Đọc truyện Cô Vợ Bướng Bỉnh Khó Bảo – Chương 33: Mỹ tuyết là chị gái
“Này!” nó đứng dậy không cười nữa mà nghiêm mặt đưa vài đồng tiền lẻ cho hai cô. Hai cô đơ người nhìn nó chả hiểu cái gì mà nó lại đưa cho hai cô vài đồng tiền làm chi, tưởng hai cô nghèo à!
“Mày đưa vài tờ tiền lẻ làm gì?” Trúc Linh chịu không được nên hỏi
“Tụi bây đi ra ngoài gọi điện công cộng, gọi một chiếc xe cấp cứu đến nhà tao chở cô ta đi. Rồi cho số của Khánh Phong đưa bệnh viện. Mọi chuyện tao nhờ hai đứa mày nha!” nó nói một mạch, rồi mỉm cười bước đi, hai cô thì ngẩn ngơ một lúc, rồi gật gật đầu làm theo.
“Hở??!!” hai cô chẳng thể khép miệng lại được, vì sao nó lại làm thế??! Hại cô ta cũng là nó, cứu cô ta cũng là nó. Nó có ý gì đây, thật là không hiểu nổi mà. Đây là toàn bộ suy nghĩ của hai cô dành cho nó ngay lúc này.
*Cty AK*
“Phong! Em đói rồi mình đi ăn thôi” đến cty là chạy thẳng lên phòng hắn chẳng thèm gõ cửa mà vào một cách tự nhiên, chạy đến ôm cổ hắn làm nũng.
“Anh đang đợi em đấy, mình đi thôi” hắn đưa tay lên vuốt tóc nó rồi nắm lấy tay nó, cả hai cùng nhau sải bước ra ngoài.
Hắn và nó đi ra đại sảnh thì có một cô nhân viên là quản lý phòng tài chính đi đến gọi to tên nó.
“HàPhương” cô nhân viên vừa đi đến chỗ nó vừa gọi, nhưng không để ý là có hắn kế bên.
“Chị… chị quản lý gọi em sao??!” nó hơi bất ngờ không hiểu sao chị quản lý lại kêu nó, nên nó lấy tay chỉ vào mặt mình xác định một lần nữa.
“Tôi không gọi cô thì gọi ai đây? Tại sao mấy ngày nay cô lại nghỉ? Nếu có nghỉ thì cũng phải xin phép chứ, đằng này tôi chẳng thấy cái lá đơn nào của cô từ phòng nhân sự cả” cô nhân viên không cho nó cơ hội nào để biện minh cho mình cả, nó mặt cho cô ta hỏi khi nào đã thì thôi, hắn ở một bên mà nhíu mày nhìn cô nhân viên đang tra khảo nó làm hắn khá là không được vui.
“Dạ!! Mấy ngày nay em bệnh ở nhà, em có viết đơn nhưng không có ai để đưa giùm, nên đã gọi điện cho Hoàng tổng xin nghỉ rồi ạ!” nó tươi cười trả lời với cô nhân viên
“Sao??? Cô nghĩ quen biết Hoàng tổng thì không cần thông qua phòng nhân sự và qua tôi à, cô nên nhớ người có quyền đuổi cũng là tôi nha!!!”
“Vậy tôi có quyền đuổi chị chứ, chị Vân??” nó mới vừa hả miệng lên chưa kịp ra tiếng thì hắn đã nói trước. Làm cho cô nhân viên đó nhìn mà không chớp mắt, miệng thì mở to hết cỡ
“Ủa Hoàng tổng ở đây khi nào vậy ta?” đây là câu hỏi đầu tiên được nảy ra trong đầu của cô nhân viên lúc này, cũng chỉ dám nghĩ chứ không dám nói.
“Ngày mai chị tự viết đơn xin nghỉ, đừng để tôi đuổi chị” mặt hắn lạnh lùng, nhả ra từng chữ một khiến người nghe có cảm giác nếu không làm đúng thì sẽ nhận lấy một kết cục còn thảm hơn.
“Mình đi thôi” hắn quay lại nhìn nó với một nụ cười trên môi không giống như lúc nãy nhìn cô nhân viên đó.
“Nhưn..g nhưng….” nó cũng mới kịp phản ứng thì bị hắn lôi đi chả kịp nói gì hết.
Nó không nghĩ đến hắn như thế nào lại, đưa ra một cái quyết định như vậy, dù sao cô nhân viên đó cũng làm đúng theo nghĩ vụ của một cấp trên thôi, sao lại đuổi người ta chứ.
“Nhàhàng”
“Quý khách đi mấy người” anh phục vụ thấy hắn vào bước ra liền chào hỏi.
“Hai người, chọn một chỗ thoáng mát” hắn cứ nắm lấy tay nó mà kéo đi cũng chẳng thèm để ý đến anh phục vụ.
“Được!! Vậy mời quý khách đến bàn ngay cửa sổ đi ạ!” anh phục vụ lễ phép đáp lại
Hắn kéo nó đi mãi cho đến khi đến chỗ anh phục vụ mới chịu bỏ tay nó ra, rồi kéo ghế cho nó ngồi xuống.
“Mời chọn món” anh phục vụ đưa menu ra cho hắn và nó chọn món.
“Cho em món này, món này, món tôm càng này nữa, và một chai rượu vang đỏ nha” nó chỉ vào các món mình yêu thích mà gọi.
Hắn cũng chỉ gọi thêm món súp nữa rồi đưa menu lại cho anh phục vụ.
“Em vẫn như vậy lúc nào đi ăn cũng gọi cho một bàn.” hắn ra vẻ mắng yêu nó
“Hihi!!!!……” nó định nói là đừng cho chị quản lý nghỉ việc thì chuông điện thoại hắn reo lên.
“Ai đấy??”
“….”
“Phải tôi là Khánh Phong”
“….”
“Được tôi sẽ đến ngay”
“Có chuyện gì gấp hả anh” nó làm mặt như không biết chuyện gì hỏi hắn.
“Mỹ Tuyết!! Nhập viện rồi, mình đi thôi” hắn nói xong lấy tiền ra trả, rồi đi một mạch ra ngoài trước, bỏ nó đứng lại ngẩn ngơ cười.
“Thìraanh vẫn cònyêucôtanhưvậysao??, emchỉmuốnthửcảm giác củaanhđối với cô ta, nhưngthậtkhôngmaychoemanhchỉcầnnghetincôtacóchuyệnliềnchạyđimàkhôngcầnsuynghĩ, cũngbỏquêncôvợnày” nó nhếch mép cười nhạt rồi cũng đứng lên đi ra ngoài.
*Bệnhviện*
“Cô gái được đưa vào đây đang nằm phòng nào” hắn đi lại bàn trực của các y tá hỏi.
“À đang nằm ở phòng cấp cứu” cô y tá cũng nhiệt tình chỉ dẫn.
Nó và hắn cũng nhau đến phòng cấp cứu ngồi đợi. Bỗng chuông điện thoại reo lên.
“Alo” nó nói trước
“Đại tỷ đã có các thông tin đầy đủ của người bắt cóc rồi”
“Đến bệnh viện đi tôi đợi ở đó”
“15” sau”
“Đại tỷ, đây là tất hồ sơ thông tin của bà ta, con gái của bà ta, và người mà đại tỷ kêu điều tra, Trần Mỹ Tuyết là con gái ruột của bà ta” tên đó vào đến nơi là đi ngay vào vấn đề cần nói.
“Được rồi!! Cậu cứ về trước đi” nó vỗ vai tên đó rồi mỉm cười. Ngoài mặt nó mỉm cười nhưng trong lòng nó cười không nổi.
“Mỹ Tuyết là chị gái mình sao” tay nó nắm chặt sấp hồ sơ trong tay, mặt thì đầy hoảng sợ.
Nó lấy điện thoại trong túi ra bấm dãy số quen thuộc.
“Anh hai, lấy sợi tóc của ba đem vào bệnh viện cho em nha” bên kia vừa bắt máy, nó liền nói nhưng giọng của nó run run như sắp khóc.
_________________________
Cácbạnăntếtvuivẻchứạ!! Hihimấyngàytếtaulođichơinênkhôngrachapmớiđượcsrnhiềunha!