Bạn đang đọc Cô Vợ Bưu Hãn Thập Niên 80 – Chương 11
Ở đó cỡ 1 tiếng, người một nhà chuẩn bị về nhà.
Trước khi đi Chu Trình Ninh dặn dò ông nội uống hết canh cá trích, ăn cá trích coi chừng xương, dong dài lằng nhằng, Qua Qua khó được không nói chuyện, Từ Hương Quyên cũng liền ở cạnh bên nhìn hai ông cháu.
Ông nội đều cười ha hả bảo được, trước khi đi còn lấy tiền ra, tiền giấy cả cũ lẫn mới đều xếp đến chỉnh chỉnh tề tề, có thể nhìn ra được 1 tờ đại đoàn kết cũng không có, cái khác chỉ linh tinh lẻ tẻ một ít tiền xu, phân này, giác này, đôi tay nâng lấy đưa cho Qua Qua.
Từ Hương Quyên biết không phải ông cụ bủn xỉn, là căn bản là không có đại đoàn kết gì hết, một ôm tiền lẻ này đại khái là tất cả tích góp của ông cụ rồi.
Qua Qua vươn tay cầm một phân tiền, Từ Hương Quyên mở miệng: “Nội, dư lại ông liền tự mình giữ, cho Qua Qua lấy một phân tiền ăn kẹo là được rồi, lần sau con với A Ninh lại dẫn Qua Qua tới đây.
“
Từ Hương Quyên vốn dĩ muốn cản, nhưng ngẫm lại ông nội cho như này cũng là đã nghĩ tới, biết A Ninh không nhận, liền cho Qua Qua, Qua lấy bao nhiêu là bấy nhiêu, còn tốt là Qua Qua chỉ lấy đi 1 phân tiền.
Đường đi nhà nội không có xa như đi trung học trấn của Chu Trình Ninh, qua lại đi bộ 1 tiếng là đủ rồi, ở nhà nội hơn 1 tiếng, tổng cộng 2-3 tiếng, Ngưu Ngưu đều rất ngoan, không khóc, lúc ông cố đùa bé ấy, còn vô thức hé miệng cười.
Tóm lại một chuyến này hôm nay mọi người đều còn xem như cao hứng.
Trên đường về, Qua Qua được ba bế, liền hỏi ba, “Ba, vì sao ông lại ở tại nhà tranh?”
Lúc này, mọi người đều sống tốt hơn trước kia, tuy cũng không tốt đến thật sự rõ ràng, nhưng rất ít ai ở nhà tranh, đa số là nhà gạch, ngói đen gạch đỏ, dù sao từ sau khi Qua Qua sinh ra, trong thôn chưa từng thấy nhà tranh, đống cỏ tranh thì thật ra là có đó, nhưng cũng không phải cho người ở.
Chu Trình Ninh hồi lâu không đáp lời nổi, Từ Hương Quyên biết lời này của con gái vô tình chọc trúng tim đen A Ninh rồi, rốt cuộc cái nhà tranh này không chỉ có ông cố ở, ngay cả ba Qua Qua cũng từng ở.
“Qua Qua muốn ở nhà tranh sao? Muốn ở thì mẹ cũng dựng cho con một cái.
“
“Không muốn.
“
Đề tài nhà tranh tốt cứ vậy mà kết thúc, nhưng mà cái miệng nhỏ của Qua Qua vẫn là nói không ngừng, “Mẹ, lần sau đi thăm ông, mang đồ ngon cho ông.
“
Từ Hương Quyên: “Được.
“
Chu Trình Ninh nghe thấy lời Qua Qua nói, cảm động, “Qua Qua của chúng ta trưởng thành hiểu chuyện, là đứa bé tốt.
“
Từ Hương Quyên:! !
Ông chồng nhà cô thật là đồ cổ, lời này cô cũng sẽ không nói ra miệng được.
Có điều biểu hiện hôm nay của Qua Qua đích xác là còn tạm, “Hôm nay Qua Qua biểu hiện rất tốt, mẹ về liền mua trái cây cho Qua Qua, ta không có lấy của người khác, tự chúng ta có thể mua ăn.
“
Trong thôn cũng có không ít nhà trồng cây táo trong sân, táo vào mùa này cũng không phải chỉ một nhà có, Qua Qua muốn ăn liền tốn một hai mao mua một chén nhỏ về là xong.
“Mẹ tốt!”
!
Lần sau thật ra cũng không biết khi nào mới đi thăm nội, về đến nhà, Từ Hương Quyên cho Ngưu Ngưu ăn trước, Ngưu Ngưu ngủ rồi, cô tìm một nhà thân thích quan hệ tương đối gần mua một chén táo.
Chu Trình Ninh đang dùng nhánh cây vẽ trên mặt đất, dạy Qua Qua biết chữ, Chữ cố với chữ ông*, ông cố.
*: đây thật ra là chữ thái với chữ gia, ông cố ở bên đó gọi là thái gia gia nhé.
Đưa cho Qua Qua mấy quả táo, bảo con bé nhớ rõ rửa sạch lại ăn rồi đuổi Qua Qua đi, Từ Hương Quyên hỏi Chu Trình Ninh, “A Ninh, anh có địa chỉ gửi thư của cô hay không?”
Hiện tại ông nội Chu chỉ có 2 đứa con, một đứa là ba Chu Trình Ninh, đứa nữa là cô, anh trai em gái.
Nghĩ đến ngày tháng của cha mẹ chồng cô có thể trôi qua dễ chịu đến thế, ấy là dựa vào cô em gái này.
Đối với cô, đối với Chu gia, Từ Hương Quyên đều không phải rất rõ, lúc trước chỉ là hỏi tình huống gia đình đại khái của Chu Trình Ninh.
Vốn dĩ ấy mà, cô lại không phải gả cho Chu gia, cô là gả cho Chu Trình Ninh, còn nữa, Chu Trình Ninh đến ở thôn Mao Đổng với cô, cho nên chỉ tìm hiểu sơ sơ từ chỗ bác gái Tiền với Chu Trình Ninh là xong.
“Có, cô có cho nội địa chỉ, nội đưa cái địa chỉ này cho anh chép, anh có ghi chú trên sổ tay.
“
Cô ở Hoa Đô, lúc anh đi Hoa Đô học ông nội có cho anh địa chỉ, bảo anh có việc thì có thể tìm cô, nhưng anh không có việc gì, liền chưa từng đi tìm cô.
Anh không muốn phiền toái người khác, ấn tượng đối với cô cũng dừng lại ở khi còn khá nhỏ, không phải rất thân cận.
Anh biết cô sẽ gửi gói đồ với tiền giấy cho nội, chỉ là vĩnh viễn bị ba mẹ anh bóp ở trong tay, sau đó chia cho Tiểu Đệ Tiểu Muội.
“Chính chúng ta viết thư gửi cho cô, nói chuyện của nội với bà ấy! ! A Ninh anh tới viết, em đọc.
“
Từ Hương Quyên chính là phái hành động, vừa khéo, cùng viết thư cho anh cả luôn.
Trước kia ba mẹ không biết chữ, thư đều là cô viết, đời trước cô cũng chưa từng bảo A Ninh nhà cô viết thư giùm cô, chữ viết bút máy của A Ninh nhà cô viết thật là đẹp, không thể uổng phí chiêu chữ tốt ấy mà phải không?
Chồng cô viết chữ không có dựa theo thuận tay mà viết như cô, Chu Trình Ninh là mặc kệ thế nào cũng hất phẩy theo quy củ, ngón tay khớp xương rõ ràng, tư thế cầm bút máy cũng đoan chính, Từ Hương Quyên vừa đọc vừa thưởng thức.
Cây bút máy này dùng mấy năm đều tróc sơn cả, A Ninh còn rất bảo bối nó, chờ trong nhà lại dư dả chút, liền mua cho anh ấy một cây mới đi, Từ Hương Quyên nghĩ thầm.
Chu Trình Ninh không phải dựa theo nguyên thoại của Từ Hương Quyên mà viết, nhưng ý tứ là xấp xỉ, anh chỉ là trau chuốt cho câu nói chút, “Quyên, viết như vậy liệu có thể không tốt lắm không?”
“Không tốt như nào? Không viết như vậy thì cô cũng không tin, em bảo cô gửi đồ cho nhà ta thì có vấn đề gì? Nhà ta cũng sẽ không nuốt đồ của ông nội, ba mẹ anh muốn quậy lên, tìm em là được, em còn có thể sợ bọn họ à? Hơn nữa dựa theo quán tính của ba mẹ với em trai em gái của anh, cho dù được đến trong tay ông nội, không phải cũng phải bị bọn họ cướp đi à?”
Ý tứ trong thư của Từ Hương Quyên chính là cha mẹ Chu Trình Ninh, cha mẹ chồng cô, đối xử không tốt với cụ ông, ông cụ có thứ gì một hai hàng chữ đã có thể viết xong, cái này cũng không phải là chữ đơn giản có thể hình dung được, đây là đơn sơ.
Cô nói với cô lần tới nếu lại gửi thì chia làm 2 đợt mà gửi, một đợt gửi vào trong nhà cô, một đợt thì gửi sang chỗ ông nội bên kia đi.
Bên chỗ ông nội chắc chắn là bị ba mẹ của ông chồng cô tham ô mất, nhưng mà cũng phải để ba mẹ của ông chồng cô thấy đồ ít đi, nhìn thấy thư của cô ấy, nói cho bọn họ rằng, bà ấy biết bọn họ đối xử không tốt với ba bà ấy, về sau mà còn như vậy, bà liền không gửi nữa.
Trong thư Từ Hương Quyên còn chỉ đạo cô nên viết hồi âm thế nào nữa.
“Liệu cô có tin chúng ta hay không? Cho rằng chúng ta cũng là lừa đồ của bà ấy?”
Trên mặt Từ Hương Quyên vẫn là nghĩ rất thoáng, “Chúng ta gửi chút đồ qua đó, nấm khô trong nhà này, tương ớt này, đều có thể gửi, mấy cái này hẳn là tương đối dễ tin hơn, cho dù không tin thì chúng ta cũng chẳng tổn thất gì.
“
Cô không biết ngày thường cô gửi cái gì về, nhưng ngẫm lại nếu mà đồ đạc nhiều, cô cũng phải hốt một chút, bằng không lỗ chết, bưu phí tốn tiền, tương ớt nấm khô cũng không phải tới không, trong thư cô cũng tương đối hàm súc mà nhắc tới có dẫn cô nhỏ 3 tuổi với nhóc con 2 tháng đi thăm ông cố của bọn nó, chỉ hi vọng cô có thể hiểu.
Anh cả nhà cô thì cô đương nhiên cũng phải gửi, về sau không chỉ gửi cho anh cả, còn gửi cho chị hai với anh ba, đều có phần.
Vừa vặn trời lạnh, đồ để lâu được.
Chu Trình Ninh vừa nghe vợ giải thích, hoàn toàn chẳng nghi ngờ gì.
Nội lớn tuổi, đời này cũng chưa có được mấy ngày lành mà qua, điều kiện nhà bọn họ không được tốt, không thể lúc nào cũng trợ cấp nội được, cô gửi đồ cho ông nội, tự nhiên phải cho ông nội mà không phải cho ba mẹ hốt đi trải qua ngày lành.
Từ Hương Quyên vỗ vỗ đầu vai Chu Trình Ninh, “A Ninh đừng nghĩ mấy cái có cái không đó, trời sập xuống còn có em gánh cho anh, được rồi, đưa bút cho em, em viết thư cho anh cả em.
“
Hai người các cô liền ngồi trên một băng ghế dài, trong nhà không có bàn sách đứng đắn, bèn dùng ngăn tủ thấp bé mà đối phó.
Cô nghĩ nghĩ, thư cho anh cả vẫn là tự cô viết thì tốt hơn nhiều, rốt cuộc trước kia đều là cô viết giùm, ba mẹ đọc, anh cả khá quen thuộc với chữ của cô, bất thình lình thay đổi một người viết, anh cả cô đều phải hoài nghi.
Mấu chốt là khi cô kết hôn, anh chị em của cô đều đã trở lại, mà mẹ cô lại nói bậy A Ninh nhà cô với anh chị không ít.
Từ Hương Quyên rốt cuộc đã lâu không cầm bút, cầm bút lên quên chữ, này đây không phải do không làm học sinh, còn có di động nữa, ai còn tự mình viết thư chứ?
Chồng cô bây giờ còn đang làm giáo viên ngữ văn ở trung học đâu, lần đầu tiên Từ Hương Quyên có cảm giác tự biết xấu hổ.
Chu Trình Ninh thì thật lại không chê cười vợ, rất kiên nhẫn mà nói cho Từ Hương Quyên chữ nào nên viết thế nào.
Mới đầu Từ Hương Quyên vẫn là động bút trước, cảm giác không thích hợp thì gạch bỏ, Chu Trình Ninh dạy cô viết chính xác như thế nào, sau lại cô dứt khoát liền không viết chữ không chắc chắn, trực tiếp bảo anh viết xuống bản chính xác trên vở, cô chép lại một lần.
.