Đọc truyện Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình – Chương 65: Cứ hận tôi như vậy sao
Trong nháy mắt, cả căn phòng đều mang theo sự tuyệt vọng, làm cho người khác hít thở không nổi. Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Rõ ràng người đang đối diện với cô là một người đàn ông rất tuấn tú và
lạnh lùng, anh vĩnh viễn luôn có tư thế đầy cao thượng, giống như đế
vương nắm giữa sự sống chết của ai đó, mà anh làm cho người khác vĩnh
viễn không nhìn ra cảm xúc chân thật của chính mình.
Chỉ đơn thuần là lông mi của anh hơi động đậy, tại sao lại làm cho người khác không thở nổi.
Cô sững sờ nhìn anh, “Anh…”Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Rõ ràng lỗi là tại anh ta, chính vì anh ta ích kỷ nên…
Anh bỗng nhiên xoay người, lạnh lùng nói: “Dọn dẹp đi, ngày mai quay về….”
Anh đang đi ra ngoài, bổng nhiên dừng lại, “Sau khi quay trở về, cô không cần ở tại nhà lớn. Tôi sẽ đưa cô đến đó thu dọn đồ, rồi mang cô ra ngoài ở.”
Mộc Tuyết Nhu há miệng thở dốc, không nói nên lời.Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Tối hôm đó anh không có trở về, trái lại Mộc Niên Kiều lại gửi đến mấy tấm hình.
Mộc Tuyết Nhu cười nhạt, cô không có hứng thú với Mạc Duy Uyên. Đưa những tấm ảnh này đến đây để làm gì.
Nhưng mà trong đầu vẫn xuất hiện lên những hình ảnh đau buồn của Mạc Duy
Uyên, cô nhíu mày, cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.
Không muốn…Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Ngày kế tiếp, Mộc Tuyết Nhu thu dọn quần áo của mình, Mạc Duy Uyên không nhúc nhích nhìn cô.
Mạc Duy Uyên vừa mới trở về, gương mặt có chút mệt mỏi, nhưng vẫn dịu dàng mở miệng: “Ăn sáng chưa?”
“Rốt cuộc trong hồ lô của anh đang bán thuốc gì?” Cô thực sự chịu không nổi, mở miệng hỏi anh, nhưng anh vẫn yên lặng nhìn cô.
Mạc Duy Uyên không nói gì, giúp cô thu dọn hành lý, “Bữa sáng ở trên bàn, ăn một ít lót dạ đi.” Anh dừng lại một chút, “Cứ hận tôi như vậy sao?”
Mộc Tuyết Nhu nghẹn lời, không biết nói gì.Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
Cô thực sự không hiểu người đàn ông này, trước đó vẫn để mặc cô tự thân tự diệt, bây giờ thì biểu hiện giống như cô đang tổn thương anh ta, anh ta đang làm cho ai xem. Cô chỉ là một người vợ trên danh nghĩa mà thôi.
Tâm tình cô trở nên phức tạp, đi đến phòng khách ăn sáng. Sau khi ăn xong, anh cũng thu dọn xong hết.
Anh xách luôn vali của cô, “Đi thôi.”
Ra khỏi phòng, cô đi sau lưng anh. Dọc đường đi cả hai người đều không có
nói chuyện với nhau. Mãi cho đến khi lên máy bay, anh mới mở miệng,
nhưng mà là không phản đối cô.
Mộc Niên Kiều ngồi cùng một người khác ở khoang hạng nhất, đi đến cười mềm mại, “Duy Uyên… Thật trùng hợp.”Diễn☆đànLê☆QuýĐôn
“Không phải cô trở về sau hay sao?” Anh lạnh nhạt mở miệng
Mộc Niên Kiều bĩu môi, “Anh thật xấu, người ta muốn trở về cùng anh, rõ ràng anh đã nói là hai ngày sau mới trở về nước mà!”
Mộc Tuyết Nhu cảm thấy rất khó chịu, quay đầu đi không muốn xem gương mặt đắc ý của Mộc Niên KiềuDiễn☆đànLê☆QuýĐôn