Bạn đang đọc Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Chương 60
Bởi vì giảm lượng, nên hôm nay dọn sạp khá sớm, hôm qua cũng là không suy xét toàn diện, hôm nay đã suy xét tới người lớn và đứa nhỏ phải đi làm, đi nhà trẻ, nên dọn sạp về nhà nghỉ ngơi sớm một chút.
Mọi người nghe thấy bọn họ nói là bày mấy ngày hát tuồng, trong thời gian ngắn, sức mua đều dâng lên, rốt cuộc không phải có thể thường xuyên ăn được, vật lấy hiếm làm quý.
Bún khô xào ai cũng làm được, nhưng mà xào không có ăn ngon bằng cái sạp nhỏ này, có tư có vị, còn tặng canh cà chua trứng gà.
Canh cũng không nhạt nhẽo, dù cho gáo cho chính mình không có trứng với cà chua, uống cũng tồi.
Dọn sạp về nhà rồi, Chu Trình Ninh liền mách lẻo với Từ Hương Quyên.
“Tuy em có ý tưởng mở tiệm cơm nhỏ, nhưng trước mắt còn không có tiền! Em sẽ giáo dục Qua Qua.
” Từ Hương Quyên hứa hẹn.
Hôm nay vừa vặn Qua Qua chưa ngủ, rửa mặt xong, Từ Hương Quyên liền nói chuyện với Qua Qua, Chu Trình Ninh thì lại bế Ngưu Ngưu bàng thính.
Để Ngưu Ngưu cũng nghe xem mẹ giáo dục chị gái thế nào.
Từ Hương Quyên: “Qua Qua, sạp nhỏ nhà ta sẽ không mở quá lâu, con đừng có nói với bạn nhỏ ở nhà trẻ rằng trong nhà mở tiệm cơm nhỏ.
“
Qua Qua: “Mẹ, vì sao không thể nói?”
Bởi vì mẹ đem đầu mâu chủ yếu chỉa về phía nhà trẻ, nên Qua Qua thật là không hoài nghi ba mách lẻo.
Từ Hương Quyên: “Nhà ta lại không phải thật sự mở tiệm cơm nhỏ, Qua Qua, con biết tiệm cơm nhỏ là gì không?”
Qua Qua: “Bán đồ ăn, chị Tịch Tịch nói cho con.
“
Từ Hương Quyên: “Tiệm cơm nhỏ thì thật là bán đồ ăn, có nhớ lần đi huyện thành trước đó không? Chỗ Qua Qua với ba và mẹ ăn cơm trưa kia mới gọi là tiệm cơm nhỏ.
“
Qua Qua cố chấp, “Nhớ rõ, cái mẹ mở cũng là tiệm cơm nhỏ.
“
Từ Hương Quyên: “Có cái bàn mới có thể gọi là tiệm cơm nhỏ, nhà ta không có bàn.
“
Qua Qua rốt cuộc đã nhận, “Được thôi, vậy nhà chúng ta là bán món ngon.
“
Từ Hương Quyên: “Chờ Qua Qua với ba được nghỉ dài hạn, mẹ cũng không bán bún khô xào nữa, đến lúc đó bán ở cửa nhà.
“
“Bún khô xào ăn ngon, mẹ là muốn mở tiệm cơm nhỏ ở nhà sao? Trong nhà có cái bàn.
“
“Trong nhà thuận tiện! Nhưng vẫn không thể tính là tiệm cơm nhỏ, Qua Qua dứt khoát nói bán món ngon đi.
” Thật ra thì đời trước, khi Từ Hương Quyên bắt đầu làm việc cực nhọc không phải tay nghề hiện tại, đều là việc như rửa rau rửa chén, khi đó cảm thấy vất vả, nghĩ đến nấu ăn tốt hơn công nhân rửa chén nhiều, nhưng thật ra là khó như nhau.
Nấu cơm cho người một nhà và kiếm tiền rốt cuộc là bất đồng, mấy ngày nay vẫn là quyết định nghỉ hè đặt ở ngoài nhà, dựng cái lều, cũng tiện chăm con.
Hiện tại việc làm thức ăn có hoàn cảnh xấu, mà ưu thế cũng không thể bỏ qua.
Hoàn cảnh xấu là cuộc sống của mọi người không tốt như vậy, đa số là sẽ không thường xuyên mua đồ ăn, đều là nhà mình nấu, hơn nữa thôn lớn, trừ bỏ xem kịch, xem điện ảnh, mọi người đều sẽ không tụ tập một chỗ.
Ưu thế là trong thôn căn bản không có làm mua bán đồ ăn, vật lấy hiếm làm quý.
Trấn trên có bán thức ăn, nhưng vì hương vị không được, giá cả lại đắt, việc làm ăn cũng tương đối quạnh quẽ, không bao nhiêu người thăm.
Chỗ các cô có mấy ngày hội là phải làm màn thầu, trong nhà có nghèo nữa cũng sẽ đuổi lên trấn trên mua màn thầu ăn tết, màn thầu là một tiểu thương cơ.
Màn thầu có thể là vật thay thế cho bánh kem, màn thầu làm đào mừng thọ cho các cụ cô có thể làm, dựng lều làm thức ăn ở ngoài sân, trong phòng chưng màn thầu.
Giai đoạn trước để ba cô tuyên truyền chút, hậu kỳ chỉ bằng hương vị thủ thắng.
Mùa hè làm thì tương đối thuận tiện? Đương nhiên là bì lạnh, mì lạnh, bánh nướng, bì lạnh thì chế tác sẵn, lúc bán thì chế biến rất mau, trừ bỏ 2 đứa bé không đến 5 tuổi trong nhà, ai cũng có thể làm.
Thời gian bán sẽ không quá dài, rốt cuộc hiện tại trong nhà không bắt điện, cũng không có cái loại đèn lớn như của sân khấu kia, bì lạnh với mì lạnh là buôn bán vào giữa chiều, dọn quán trước trời tối, về phần màn thầu, xem lượng đặt trước đi.
Qua Qua vui vẻ, “Nhà của chúng ta là bán món ngon.
“
Chu Trình Ninh vui theo, “Ở bên ngoài nhà tốt, không phiền toái, Ngưu Ngưu cũng có thể thả trong phòng chơi.
“
“Qua Qua, mẹ đã nói với con rồi, phải nghe lời ba, có phải hay không?” Biểu tình Từ Hương Quyên đột nhiên nghiêm túc lên.
Một lớn một nhỏ lập tức thu hồi biểu tình cười ha hả, cũng chỉ có Ngưu Ngưu cười ngây ngô theo với ba và chị quá nhỏ, biểu tình không quản lý được, mẹ tức giận nhóc còn đang cười.
Ngưu Ngưu tựa hồ cảm giác được gì đó, dần dần thu hồi gương mặt tươi cười, đôi mắt mở to nhìn mẹ.
Qua Qua: “Con nghe lời ba.
“
Từ Hương Quyên: “Ba vất vả như vậy, mỗi ngày còn phải đưa con đi nhà trẻ rồi đón con về nhà, con nhìn ba có bao nhiêu thời gian là rảnh rỗi? Ở trường đi làm, ở nhà làm việc, vì sao con còn muốn dữ dằn với ba, không đúng với ba?”
“Con không có dữ với ba.
“
“Quyên, Qua Qua còn nhỏ tuổi.
” Chu Trình Ninh vốn dĩ cảm thấy mình không nên nói chuyện, rốt cuộc thì anh nói chuyện, vợ chính là diễn vai phản diện.
Từ Hương Quyên nói với Qua Qua, “Tuổi còn nhỏ cũng không thể không nghe lời ba, ba là trụ cột trong nhà, không có ba cũng không có con, đêm nay mẹ nói với con, có nhớ kỹ chưa?”
“Nhớ kỹ.
” Qua Qua héo héo nói, cũng không rõ vì sao mình lại đột nhiên sẽ bị mẹ dữ dằn.
Mẹ không có nói nữa, bé liền đi ngủ.
Chu Trình Ninh đều có chút không biết làm sao, Ngưu Ngưu vẫn ngốc ngốc như cũ mà nhìn mẹ.
“Ngưu Ngưu ngủ, A Ninh anh cũng ngủ đi.
” Từ Hương Quyên ôm Ngưu Ngưu, dỗ Ngưu Ngưu ngủ, chờ Ngưu Ngưu buồn ngủ rồi thì đặt Ngưu Ngưu vào trong giường nhỏ.
Chu Trình Ninh không ngủ, chờ vợ lên giường rồi thì dán qua nhẹ giọng nói, “Quyên, em còn tức giận không?”
“Không tức giận! Anh cũng vậy, tính tình có thể lớn chút hay không, Qua Qua cũng phải để em mắng.
” Từ Hương Quyên vốn dĩ không tức giận, giờ lại tức lên, không chỉ có Qua Qua tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, còn có A Ninh không biết giận.
“
Hiện tại vòng tròn của anh đơn giản, thả về đời sau, loại tính tình này ở xã hội sớm hay muộn cũng phải bị ăn tươi nuốt sống.
“Quyên em không phải thích anh tính tình tốt sao?”
Nhớ rõ sinh nhật năm nay của Quyên, anh vẫn là đọc thư anh viết cho cô nghe, cuối cùng Quyên còn khen anh tính tình tốt, nếu không phải tính tình anh tốt, cô cũng sẽ không gả cho anh.
“Loại tính tình tốt như anh chỉ hữu dụng ở chỗ em thôi, với người khác có ích gì? Con gái cũng không dạy nổi.
“
Ngẫm lại cũng thật tức, Từ Hương Quyên cũng để lại cho Chu Trình Ninh một cái “vết muỗi đốt”.
Trời tối mắt không thấy rõ, nhưng hô hấp có thể cảm giác, Chu Trình Ninh vì vợ tặng “vết muỗi đốt”, gương mặt đỏ bừng cả.
Đương nhiên, buổi tối này vẫn là không phát sinh gì hết.
!
Có thể dữ lên với Qua Qua cũng là người mẹ Từ Hương Quyên này quá hiểu Qua Qua, Qua Qua tỉnh lại vào ngày khác đã là người không có việc gì, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
Qua Qua vẫn là tiếp theo, Từ Hương Quyên cảm thấy cần thiết huấn luyện ba của Qua Qua một phen cho tốt mới được, huấn luyện anh dữ lên với người.
Qua Qua còn nhỏ tuổi, da mặt lại chẳng tồi tí nào, cho nên đối tượng dữ lên đã bài trừ Qua Qua.
“Quyên, anh nhìn em liền không dữ lên nổi.
” Chu Trình Ninh cảm thấy vợ bảo anh dữ lên với cô là một việc thật khó xử người ta.
“Vậy anh lấy Ngưu Ngưu khai đao.
” Từ Hương Quyên cũng không phải tự ngược cuồng, dứt khoát di dời đối tượng.
Vừa vặn Ngưu Ngưu đã bị ba ôm vào lòng, dữ lên với Ngưu Ngưu anh vẫn là có chút kinh nghiệm.
Đem cái nắm nhỏ Ngưu Ngưu xoay qua đối mặt với mình, Chu Trình Ninh hung tợn nói, “Về sau tối đến không thể đái dầm có biết chưa? Cũng không thể kéo thúi thúi lúc ba bế con, lần trước đột nhiên kéo thúi thúi lên giày ba, đôi giày ba đeo kia đều cảm thấy có mang theo mùi thúi thúi của con.
“
Có khả năng biểu tình của ba quá mức “Hung tợn”, cái tay ú nù bé nhỏ của Ngưu Ngưu lại chào hỏi lên mặt ba.
Ông chồng nhà mình đơn phương bị đánh, Từ Hương Quyên cảm thấy không có mắt thấy, sốt ruột, bèn dứt khoát mặc kệ.
Gánh hát hát 7 ngày là đi rồi, sạp của Từ Hương Quyên cũng dọn đi vào ngày cuối cùng, kế tiếp bắt đầu chuẩn bị việc làm ăn bì lạnh.
Về phần khách nói muốn ăn bún khô, cô đã nói với mẹ cô một tiếng, bảo mẹ cô trả lời người ta là sau khi sạp bì lạnh khai trương, có muốn ăn bún khô sẽ xào, không cần lo lắng.
7 ngày hát tuồng kiếm lời tổng cộng 243 tệ, trong lúc đó Từ Hương Quyên cho ba mẹ 10 tệ, vốn dĩ tính toán cho nữa, ba mẹ chính là không cần, vừa vặn cô chuẩn bị tìm thợ mộc Trần làm bàn ghế, nên tiền tạm thời tự mình thu, chờ dư dả lại cho ba mẹ.
Bởi vì đơn hàng hợp tác với nhà bọn họ nhiều, thợ mộc Trần cũng cho lợi ích thực tế, còn tặng 4 cái ghế gỗ nhỏ.
Trước lúc mở sạp bì lạnh, Từ Hương Quyên tự nhiên là muốn bắt người nhà làm chuột bạch, ăn thử.
Trước hết làm tốt bì lạnh, Từ Hương Quyên trộn bì lạnh cho người lớn và đứa nhỏ, bản thân bì lạnh đã trơn mượt, sốt và đồ trộn cũng rất mấu chốt.
“Con gái, trộn nhiều chút ớt sa tế cho ba.
” Từ Căn Sinh nhìn con gái trộn bì lạnh, đã ngăn không được mà nuốt nước miếng.
Động tác Từ Hương Quyên nhanh nhẹn, đang gắp một đũa dưa chuột xắt sợi mỏng vào trong, “Không được ba, trộn nhiều chút ớt cay là cũng hết biết bì lạnh là hương vị gì mất.
“
Dựa theo kinh nghiệm ăn bì lạnh của cô, thêm cay tuy hương vị còn tạm, nhưng ớt cay đã đoạt mất nổi bật của bì lạnh.
“Hương vị ngon.
” Qua Qua có một chén bì lạnh nhỏ, là chia ra từ trong chén của bà ngoại.
Khẩu vị Ngô Thải Phượng muốn còn tương đối thanh đạm, màu sắc xanh trắng là chủ, nếu thêm ớt cay, cả chén đều phải biến sắc.
Dưa chuột xắt sợi mỏng, củ cải xắt sợi mỏng, đậu phộng và mì căn là món ăn kèm thường thấy trong bì lạnh, Từ Hương Quyên pha chế tốt súp canh lót nền, tỏi giã, rau thơm, sa tế, dấm thì căn cứ vào sở thích mà tăng thêm.
Chính Từ Hương Quyên không thích bì lạnh quá dầu mỡ, tuy mọi người có khả năng tương đối thích mỡ, nhưng cô vẫn kiên định pha chế súp canh thoải mái tươi mát thích hợp với mùa hè.
Trừ bỏ ớt cay, cái khác Từ Hương Quyên đều dựa theo ba nói mà làm.
Tuy không quá vừa lòng ớt không nhiều lắm, nhưng Từ Căn Sinh vẫn là ăn rất nhanh, ăn miếng đầu tiên xong liền nói: “Về sau cơm trưa cơm chiều liền ăn cái này.
“
“Ba, không được, không thể ăn như vậy, ăn nhiều cũng không tốt, huống hồ con bán 8 mao tiền 1 chén đó.
” Của ba mẹ đều trộn xong, Từ Hương Quyên trộn cho ông chồng nhà mình.
Chu Trình Ninh không nói chuyện, anh không có sở thích gì, đều ăn được, vợ trộn cho đều thích ăn.
Từ Hương Quyên cho Chu Trình Ninh nhiều ớt cay hơn ba mình một chút, đương nhiên chỉ là nhiều một chút, nhiều nữa là không được.
Ngô Thải Phượng: “Bớt đi, để kiếm tiền, hẳn là đắt hơn bún khô xào, đồ ăn nhiều, vừa là đậu phộng lại là mì căn với chưa chuột sợi, phí tiền.
“
Hiện tại bà cũng không nói mấy lời như đắt như vậy thì bán ra được thế nào, đắt có đạo lý của đắt.
Từ Căn Sinh cảm thấy ăn bì lạnh vẫn là tìm cái cớ thì hay hơn, “Giữa buổi chiều lại trộn cho ba một chén, ba bưng đi nhà người khác xuyến môn, làm mọi người đều biết được con gái ba đang bán cái này.
“
Ngô Thải Phượng: “Nhà người khác ngủ trưa đâu, bưng chén bì lạnh đi tự mình trộm ăn xong liền về nhà à?”
Từ Căn Sinh: “Cho nên nói là nửa buổi chiều, khi đám người tỉnh ngủ rồi chuyên môn qua đó.
“
“Nửa buổi chiều con trộn mì lạnh cho ba đi, đổi cái khẩu vị.
” Từ Hương Quyên trộn phần nhỏ cho chính mình để nếm hương vị, còn được.
Mục tiêu hiện tại vẫn là trong nhà với trong thôn này, chờ làm được có của nả lại đi trấn trên bán.
“Cũng được, mì lạnh thì mì lạnh.
” Có ăn là được.
Chờ tới chiều rồi, Từ Căn Sinh với Ngô Thải Phượng ngủ trưa xong thì tới nhà con gái.
Giờ không bày sạp, việc không nhiều lắm, Từ Hương Quyên thấy ba mẹ lại đây, liền đi trộn chén mì lạnh để ba mình bưng đi xuyến môn.
“Ba con cũng không chê mất mặt.
“
“Cái này có gì mà mất mặt? Chúng ta làm ăn buôn bán đứng đắn, không trộm không cướp.
“
“Trước kia trong nhà có ăn đều giấu đi, giờ khen ngược, lại vội vàng mang đi sang.
“
“Mẹ, đây là buôn bán, không có cách nào, bằng không ai biết nhà ta có bán thức ăn.
“.