đó, 30 tệ.

30 tệ, tầm tầm một tháng tiền lương của anh, Chu Trình Ninh không dám hạ quyết định, bèn cầm bản vẽ về nhà hỏi vợ.

Từ Hương Quyên biết thời gian tan tầm của Chu Trình Ninh, cả ngày hôm nay đều đan áo len ở chỗ mẹ cô, tới thời gian không sai biệt lắm liền trở về nấu cơm.

Buổi sáng cô bế Ngưu Ngưu, bảo Qua Qua xách theo túi len sợi của cô và một bó rau xanh đi đến nhà mẹ cô.

Qua Qua nghiễm nhiên đã thành tiểu công nhân khổ sai, nhưng con bé không nói mình khổ, bởi vì mẹ nói làm đồ ngon cho bé.

Giữa trưa ăn ở nhà mẹ cô, cô cầm muôi*, cán mì sợi, còn xào tương ớt.

*: Ý nói người làm chủ bếp chính.

Trong nhà mẹ cô còn có chút nội tạng heo, gan heo ruột heo linh tinh, ruột cô không động đậy, gan heo xào lăn làm món kho, cải thìa cũng đặc biệt xào riêng ra, từng món cho lên mâm, hơn nữa nhà mẹ cô có dưa chuột muối, cắt một đĩa dưa chuột muối, vớt mì nước lèo ra, muốn thêm cái gì thì ấn khẩu vị của mình mà thêm vào.

Qua Qua còn chưa dùng đũa nhanh nhẹn được, nhưng dưới sự trợ giúp của mẹ đã gập ghềnh ăn xong hết một chén mì rồi, Từ Căn Sinh ăn một chén lớn, cái chén lớn nhất trong nhà, ăn xong còn chưa đã thèm, còn muốn lại thêm nửa chén, bị Ngô Thải Phượng cản ăn tiếp.

Không chỉ một chén mì lớn, gan heo với rau xanh cũng ăn không ít, tuy rằng Ngô Thải Phượng cũng quất 2 chén mì sợi, nhưng không có ăn nhiều như Từ Căn Sinh vậy.

Trước khi về nhà còn múc một bình tương ớt tính mang về nhà, mẹ cô nói với cô sinh con xong không thể ăn tương ớt, Từ Hương Quyên đương nhiên không thể trả lời là vì mang cho ông chồng nhà mình, liền nói Qua Qua thích ăn, mỗi ngày chấm một chút ăn kèm màn thầu với cơm, đưa cơm lắm.

Nghe thấy là Qua Qua thích ăn, Ngô Thải Phượng liền nói đừng để trẻ con ăn cay quá nhiều, thích ăn cũng không thể ăn nhiều, nếm thử vị là được.

Cô nói biết rồi.


Ba mẹ cô vừa nãy có hỏi sao cô nấu cơm ngon đến như vậy, cô thường trả lời là bỏ được cho gia vị vào.

Mười mấy hai mươi năm trước! ! Đừng có nói mười mấy hai mươi năm trước, chính là giờ đây, đại đa số các nhà đều không nỡ nêm nếm gia vị, muối cũng keo keo kiệt kiệt mà dùng, đồ ăn cơ bản là luộc, chẳng có hương vị gì, cô nói cho nhiều gia vị, đích xác là nhiều, Ngô Thải Phượng nhìn mà đau lòng, nhưng cũng chưa nói cái gì.

Rốt cuộc cuộc sống hiện tại của nhà dễ chịu, bà với bạn già cũng vất vả hơn nửa đời rồi, thừa dịp còn có thể ăn, ăn nhiều một chút mới tốt, xuống mồ cũng không tiếc nuối.

Chính Từ Hương Quyên biết trù nghệ của mình là tới như nào, còn không phải vì con trai con gái về nhà có thể ăn ngon, nên tận tâm tận lực làm các loại thức ăn, kết quả của làm tốt là gọi điện với con gái, mở đầu ra con gái liền nói, mẹ, con nhớ cơm mẹ nấu, tiếp đó bắt đầu gọi món, Ngưu Ngưu còn đỡ, sẽ không chủ động nói, cô hỏi nó về nhà muốn ăn cái gì, nó mới có thể gọi món, ở bên ngoài đều không nấu ngon bằng mẹ.

Đây cũng xem như là khẳng định với trù nghệ của cô.

Trong nhà nồi lạnh bếp lạnh, Từ Hương Quyên trở về lo kỹ cho Ngưu Ngưu liền nhóm lửa nấu cơm, buổi tối là đậu đũa tỏi giã, đậu đũa cho chút tương ớt, rau xanh xào nấm, nấm là sáng nay trước lúc ra cửa đã ngâm nước, ngâm một ngày đã nở bung rồi.

Nấu cơm xong xuôi, ông chồng nhà cô cũng đã trở lại.

“Đưa hộp cơm cho em, anh ăn trước đi, em múc cơm ngày mai cho anh.


Giữa trưa cơm nước xong Chu Trình Ninh đều là rửa sạch ở trường học luôn rồi, không cần rửa lần nữa, đưa hộp cơm cho vợ, vợ đi vào phòng bếp, anh liền hỏi Qua Qua giữa trưa ăn cái gì.

“Mì, gan heo, rau xanh, ông ngoại ăn một ché lớn như này.

” Qua Qua khoa tay múa chân ra cái vòng lớn.

“Cay cay.

” Lại chỉ chỉ một bình tương ớt ở trên bàn.

Lúc này Chu Trình Ninh mới chú ý tới tương ớt, cầm lấy đôi đũa còn chưa dùng, chấm một ít nếm thử vị.


Thơm cay, răng môi lưu hương, tuy con gái nói cũng không tường tận, nhưng Chu Trình Ninh đã nghĩ đến một chén mì tươi lớn, trộn tương ớt, ăn vào miễn bàn thoải mái cỡ nào.

Từ Hương Quyên múc cơm xong trở về, Chu Trình Ninh đã ăn cơm rồi.

Chu Trình Ninh cảm thấy, không có mì, ăn đậu đũa này cũng đã đưa cơm rồi.

“Thợ mộc Trần nói thế nào?”
“Ông ấy nói có thể làm, nhưng cần 30 tệ, anh chưa nói gì hết, về nhà hỏi ý em.


30 tệ ở phía Từ Hương Quyên trước kia mà xem, tuyệt đối là đắt, nhưng giờ cảm thấy vẫn là giá trị, “Ngày mai cho anh mang theo 15 tệ làm tiền đặt cọc, 15 còn lại thì chờ làm xong lại trả.


Chu Trình Ninh do dự, “30 tệ rất đắt! ! “
Từ Hương Quyên: “Không nỡ làm giường cho Ngưu Ngưu?”
Chu Trình Ninh lập tức giải thích: “Không phải không phải, trong nhà hẳn là không có nhiều tiền như vậy.


“Có, nếu không có thì sao em lại muốn làm giường cho Ngưu Ngưu chứ? Anh đừng suy nghĩ vớ vẩn, em muốn mua đồ chính là trong nhà còn tiền.


Lúc này Qua Qua xen mồm, “Mẹ tốt, con muốn kẹo.


“Muốn kẹo cái gì? Ăn kẹo rồi về sau cũng đừng ăn cơm.

“Không muốn kẹo.


Một lớn một nhỏ rốt cuộc có thể bắt đầu ăn cơm, Từ Hương Quyên suy xét một chuyện, nói: “A Ninh, chờ tới hôm anh nghỉ đó, chúng ta dẫn theo Qua Qua với Ngưu Ngưu đi thăm ông nội đi.


Cô biết cảm tình của A Ninh với ông nội sâu, chỉ là cả nhà ba mẹ quá làm người ta thất vọng buồn lòng.

“Đi thăm ông nội?” Chu Trình Ninh không phải rất tin tưởng lỗ tai mình.

“Ừ, đi thăm ông nội, Qua Qua cũng chưa từng gặp ông cố nội.


Qua Qua: “Có kẹo ăn không?”
“Có, mẹ cho con 2 viên kẹo trái cây.


“Có cơm chứ?”
“Lại nói nữa thì không dẫn con đi thăm ông cố nội, chỉ dẫn Ngưu Ngưu đi.


Qua Qua rốt cuộc đã an tĩnh lại.

Nhóc con cho dù ăn được cơm rồi, vẫn cứ thường thường nhắc kẹo mãi.

Buổi tối lại là ổ chăn nói chuyện phiếm.

Chu Trình Ninh không nghĩ tới vợ sẽ nhắc tới thăm ông nội, từ sau khi anh kết hôn quan hệ với trong nhà liền càng cương, cũng không cần nói huỵch ra đâu.

Kết hôn 3-4 năm, anh còn chưa từng đi thăm ông nội, chỉ gặp được người cùng thôn sẽ hỏi ông nội anh vài câu, nghe thấy bọn họ nói thân thể nội vẫn còn cứng cáp thì anh liền an tâm rồi.

Chu Trình Ninh do dự như cũ, “Ba mẹ anh! ! “
“Ba mẹ anh thì thế nào? Người một nhà chúng ta là đi thăm ông nội, liên quan thì đến bọn họ?”

“Em không tức giận là được.


“Em tức giận cái gì? Anh không cần nghĩ quá nhiều.


Từ Hương Quyên vỗ vỗ bả vai Chu Trình Ninh, rồi lại về ổ chăn.

Tiết trời vào thu dần lạnh đi, Chu Trình một đại nam nhân, nhiệt độ cơ thể cao, ổ chăn ấm áp, chờ giường của Ngưu Ngưu xong xuôi, cô liền ôm Qua Qua tới một đầu để ngủ, cho ấm ổ chăn.

!
Tới ngày nghỉ của Chu Trình Ninh rồi, người một nhà chờ xuất phát.

Chu Trình Ninh một tay dắt Qua Qua một tay vác giỏ tre, trong giỏ tre là 2 bó đậu đũa, một cái ca tráng men đựng canh cá trích đậu hủ, lúc xách giỏ phải cẩn thận, còn Từ Hương Quyên thì chuyên tâm ôm Ngưu Ngưu mềm như bông.

Ông nội Chu ở cách vách viện cha mẹ Chu Trình Ninh, là một gian nhà tranh.

Nếu nhớ không lầm, Chu Trình Ninh còn có một người cô, Từ Hương Quyên không phải rất nhiều đối với chuyện nhà Chu Trình Ninh, nhưng nhìn viện cha mẹ Chu Trình Ninh ở, liền cảm giác ra được là đang ngược đãi nội anh ấy.

Cá trích đậu hủ, trước đó mẹ cô mua cá trích cho cô, nuôi ở trong chậu, cô tóm được một con, vốn dĩ tính lại cắt một miếng đậu hũ, mang theo 2 bó đậu đũa là được.

Nhưng mà A Ninh nhà cô nói với cô, nội anh ấy đều chưa từng được ăn thứ tốt, hy vọng cô hầm rồi lại mang qua.

Cô nghe xong lời này vẫn là rất có cảm xúc, liền hầm xong rồi lại đưa đi.

Không nói tới cảm tình của A Ninh với nội anh ấy, chính là cô, cũng sẽ muốn đưa đồ ăn ngon qua cho ba mẹ.

Người già rất nhiều người thích ngồi trước cổng nhà phơi nắng, không có việc gì liền ngồi phơi nắng, lại còn có thể kiên trì mười mấy năm như một ngày, đương nhiên, nếu ngày nào đó trong thôn thiếu đi một cụ thường xuyên ngồi ở đó phơi nắng, tám phần chính là đi rồi.

Lúc người một nhà tới, ông cụ đã đang ngồi ngay trước nhà tranh, ngồi trên 1 cái băng ghế, trên tay không nhàn rỗi, đang xỏ hạt.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.