Đọc truyện Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình – Chương 19: Dâm phụ
Mấy ngày này Mạc Duy Uyên bận rộn nhiều việc, nhưng buổi tối anh ta cũng sẽ trở về ngủ, chẳng qua là không hề ép buộc cô thực hiện nghĩa vụ vợ
chồng.
Bởi vì có mặt anh và có ông nội Mạc âm thầm thiên vị, những người khác rốt cuộc cũng không dám ra mặt gây khó khăn cho cô.
Mà cô những lúc rảnh rỗi liền ở trong phòng, tránh cùng họ tiếp xúc, cũng
ít đi không ít phiền toái, dù sao cô vốn không muốn cùng Mạc Duy Uyên
làm vợ chồng lâu dài.
Nhưng mà cuối cùng cô cũng không nhẫn nại được nữa, dự định nói đi dạo phố mua đồ, sau đó đi đến nhà Chu Thế Thanh.
Làm cho anh ta ra khỏi nhà trước, cô giờ đây thấp thỏm không yên cuối đầu
nhìn lại trang phục của mình, nhìn lại chỗ mà Mạc Duy Uyên lưu lại vết
tích, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô giơ tay lên đang muốn gõ cửa thì cánh cửa được mở ra.
Người mở cửa chính là Chu Thế Thanh, anh tiều tụy đi rất nhiều, dưới cằm râu đã dài ra, cả người thoạt nhìn có chút lôi thôi.
Nhìn thấy ngoài cửa là Mộc Tuyết Nhu, anh ngẩn người ra, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp.
Quần áo cô mặc trên người anh có thể nhân ra là hàng hiệu, nhưng nhìn thế
nào cô cũng không có tinh thần, vành mắt đã có nước mắt, cả người si
ngốc nhìn anh.
“Tuyết…Tuyết Nhu” Anh lắp bắp kiêu một tiếng, dụi dụi con mắt, là anh đang nằm mơ sao?
Tự ngắt chính mình, rất đau, không phải là mộng, anh mừng rỡ như điên nhào tới đem Mộc Tuyết Nhu ôm vào trong ngực, nghẹn ngờ mở miệng “Tuyết Nhu…Tuyết Nhu…” (Haizz, thật ra Chu Thế Thanh cũng yêu Mộc Tuyết Nhu nhưng mà…)
Cô ôm chặt hông của anh, nước mắt rơi như mưa.
“Thế Thanh…” Nhớ tới những ngày bị ủy khuất, giờ cô đang ở trong ngực người mình yêu, cô không khống chế được mà khóc thành tiếng.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi…” Cái tên đàn ông tên Mạc Duy Uyên cùng với Tuyết Nhu căn bản cũng không
có chính thức tiếp xúc qua mấy lần, nhưng lại cố tình bức hôn cô, anh
đương nhiên biết Mạc Duy Uyên căn bản không thích Mộc Tuyết Nhu (¬_¬ ai
nói vậy)
Trong lòng anh lại nổi lên oán hận, hận họ Mạc chia rẽ anh và Mộc Tuyết Nhum, cũng hận chính mình không thể bảo vệ cô.
Anh ôm cô thật chặt, nếu lúc ban đầu cô nói giỡn muốn anh cưới cô, anh lập
tức đồng ý thì thật tốt, cũng sẽ không xuất hiện tình trạng như bây giờ.
Yêu nhau nhưng không thể gần nhau…
“Thế Thanh, là ai vậy” Bên trong nhà truyền đến âm thanh của mẹ Chu, bà đi ra nhìn thấy con
trai mình đang ôm chặt một người phụ nữ, đó không phải Mộc Tuyết Nhu thì là ai.
Bà rất giận, nếu không phải Mộc Tuyết Nhu, con trai bà là sao từ bỏ công việc có tiền đồ thật tốt còn từ bỏ cả cha mẹ cùng cô ta
bỏ trốn, hôm nay đã thành ra nông nỗi này.
Con trai bà đều bị người phụ nữ này làm hư hỏng.
“Cô tới đây làm gì, người là đồ dâm phụ, mau rời khỏi con trai tôi” Những ngày qua con trai bà vừa đau khổ vừa hồn bay phách lạc, không thể thoát khỏi được, trong mắt chỉ có hình dáng của cô ta, hỏi bà sao không hận Mộc Tuyết Nhu cho được.
Cô ta cũng đã kết hôn, còn tới tìm
con trai bà làm gì? Muốn học những thứ kia làm một người phụ nữ độc ác
đem con trai cô làm “tiểu bạch kim” mà nuôi sao? (Sunnie: muốn cũng phải hỏi nam chính chứ, nuôi thì cũng được đó, Mạc Duy Uyên: *mặt đen hơn
than*, Sunnie: làm đà điểu)
Càng nghĩ bà càng tức giận, tiện tay cầm lên cây chổi mà xông tới.
“Mẹ…” Chu Thế Thanh gấp gáp nhảy lên, đem Mộc Tuyết Nhu bảo hộ ở phía sau, “Đừng như vậy.”
Mộc Tuyết Nhu trong tình thế cấp bách kêu một tiếng: “Bác gái, cháu chỉ muốn nhìn thấy Thế Thanh, không có ý tứ gì khác.” Tiếng dâm phụ kia làm cô đau như kim châm
Đúng vậy nha, cô đã kết hôn còn tới tìm Chu Thế Thanh…
Một trận nhói đau từ trong tim, “Bác gái, cháu cũng không muốn gả cho Mạc Duy Uyên.” Người cô muốn gả là Chu Thế Thanh, cô yêu Chu Thế Thanh, vẫn luôn như vậy…