Bạn đang đọc Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Chương 137
Lời chất vấn liên tiếp của mẹ Dĩ Phái làm mấy thầy cô á khẩu không trả lời được.
Chủ nhiệm khối – chủ nhiệm Thiệu, nghĩ nghĩ: “Tiểu La, cô đến văn phòng khối 5 gọi thầy Tưởng lại đây một chút.”
Thầy Tưởng kia chính là chủ nhiệm lớp Ngũ Trạch Hạo.
Cô La chủ nhiệm lớp Qua Qua đi gọi thầy Tưởng, chủ nhiệm Thiệu lại chuyên môn dọn một cái ghế dựa tới cho Từ Hương Quyên, rót ly trà, bảo cô ngồi trước chút đã, chờ cô La gọi thầy Tưởng lại đây.
Cái chủ nhiệm lớp họ Tưởng này, Từ Hương Quyên cảm thấy chắc chắn có vấn đề, không chừng vẫn là đã bị cha mẹ tiểu bá vương hối lộ rồi, ắt là từng thu không ít chỗ tốt.
Cái vụ thu chỗ tốt này khó mà nói, rốt cuộc mạng lưới quan hệ liên lụy quá nhiều, dễ xảy ra chuyện, nên cô chỉ túm lấy chuyện đám nhỏ.
Thầy Tưởng này là người đàn ông trung niên bụng bia, Từ Hương Quyên trực tiêp bảo ông ta dẫn Ngũ Trạch Hạo qua xin lỗi Qua Qua nhà cô.
Dựa theo cách nói của Qua Qua, Ngũ Trạch Hạo chỉ là tay chảy chút máu, cũng không nghiêm trọng bao nhiêu.
Đối mặt với chủ nhiệm lớp Ngũ Trạch Hạo, Từ Hương Quyên đột nhiên phát hỏa, không có bình tĩnh kiên nhẫn như là đối mặt với chủ nhiệm lớp Qua Qua với chủ nhiệm Thiệu vậy.
Mà ồn ào là ồn ào, nhưng Từ Hương Quyên không có động thủ, vì không có động thủ nên mọi người đều không biết cản kiểu gì.
Thầy Tưởng kia cũng không cam lòng yếu thế, nhưng hoàn toàn cãi không lại Từ Hương Quyên.
Từ Hương Quyên cãi lộn cũng rất có trình độ, không như người đàn bà đanh đá chửi đổng đâu, mà như là lãnh đạo đang mắng thuộc hạ ấy.
Trường hợp một lần không cách nào khống chế, chủ nhiệm Thiệu lời lẽ hay ho bảo Từ Hương Quyên bình tĩnh.
Một hồi lâu Từ Hương Quyên mới miễn cưỡng bình tĩnh lại trong sự khuyên bảo của chủ nhiệm Thiệu: “Trường học cần phải cho một cách nói, một mình tôi thôi thấp cổ bé họng đó, nhưng mà tôi sẽ liên hợp các phụ huynh khác tới đòi cách giải quyết, có ầm ĩ đến đồn công an cũng là bọn tôi có lý.”
Các thầy cô nghe được mẹ Dĩ Phái nói, thậm chí còn quên luôn rõ ràng là Dĩ Phái đẩy người, giờ đang cảm thấy bạn học nhỏ Chu Dĩ Phái mới là đứa bé bị bắt nạt đấy.
“Cô ơi, bọn con có thể vào chứ?”
Mọi người nghe được tiếng đập cửa, bên ngoài truyền đến tiếng của trẻ con.
Bởi vì muốn giải quyết mâu thuẫn, nên cửa văn phòng là đóng lại, vì mở cửa ra cãi nhau sẽ gây ảnh hưởng không tốt, mới vừa hết tiết đọc bài buổi sáng, ở đây cũng chỉ có cô La với Từ Hương Quyên nhận ra tiếng đứa bé ở bên ngoài.
Là Qua Qua / bạn học Dĩ Phái.
Thầy cô bên trong còn chưa mở cửa, bên ngoài đã đẩy cửa vào.
Đái Hâm mới nãy đang giám sát buổi đọc sớm, tan học về văn phòng, nhìn thấy một đám bé con đang đứng ở cửa, bèn dứt khoát mở cửa, để các bé đi vào.
Cô La biết được đám bạn nhỏ này, đều là lớp của mình, sao có thể không quen biết.
Người dẫn đầu rõ ràng là Chu Dĩ Phái, ảnh hưởng của Dĩ Phái ở trong lớp rất lớn, còn là lớp trưởng, các bạn nhỏ ăn cơm chung với bé có cả nam lẫn nữ, vài bé lận.
Đứa bé đứng sau Qua Qua nói: “Cô ơi, ngày hôm qua con với Phái Phái cùng nhau đẩy người.”
“Cô ơi, con cũng đẩy.”
“Cô ơi, con cũng đẩy, Ngũ Trạch Hạo đều đã đánh gãy răng Lộ Vệ Quốc rồi, Lộ Vệ Quốc chảy rất nhiều máu, mũi còn chảy máu nữa.”
Mấy bạn nhỏ biết chuyện mời phụ huynh, Ngũ Trạch Hạo không phải một mình lớp trưởng đẩy, tuy các bé sợ bị gọi cha mẹ, nhưng mà các bé cũng muốn nói thật.
Tuy là không đúng lúc, nhưng mà khi Từ Hương Quyên nghe được cái tên Lộ Vệ Quốc ngay ngắn kiên cường này ấy, cứ cảm thấy Vệ Quốc không nên là đứa bé bị bạo lực học đường.
Mấy đứa bé cậu một lời tôi một câu, đoàn kết mười phần, không biết còn tưởng rằng là Qua Qua đã thống nhất lý do thoái thác trước với các bé.
Buổi sáng là Qua Qua dẫn mẹ tới văn phòng, giữa đường còn đụng tới bạn học cùng lớp, Qua Qua chưa nói, nhưng người bạn kia lại thật nói ra chuyện lớp trưởng bị gọi phụ huynh.
Lúc đọc bài sớm nhìn thấy lớp trưởng rời khỏi lớp, mọi người đều liền qua theo.
Qua Qua là tới xem mẹ có còn ở văn phòng không, phát hiện vẫn còn, bé cũng chưa mở miệng nói chuyện, các bạn nhỏ đã sôi nổi nói rồi.
“Em đi gọi Lộ Vệ Quốc tới đây.” Một bé trai trực tiếp chạy đi.
Lộ Vệ Quốc cũng là học sinh tiểu học lớp 1, ở lớp số (2) cạnh lớp đám Qua Qua đấy, vừa rồi Đái Hâm chính là ở lớp (2) giám sát đọc bài sớm.
Còn không biết rốt cuộc đã phát sinh cái gì, nhưng trông như giờ đây, cũng chỉ có thể vây xem.
Cỡ chừng 5 phút, bé trai kia dẫn Lộ Vệ Quốc lại đây rồi.
Chủ nhiệm Thiệu mở miệng: “Các bạn học về phòng đi học trước đi, Chu Dĩ Phái và Lộ Vệ Quốc lưu lại.”
Các bé lớp 1 vốn đã rất khó dạy, giờ vẫn còn đang ríu rít, chủ nhiệm Thiệu mở miệng, các bạn nhỏ mới lại cường điệu sự thật lần nữa, là mọi người cùng nhau đẩy, nói xong liền kết bạn đi rồi.
Bạn nhỏ Lộ Vệ Quốc trông rất nhát gan, còn lùn hơn Qua Qua nửa cái đầu, giờ bị gọi vào văn phòng, chuyện đầu tiên chính là móc ra một cái răng từ trong túi đưa cho cô giáo xem: “Đây là cái răng anh kia đánh rụng của con, mặt con bị đánh, hôm qua đỏ, anh kia túm áo con, cổ bị quẹt rồi, mũi chảy máu.”
Lộ Vệ Quốc là số rất ít những đứa bé mặc áo khoác có khóa kéo, bé kéo khóa ra, trên cổ đích xác có miệng vết thương ứ lại.
“Hôm qua con nhìn thấy Ngũ Trạch Hạo là đánh Lộ Vệ Quốc vậy nè.” Qua Qua làm mẫu một lần.
Qua Qua biết con nít rất dễ rụng răng răng, nhưng cũng không quá xác định răng của Lộ Vệ Quốc có phải là bị đánh gãy không, nhưng dù thế nào đi nữa, cậu ta chảy máu mũi là sự thật, miệng vết thương trên cổ cũng thật là do Ngũ Trạch Hạo tạo thành.
Từ Hương Quyên: “Đứa trẻ như Ngũ Trạch Hạo này, lại không dạy dỗ nữa, về sau chính là đồ cặn bã bại hoại của xã hội, thầy Tưởng, Ngũ Trạch Hạo có ở trong lớp không?
Giờ tôi liền dẫn theo hai đứa nhỏ đi đối chất, đòi một cách nói, thầy tốt nhất là bảo nó báo cho cha mẹ đi, cái loại con nít có ba mẹ sinh không ba mẹ nuôi này không hiểu đạo lý, luôn phải có người dạy nó hiểu đạo lý.”
Chủ nhiệm Thiệu nghe được miêu tả của bạn nhỏ Lộ Vệ Quốc, khi lại thấy miệng vết thương của cậu, sắc mặt không tốt: “Thầy Tưởng, chuyện bạn học Chu Dĩ Phái để đó trước đó, miệng vết thương của bạn học Lộ Vệ Quốc đây kiểu gì cũng không thể làm giả được, tôi sẽ phản ánh chuyện này với hiệu trường……!Bạn Ngũ Trạch Hạo có ở trong lớp không?”
Da mặt thầy Tưởng phát cương: “Bạn Ngũ Trạch Hạo bị thương đi bệnh viện rồi, xin nghỉ 3 ngày.”
Chủ nhiệm: “Bị thương nghiêm trọng cỡ nào mà cần xin nghỉ 3 ngày? Nếu xảy ra chuyện trong trường, làm thầy cô như chúng ta cũng có trách nhiệm, làm phiền tôi với chủ nhiệm lớp (2) sẽ đi thăm cậu bé.”
Từ Hương Quyên đúng lúc đạm mạc mở miệng: “Nếu hôm nay nó không ở đây, tôi chờ khi nó có mặt, bắt nó xin lỗi, 3 ngày đúng không, vậy thứ 2 tuần sau tôi tới nữa, nếu có cha mẹ nó, tốt nhất là cùng tới luôn.
Đứa nhỏ như Ngũ Trạch Hạo này lòng trả thù mạnh, ở trong trường, tôi hy vọng các thầy cô có thể bảo vệ mấy đứa nhỏ bị bắt nạt kia, đừng có dung túng nữa để rồi gây thành họa lớn……!À, lập tức liền tốt nghiệp tiểu học rồi, các thầy cô, làm phiền các vị trông chừng các bạn nhỏ ở cái học kỳ cuối cùng này cho kỹ vào, đừng để Ngũ Trạch Hạo thương tổn tụi nó, để phát sinh thảm kịch rồi bôi đen cho trường.
Bậc làm cha làm mẹ bọn tôi chọn trường của các vị cũng là muốn cho con hoàn cảnh giáo dục tốt, chứ không phải một cái trường làm con lo lắng hãi hùng.”
Chủ nhiệm Thiệu: “Mẹ Dĩ Phái, bọn tôi sẽ chú ý, chuyện này chị yên tâm, bọn tôi sẽ bắt cậu bé xin lỗi chị và Qua Qua…!Bạn học Dĩ Phái đi học trước đi, bạn học Vệ Quốc lưu lại.”
Từ Hương Quyên thấy tạm thời không có việc gì, bèn rời khỏi văn phòng với Qua Qua.
Hai mẹ con rời đi, chủ nhiệm Thiệu hỏi bạn nhỏ Lộ Vệ Quốc: “Bạn học Vệ Quốc, về nhà có nói với ba mẹ chưa?”
Lá gan của bạn nhỏ Lộ Vệ Quốc không lớn, nhưng mà vừa nãy cũng đã tự mở miệng rồi, giờ cũng có thể trả lời cô giáo: “Nói rồi.”
Ngày hôm qua Lộ Vệ Quốc có được chủ nhiệm lớp dẫn đi xử lý miệng vết thương, không có việc gì lớn, nhưng mà trông vẫn là rất nghiêm trọng.
Vốn dĩ miệng vết thương đã xử lý tốt rồi, cậu cũng không tính nói cho ba mẹ, nhưng mà các bạn học bên lớp (1) giúp cậu đẩy Ngũ Trạch Hạo bảo cậu nhất định phải nói cho ba mẹ.
Dù cho ba mẹ mặc kệ, cũng phải nói với thầy cô là đã nói cho ba mẹ rồi.
Cậu đã nói với ba mẹ rồi, ba mẹ lại dẫn cậu đi bệnh viện xem miệng vết thương.
Chủ nhiệm hỏi các thầy cô khác trong văn phòng: “Ngũ Trạch Hạo bắt nạt các bạn học lớp nhỏ hơn không phải một hai lần nhỉ?”
Các thầy cô chủ nhiệm và dạy riêng các môn của các lớp khối 1 và khối 2 tiểu học đều ở một cái văn phòng, trừ bỏ các thầy cô trông lớp đọc bài sớm xong liền trực tiếp ở trong lớp chuẩn bị dạy luôn thì cơ bản đều ở đây.
Lúc Đái Hâm dạy toán cho lớp 1 cũng có làm chủ nhiệm lớp dạy toán cho khối lớp 2: “Phải, chủ nhiệm, có mấy lần tôi tìm đến thầy Tưởng chủ nhiệm lớp Ngũ Trạch Hạo, cuối cùng đều là có lệ bảo tôi về, không giải quyết được gì.”
Ngũ Trạch Hạo từ lớp 1 đến lớp 5 vẫn luôn là cái thầy Tưởng này làm chủ nhiệm lớp, thầy Tưởng kia cứ y chang bà nội thằng nhóc đó, đối tốt với nó không giới hạn, có chín phần cũng là thành lập trên quan hệ tiền tài.
Vừa rồi thầy Tưởng cảm thấy không có mặt mũi, đã đi rồi, ông ta đi rồi, các thầy cô khác tất nhiên cũng dám nói chuyện.
Chủ nhiệm Thiệu: “Việc này tôi sẽ mau chóng phản ánh với hiệu trưởng, chuyện của bọn nhỏ không có việc gì nhỏ, mẹ Dĩ Phái cũng đã cho chúng ta một cái giáo huấn, bạn học Vệ Quốc, về sau bị bắt nạt, phải dũng cảm lên tiếng, kịp thời nói cho cha mẹ với thầy cô, biết chưa?”
Nếu thật sự không nói, đến lúc đó xảy ra chuyện lớn, hiệu trưởng sẽ cho rằng chị ta biết chuyện không báo, không chừng còn tưởng rằng chị cũng thu chỗ tốt.
“Biết.”
Chủ nhiệm Thiệu cảm thấy hỏi cho rõ lại vẫn là cần thiết: “Bạn học Vệ Quốc, hôm qua thật là tới mấy bạn hỏ cùng nhau đẩy Ngũ Trạch Hạo? Mặt khác, vì sao Ngũ Trạch Hạo muốn đánh em?”
“Dạ, cùng nhau đẩy, hai người đẩy không nổi, tổng cộng 5 bạn……!Anh ta đánh người là muốn đánh liền đánh, thích nhất là đánh con nít lùn hơn anh ta, bọn con đều sợ anh ta, con nhìn thấy anh ta liền chạy, anh ta liền đuổi theo đánh con.”
Bắt nạt kẻ yếu.
Chủ nhiệm Thiệu: “Rồi, cô biết rồi, bạn học Vệ Quốc về phòng học đi học trước đi.”
Lộ Vệ Quốc vẫn là cậu bé tương đối lễ phép: “Tạm biệt cô.”
Chào cô/thầy hay tạm biệt cô/ thầy đều đã học ở học kỳ trước rồi.
“Tạm biệt bạn học Vệ Quốc.”
Chờ cậu bé Lộ Vệ Quốc đi rồi, chủ nhiệm hỏi lại mấy thầy cô lớp bé, sau khi có hiểu biết đại khái rồi thì đi tìm hiệu trưởng.
Chị không phải chủ nhiệm lớ, đã làm chủ nhiệm khối nhiều năm rồi, các bạn nhỏ có gặp phải chuyện gì cũng là qua tay chủ nhiệm lớp trước, còn không có lớn đến cần chủ nhiệm khối chị nói chuyện.
Các chủ nhiệm lớp cũng có băn khoăn, hơn nữa trước khi mẹ Dĩ Phái tới, không có bậc cha mẹ nào muốn làm lớn chuyện lên, cho nên bọn họ liền chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, không hề coi trọng.
Nhưng giờ không coi trọng không được, các bé có thể đi học ở cái trường này, cha mẹ hoặc ít hoặc nhiều đều có quan hệ, nếu thật tới mức độ liên hợp các cha mẹ, trường học ăn không hết cũng phải gói ôm đi.
Chủ nhiệm Thiệu vừa đi, mấy thầy cô liền bắt đầu thảo luận mẹ Dĩ Phái.
Đái Hâm: “Cô La, Dĩ Phái lớp các cô nhanh mồm dẻo miệng, thì ra chính là cha mẹ rất biết ăn nói nha.”
La Kỳ: “Hôm nay xem như kiến thức rồi, còn hên có chủ nhiệm Thiệu ở đây, bằng không tôi cũng không biết nên ứng đối thế nào.”
Một giáo viên khác nói: “Cô La chưa dạy được bao lâu, còn là lớp bé tiểu học, có thể hô ngừng đám nhỏ bảo đi học không ầm ĩ nói chuyện riêng đã rất lợi hại, trường hợp như này không ứng phó được rất bình thường.”
“Việc này là sai lầm bên chúng ta, thật ra hôm qua nghe thấy thầy Tưởng tới đây bảo mời phụ huynh thì tôi đã rất không thể tưởng tượng rồi.”
“Đúng vậy, còn nói gì mà Ngũ Trạch Hạo bị học sinh lớp cô La đẩy ngã bị thương, đòi cha mẹ người ta xin lỗi.”
Đầu óc sợ là bị nước vào, hoặc là mắt mù, không nhìn thấy Ngũ Trạch Hạo bắt nạt nhiều bé như vậy……!tiêu chuẩn kép nghiêm trọng mà thôi..