Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80

Chương 20


Bạn đang đọc Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Chương 20


Nhìn cái bộ dáng khẩn trương này của ông chồng nhà mình, nhớ tới lúc trưa anh canh giữ bên ngoài sợ mất đồ, Từ Hương Quyên cảm thấy khổ sở, cái mũi có chút chua.

Kiểm kê một lần xong, không thành vấn đề, Từ Hương Quyên: “Không thiếu, buổi tối muốn ăn gì?”
Mua cái gì, chính Chu Trình Ninh đều nhớ rõ, tính toán chờ lát nữa vợ đi đón Ngưu Ngưu lại đếm một lần, không có để sót mới được, “Quyên, em làm cái gì anh cũng thích ăn, rau xanh cũng thích ăn.


“Thật sự không muốn cái gì à? Hôm nay thấy anh đạp xe về cũng rất mệt, anh muốn ăn cái gì em đều làm cho anh.


Chu Trình Ninh do dự, lúc trưa đã ăn thịt ở huyện thành rồi, nên thỏa mãn, nhưng mà! ! “Quyên, anh muốn ăn cá.


Không chỉ cá mới vừa nấu nướng xong, cá đông anh cũng thích ăn.

Cá mới vừa nấu xong chỉ cần ngay bữa đó chưa ăn hết súp cá, để đó qua nửa ngày một đêm, đều sẽ đông lạnh thành cá đông, không lâu trước đây vợ mới vừa làm cá ruộng xong, vì lặt xương cá phiền toái, Qua Qua cũng chỉ ăn một chút, 2 con cá cơ bản là anh ăn hết, một buổi tối khác ăn mì tươi, mì trộn tương ớt, tuy Quyên không cho anh trộn nhiều tương ớt! Tương ớt trộn với mì ăn, lại gắp một miếng cá đông, miễn bàn sướng cỡ nào.

Muốn ăn thịt heo thì còn tương đối phiền toái, lúc này cũng không có thịt heo tươi mà mua, nhưng nếu muốn ăn cá, thế thì đơn giản, cô có thể lấy một con cá về lúc đi chỗ ba mẹ đón Ngưu Ngưu về.

Từ Hương Quyên: “Được, anh đi ngủ một lát trước đi, em dẫn Qua Qua đi đón Ngưu Ngưu về, nấu cơm chiều xong sẽ gọi anh ăn cơm, lấy đồ cho ba mẹ em ra trước đã.


Từ Hương Quyên lấy mũ bông mua cho ba cô và áo bông mua cho mẹ cô ra, không thể nặng bên này nhẹ bên kia, ba và mẹ đều phải cho.

Qua Qua cất 6 phân tiền vào túi tiền của mình không được bao lâu đã bị mẹ gọi đi nhà ông bà ngoại, bé cố ý xách túi tiền theo.

Có túi tiền mới, có thể cho ông bà ngoại xem.


Thấy đôi mắt Chu Trình Ninh không xê dịch mà nhìn chằm chặp xe ba bánh, “A Ninh, đừng nhìn chằm chằm nữa, đều về đến nhà rồi, không có ăn trộm đi trộm, anh mau đi ngủ một giấc đi.


Buổi sáng thì tỉnh còn sớm hơn cô, cũng không biết sớm đã tỉnh bao lâu, chiều nay còn đạp xe ba bánh 2-3 tiếng, chắc chắn mệt mỏi rồi.

Đừng nói người đạp xe, cô cái người ngồi xe đây cũng mệt mỏi.

Ngữ khí Chu Trình Ninh nghiêm túc, “Quyên, chờ lát nữa anh ngủ, em dẫn Qua Qua đi đón Ngưu Ngưu đi, Ngưu Ngưu cả ngày không gặp em rồi, chắc chắn khóc rất nhiều lần.


Thật ra là anh muốn vợ đi nhà ba mẹ vợ trước, để anh tiện tự mình kiểm kê một lần, nên dùng Ngưu Ngưu nhớ mẹ làm cớ.

Từ Hương Quyên: “Thấy được em một ngày cũng phải khóc rất nhiều lần, em về là sẽ kiểm tra anh có ngủ không đó, nếu không ngủ tối đến đừng mơ ăn cá! ! Qua Qua, đi nhà ông bà ngoại với mẹ.


Qua Qua hưng phấn, “Đi nhà ông bà ngoại!”
Từ Hương Quyên dẫn theo Qua Qua đi nhà ba mẹ, Chu Trình Ninh nhìn theo mẹ con họ rời đi, xác định là đã rời khỏi phạm vi tầm mắt rồi mới bắt đầu kiểm kê.

Không thể thiếu được, đều là tiêu tiền mà có.

Vợ kiểm kê một lần nói không thành vấn đề, Chu Trình Ninh lại đếm lần nữa, phát hiện không có để sót, anh còn chưa yên tâm, bèn đẩy xe ba bánh vào trong góc.

Nghĩ đến thời gian, phải nhanh chóng vào phòng nằm, miễn cho vợ về phát hiện rồi tức giận, hơn nữa tức giận còn không có cá ăn.

Chờ a chờ, không chờ được vợ về, Chu Trình Ninh khắc chế lại xúc động muốn đi xem ba bánh lần nữa của mình, có lẽ anh vừa đi ra ngoài, có khả năng vợ vừa khéo đã trở lại.

Vốn đang rất là cố tình mà nhắm mắt lại, chờ vợ về kiểm tra, nhưng nhắm rồi nhắm, thật đúng là làm anh ngủ luôn rồi.


Hôm nay muốn đi huyện thành mua xe, anh quá hưng phấn, tối qua rất muộn mới ngủ, buổi sáng lại dậy sớm, hơn nữa buổi chiều đích xác là lượng vận động khá lớn, mệt mỏi xộc lên đây, thật là không ngăn cản được.

Nếu không phải muốn bế Ngưu Ngưu về ngủ, Từ Hương Quyên cũng không muốn đi vào phòng để làm cái gọi là “Kiểm tra”.

Lúc cô đến nhà ba mẹ Ngưu Ngưu đang tỉnh, còn tốt là không có khóc, đưa mũ bông và áo bông cho mẹ cất hết, cô liền nhận lấy Ngưu Ngưu.

Qua Qua gấp không chờ nổi muốn khoe khoang túi tiền của mình với ông bà ngoại, Từ Hương Quyên không quản, mà đi vào trong sân nhìn xem cái chậu lớn nuôi cá, ba cô không có sở thích câu cá bắt cá, nhưng thích xem náo nhiệt, có đôi khi còn tự mình xách cá về, tặng có, mua cũng có, cá nuôi trong chậu đều là chuẩn bị giết ăn, có thể nuôi mấy ngày, số lượng không ít.

Thịt khác không có, nhưng thịt cá vẫn là bao đủ.

Cô tính chọn một con to nhờ ba cô giết, đánh vảy, nội tạng cá có thể móc liền móc, có trứng cá là tốt nhất, Qua Qua có thể ăn trứng cá, súp cá trộn cơm cũng được.

Nhờ ba cô xử lý tốt trước, đỡ cho cô về xử lý phiền toái, rốt cuộc còn phải vo gạo nấu cơm đun bếp.

Qua Qua người nhỏ nói nhiều, còn đang nói chuyện với ông bà ngoại, Từ Hương Quyên cũng không quản, mà gọi ba cô bắt cá mổ cá giùm cô.

Từ Căn Sinh còn chưa đáp lời, Ngô Thải Phượng đã mở miệng nói trước, “Ba ngày hai đầu muốn ăn cá, cũng không thấy Qua Qua ăn được mấy miếng, nó là đại gia hả? Muốn ăn cá, còn chờ con về nhà mẹ đẻ tống tiền.


Từ Hương Quyên mặt không đổi sắc, “Chính con muốn ăn, mẹ, con cũng ăn kiêng lâu như vậy rồi, ăn chút cá không sao chứ, hơn nữa mẹ thấy Qua Qua không ăn được mấy miếng cá lúc nào? Về nhà ăn cá đều là ba con bé lựa xương ra cho ăn, thịt cá hầu như là vào miệng nó hết.


Qua Qua cõng nồi cảm thấy hình như mẹ nói rất đúng, hình như lại không đúng, bèn dứt khoát trầm mặc, ba đã nói cho bé, mẹ nói đều đúng.

Từ Căn Sinh: “Không sao không sao, ba giết 2 con cho con, tự con chọn một con, ba chọn một con, nấu xong rồi đưa một con lại đây cho ba mẹ.



Từ Hương Quyên: “Biết rồi ba, mẹ, mẹ nấu cơm trễ chút, cá không có nấu nhanh như vậy, lúc nấu gần xong con bảo Qua Qua tới đây nói một tiếng cho hai người, mẹ nhúng một bó mì sợi trước đi.


Nhà bon họ nấu cơm buổi tối, rốt cuộc ba nó ngày kia còn phải mang cơm đi trường học, nhà ba mẹ buổi tối không ăn cơm, hoặc là mì sợi nước lèo hoặc là cháo, cô nghĩ mì sợi phối với cá không tệ, liền quyết định cho ba mẹ buổi tối ăn gì luôn.

Cả ngày nay đều chưa ăn được cơm con gái nấu, ôi thôi làm Từ Căn Sinh thèm đến hoảng, “Mì nước lèo ăn với cá không tệ, giờ đi chọn ngay, chọn xong ba giết cho con.


Con gái tuy có dạy mẹ nó mấy món ăn, nhưng mẹ nó keo kiệt hơn nửa đời người, dù cho trong nhà có điều kiện cũng không có khả năng dựa theo cách của con gái mà nấu, cho nên đồ ăn trong nhà vẫn là bộ dáng cũ, chẳng có mùi vị, chỉ để lấp bụng.

Toàn bộ hành trình Từ Hương Quyên bế Ngưu Ngưu làm chỉ huy, trở về cũng là bảo Qua Qua xách theo 2 con cá về, cá có hơi nặng, nhưng hôm nay Qua Qua có túi tiền, người cũng có sức lực.

Về đến trước cổng nhà, Từ Hương Quyên cố ý dặn dò Qua Qua đừng nói chuyện ồn ào quấy ba ngủ, bảo con bé về phòng mình trước.

Vừa nghe thấy phòng mình, Qua Qua liền không nói lời nào, gật đầu, mắt to sáng ngời, được mẹ cho phép rồi, bèn chạy tới phòng mình.

Đuổi Qua Qua đi rồi, Từ Hương Quyên cho Ngưu Ngưu bú, dỗ Ngưu Ngưu ngủ.

Ngưu Ngưu rất mau đã được dỗ ngủ, Từ Hương Quyên vào buồng trong đặt Ngưu Ngưu lên giường.

A Ninh nhà cô đích xác là ngủ, hơn nữa còn ngủ rất là say, tuy cùng nằm trên giường, nhưng Ngưu Ngưu với ba không cùng một cái chăn, ai cũng không quấy rầy ai.

Hai cha con đều ngủ, Từ Hương Quyên nhỏ tiếng ra cửa.

Rời khỏi buồng trong, cô đi gian nhỏ Qua Qua ở trước, “Qua Qua, nấu cơm giúp mẹ đi.


Đứa bé hơn 3 tuổi Qua Qua tất nhiên không bị mẹ dùng thuận tay như ba vậy, nhưng cũng có khả năng làm chút việc nhỏ, ngày thường ba không ở nhà cũng là cô bé phụ mẹ một chút, nghe thấy mẹ nói, Qua Qua ngoan ngoãn xách theo túi tiền ra khỏi gian phòng nhỏ cùng đến phòng bếp với mẹ.

Một cái nồi nấu cơm, một cái nồi nấu cá, hôm nay Từ Hương Quyên không tính nấu canh, cô làm chén trứng chưng, đậu que chua cũng có thể ăn rồi, múc ra mấy muỗng, cái này cũng đưa cơm.


Chờ hai con cá nấu được hơn phân nửa thời gian, còn kém cỡ chừng hơn 10 phút là có thể ra nồi, Từ Hương Quyên bảo Qua Qua đi nói với ông bà ngoại là có thể nhúng mì sợi trước rồi.

Thật ra thì Qua Qua cái gì cũng chưa làm, ngẫu nhiên đưa đồ lên thôi, nhưng rốt cuộc là có việc làm, xách theo túi tiền đi nhà ông bà ngoại.

Từ Hương Quyên thấy thế, cảm thấy lần sau phải làm Qua Qua rõ ràng đạo lý “tài không lộ ra ngoài”, cả ngày cứ xách cái túi tiền, không biết khi nào sẽ bị cướp đi.

Túi tiền của Qua Qua chỉ có 6 phân, cướp liền cướp, nhưng túi tiền còn có giá 2 giác tiền đâu.

Cuối cùng xốc nắp nồi lên, cá bốc lên mùi hương nóng hôi hổi, Từ Hương Quyên phân biệt múc ra, vẩy đều một nắm hành hoa lên hai đĩa cá.

Đưa cá đương nhiên là chính mình đưa, thừa dịp mới ra nồi nóng hổi, Từ Hương Quyên bỏ cá vào trong rổ, trên rổ phủ một lớp vải bố rồi liền đi nhà ba mẹ mình đưa cá.

Qua Qua đã trở về, cô bảo nó ở lại phòng bếp, đừng có ăn vụng cá, có xương cá.

Nghe thấy xương cá, Qua Qua liền dẹp đi tâm tư ăn vụng thịt cá, tiếp tục thưởng thức túi tiền của mình.

Đưa cá xong trở về, Từ Hương Quyên vào buồng trong trước.

Không có đánh thức Chu Trình Ninh, vì sợ đánh thức luôn Ngưu Ngưu, cô nhẹ nhàng lặng lẽ bò lên giường, cầm lấy tay Chu Trình Ninh lắc lư vài cái.

Trong lúc ngủ mơ, Chu Trình Ninh cảm giác được tay bị lắc lư, mở to mắt phát hiện trời đã sập tối, nhưng có thể thấy rõ là Quyên, hẳn là có thể ăn cơm chiều rồi.

Chu Trình Ninh mới vừa tỉnh lại, còn không phát ra tiếng, không nói gì, Từ Hương Quyên ra hiệu anh đừng ồn ào Ngưu Ngưu, an an tĩnh tĩnh xuống giường ăn cơm.

Nếu Chu Trình Ninh tỉnh rồi, Từ Hương Quyên liền thả tay anh ra, xuống giường múc cơm.

Pen: Vừa qua gia đình mình có tang, bà nội mình mất, nên mình không rảnh mà đăng chương mới, giờ mới có chút thời gian.

Xin mỗi mọi người, mong người thông cảm nha.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.