Đọc truyện Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Chương 140
Vừa nãy Đan Nam Điệp đích xác có ý tưởng này: “Về giày cao gót em đúng có ý tưởng, nhưng chờ về sau lại nói……!Em cảm thấy đẹp, những thứ có thể khiến mình thấy cộng minh, cần phải để cho càng nhiều người biết đến.”
Từ Hương Quyên: “Chờ về sau càng có tiền hơn rồi có thể thử giày cao gót xem, mảng giày cao gót với mảng mỹ phẩm trang điểm và bảo vệ da em hiện đang kinh doanh chính có sự khác nhau cực lớn, về sau có tiền hơn rồi, thử bao chuyện này ra ngoài xem, tự em ra chủ ý trông coi.”
Giày cao gót ấy à, nói thật, Từ Hương Quyên cảm thấy lợi nhuận không cao.
Từng nghe túi xách hàng hiệu, các nhãn hiệu mỹ phẩm lớn nổi tiếng……!Chính là rất ít nghe thấy giày cao gót nổi tiếng.
10 tệ mua một hũ kem thoa mặt để làn da dễ chịu với 10 tệ mua một đôi giày cao gót đeo vào cho chân khó chịu, tổng cộng chỉ có 10 tệ, chọn cái gì? Đương nhiên chọn kem thoa mặt.
Quản Thiến: “Vẫn là phụ nữ hiểu phụ nữ nhất, Nhị Điệp cứ phụ trách hút sạch tiền trên người chúng ta là được.”
Đan Nam Điệp: “Chị Thiến, không thể nói như vậy, vẫn là chị Quyên càng hiểu quần thể phái nữ hơn, cách nói hút tiền này ôi quá khoa trương đi, em cũng không biết khi nào mới có thể hồi vốn đâu.”
Đan Nam Điệp có được không ít kiến nghị hữu dụng và linh cảm từ chỗ Từ Hương Quyên, nên đã xem cô như người không gì không làm được.
Từ Hương Quyên: “Chỉ là quan điểm của chính chị thôi, không thể đại biểu cho mọi người.”
Quản Thiến: “Không khác mấy, cô hiểu nhiều hơn bọn này, còn có cái vị trong nhà cô kia cũng hiểu.”
Nhắc tới cái vị trong nhà kia, Từ Hương Quyên buồn rầu: “Ảnh biết gì chứ, hoặc là váy hoặc là giày, bé con nhà tôi cũng còn biết mua hoa tặng mẹ kìa, ảnh càng muốn mua những gì ảnh cảm thấy thực dụng lại đẹp……!Tôi không cảm thấy vậy, hôm nay đeo đôi giày này ra cũng là phối hợp ảnh thôi, vì lễ phép giữa vợ chồng, tôn trọng ảnh một chút.”
Quản Thiến: “Vị kia nhà cô kiểu gì cũng tốt hơn cái vị nhà tôi, con cũng dạy dỗ tốt, còn biết tặng hoa cho mẹ.”
“Con nó tặng hoa cho tôi còn nói, ba chưa từng tặng cho mẹ, nên tụi nó tặng hoa cho mẹ.”
Đan Nam Điệp: “Sao lại ngoan đến vậy!”
Quản Thiến: “Về nhà tôi ám chỉ với Trư Trư một chút, rốt cuộc không nói rõ thì Trư Trư chắc chắn sẽ không nghĩ đến tặng hoa cho tôi.”
Từ Hương Quyên khó hiểu: “Vì sao không trực tiếp nói với vị kia nhà cô? Muốn Trư Trư mua hoa, đầu tiên cô phải đưa tiền cho Trư Trư, tiếp theo còn phải bảo đảm Trư Trư không tự xài sạch bách.”
Thật sự không phải cô đả kích người ta đâu, cô cảm thấy Trư Trư thật không giống đứa bé ấm áp.
Ấm của Trư Trư chỉ sợ cũng chỉ là ấm với đám bé con bé hơn nhóc thôi, mẹ cho nhóc tiền, chính nhóc không xài, không chừng lại tiêu xài lên người các bạn nhỏ.
Quản Thiến thế mà phát hiện mình không cách nào phản bác: “…!Nói với ảnh có ý tứ gì, còn chẳng bằng đưa tiền cho Trư Trư.”
Tuy rằng là cô nàng độc thân duy nhất ở đây, nhưng Đan Nam Điệp vẫn có thể tham dự vào đề tài của phụ nữ đã kết hôn: “Chị Thiến, chị có thể tự chủ động trước thử xem, chứ anh không tặng tôi không tặng, phải chờ đến khi nào? Học tập với chị Quyên, chị Quyên chính là sinh hoạt rất có cảm giác nghi thức.”
Từ Hương Quyên: “Nào có cảm giác nghi thức gì…!Dù sao chị làm của chị, ông lớn ông nhỏ cô nhỏ muốn thế nào đều dựa vào tự giác của bọn họ.”
Quản Thiến: “Nếu tôi chủ động, sợ là làm ảnh sợ, hoàn toàn ngược lại mất.”
Cô với Ấn Nhạc ở chung chắc chắn không như nhà Từ Hương Quyên được.
Từ Hương Quyên: “Nhị Điệp, hôn nhân ấy à, như người uống nước ấm lạnh tự biết.”
Quản Thiến: “Cũng đừng nóng vội nhảy vào hố, lúc đang độc thân phải hưởng thụ thời gian một mình cho đã vào, kết hôn rồi con cái có thể làm em phiền đến mức hận không thể nhét nó vào bụng đừng có ra đó, chị cũng không dạy ra được đứa bé như Qua Qua với Ngưu Ngưu vậy, cả ngày cứ bị ông lớn ông nhỏ kia chọc tức.”
Từ Hương Quyên: “Đừng có nhét vào bụng, ở trong bụng cũng ảnh hưởng tâm tình với sức khỏe mẹ.”
Quản Thiến nghĩ đến đoạn thời gian mình mang thai kia, khó chịu đến hận không thể không gặp được Ấn Nhạc, nếu không phải tại anh ta, cô nào sẽ có bầu, sao sẽ khó chịu đến vậy.
Nghĩ đến đoạn thời gian có bầu kia, Quản Thiến cảm thấy Ấn Nhạc cũng không phải không có chỗ đáng khen, ít nhất đánh không đánh trả, mắng không cãi lại.
Đan Nam Điệp cho ra kết luận: “Thật khó.”
…
Tống Bình An vì thi chuyển cấp mà nghỉ hè trước, nghĩ đến Qua Qua với Ngưu Ngưu hẳn là không nghỉ, qua cỡ tầm nửa tháng mới đến tiệm cơm.
Lúc học cuối kỳ sơ tam, cả ngày chính là đang ôn tập với học tập, cũng chưa có thời gian đến thăm Qua Qua với Ngưu Ngưu, giờ có thời gian rồi, phải đến tiệm cơm tìm hai người bạn nhỏ.
Cũng mất công hôm nay Ngưu Ngưu bị ba phạt viết chữ, chị với nhóc đi chung mới được, nên không có đi ra ngoài chơi, lúc này mới để hai người bạn nhỏ gặp được chú họ trước tiên.
Tống Bình An không có nói chuyện ngay với hai người bạn nhỏ, mà là nói mấy câu với anh họ và chị dâu trước, nói xong mới tìm hai đứa nhỏ.
Qua Qua nhớ rõ chú họ, Ngưu Ngưu cũng không quên, chỉ là muốn nhóc thân cận với chú họ ngay là không quá có khả năng, rốt cuộc đã lâu rồi không gặp chú họ.
“Chú họ dạy con xoay, chú họ nói, con xoay.”
Hiện tại rubik đang ở chỗ Ngưu Ngưu, vì cả nhà chỉ có mình nhóc là chưa có xoay ra đủ 6 mặt, chú họ nếu thành công, bốn bỏ năm lên chính là nhóc đã thành công rồi.
Tống Bình An không nghĩ tới Ngưu Ngưu sẽ muốn cậu chỉ huy nhóc xoay rubik, nên bảo Ngưu Ngưu đưa rubik cho cậu trước, để cậu thử xúc cảm xem đã.
Chính cậu có một khối rubik, khi đã chơi rubik quen đến một mức độ nào đó liền không chơi nữa, lại lần nữa nhặt lên cần phải thử xúc cảm.
Chưa tới 5 phút, 6 màu đã hoàn thành.
Nhờ vào rubik, Ngưu Ngưu với chú họ lại thành nhất thể.
Qua Qua ở một bên cũng có thể chỉ đạo vài câu, Ngưu Ngưu đã xoay ra được 6 mặt dưới sự trợ giúp của chị với chú họ rồi.
Quảng cáo
Đôi khi, khách ghé thăm trang của bạn sẽ thấy quảng cáo ở đây,
cũng như một thông báo về ở cuối trang.
Bạn có thể ẩn mọi quảng cáo bằng cách nâng cấp tài khoản..