Bạn đang đọc Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Bất Lương FULL – Chương 12
Có lẽ tất cả chỉ là một trò chơi ngu ngốc của số phận.
Ngày mà Lâm Tuệ San tổ chức tang lễ cho mẹ là ngày mà Cố Đông Quân và Ngô Phương tổ chức đám cưới.
Các giám đốc điều hành nổi tiếng trong giới kinh doanh đều đến tham dự.
Khuôn mặt Ngô Phương rạng rỡ vui vẻ ôm Cố Đông Quân, hai người cùng mặc một bộ đồ trắng, tất cả các thứ từ trang phục đến nhẫn cưới đều là một cặp tự nhiên và được thiết kế tinh vi, họ cũng nhận được rất nhiều những lời khen ngợi.
Một bên là hôn lễ thế kỷ thiên đường, một bên là nỗi đau tột cùng địa ngục, hai cảm xúc nực cười cùng lúc cùng một bầu trời va chạm với nhau, tiếng cười của niềm vui và tiếng khóc của nỗi buồn đan xen, ngay cả những đám mây cũng thay đổi màu sắc, hai màu trắng và xám đen tạo thành một sự khác biệt tương phản giống như tâm trạng của Cố Đông Quân và Lâm Tuệ San.
Lâm Tuệ San bây giờ thực sự không còn gì.
Người thân đã rời đi sau đám tang.
Chỉ còn một mình cô cô độc trước bia mộ.
Lâm Tuệ San trông càng gầy hơn khi mặc chiếc váy đen dài.
Vào lúc này, Ngô Phương, người vừa trở thành Cố phu nhân xuất hiện.
Cô ta không đến một mình, có rất nhiều vệ sĩ cao lớn đi theo phía sau.
Khi Ngô Phương tuyệt vọng, Lâm Tuệ San không hề hạnh phúc.
Nhưng khi Lâm Tuệ San tuyệt vọng, Ngô Phương lại đặt một chân vào cuộc đời bất hạnh của cô, từng bước từng bước đẩy cô vào ngõ cụt của cuộc sống, trơ mắt nhìn cô đau khổ tuyệt vọng, thậm chí cô ta còn đạt được đỉnh cao hạnh phúc khi cô rơi xuống đáy vực thẳm sâu.
– “Lâm Tuệ San, Lâm Tuệ San, hãy nhìn lại cô bây giờ xem? Không có đàn ông, không có tiền, mẹ cũng đã chết.
Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, đừng có chống lại tôi.
Bây giờ thì cô đã hiểu chưa, đây chính là kết cục cuối cùng của việc không nghe lời tôi “.
Ngô Phương nhìn xung quanh, khu nghĩa trang lúc này vắng bóng người.
Lăng mộ của mẹ Lâm Tuệ San lại nằm ở góc khuất.
Bên cạnh đó là một khu rừng, chẳng có gì ngoài cơn gió lạnh lẽo thổi qua.
Sau khi thấy điều này, cô ta mỉm cười xảo trá, không hành hạ Lâm Tuệ San ở một nơi tốt như này thì thật đáng tiếc.
Lâm Tuệ San không nhìn Ngô Phương, cô để cô ta như một bệnh nhân tâm thần lẩm bẩm với chính mình, cô phớt lờ mọi thứ.
Ngô Phương thấy vậy, cô ta đưa tay đấm vào ngực Lâm Tuệ San để cô tỉnh mộng, những lời nói mỉa mai ngay lập tức trở thành vô số mũi tên cắm kẹt trong ngực Lâm Tuệ San, cô cảm thấy ngày càng ngột ngạt.
Thấy Lâm Tuệ San vẫn bất động, Ngô Phương giận đỏ mặt, cô ta bắt đầu giơ tay ra hiệu cho những người đứng sau, nhóm vệ sĩ lập tức hiểu, tất cả xông lên thành một mảnh áp lực đen tối, thân hình cao lớn khiến họ trông giống như những con sói điêu luyện, mà Lâm Tuệ San chẳng khác nào một con cừu trắng non yếu ớt không thể chịu được sức gió.
Đối mặt với Lâm Tuệ San không có sức phản kháng, những người đó không biết thương hại, họ tàn nhẫn đấm đá dẫm đạp cô.
Lâm Tuệ San đau đớn ngã xuống đất, như một quả bóng bị xịt hơi, đau đến ngất đi.
– “Cô ta ngất rồi “.
Ngô Phương hất hàm ý nói nhóm vệ sĩ tiếp tục đánh, nhưng sau đó cô ta nghĩ lại, sẽ thật nhàm chán nếu bỏ lại Lâm Tuệ San bị thương ở đây, nếu có người lương thiện mang cô đến bệnh viện thì sao?
Ngô Phương muốn Lâm Tuệ San nếm trải nỗi đau của cô ta tại thời điểm năm đó! Cô ta muốn làm cho cô sống không bằng chết, sống một cách can tâm tình nguyện mà không thể tố cáo! Ngô Phương mỉm cười thoả mãn, cô ta ra lệnh cho nhóm vệ sĩ trói tay chân của Lâm Tuệ San rồi tổng cô vào cốp xe, cuối cùng lái xe đến một câu lạc bộ bí mật.
Bên trong, ánh đèn laser loá mắt, khói băng khô mịt mù, vũ công ăn mặc lộ 90% cơ thể trên sân khấu, nhảy một điệu nhảy thô tục theo âm nhạc, khán giả phía dưới há mồm cười haha và ném tiền giấy lên đó.
– “Gọi ông chủ của các người ra đây.” – Ngô Phương đứng ở lối vào của câu lạc bộ nói với một nhân viên, lát sau có một người đàn ông trung niên ra tới.
Ngô Phương lên tiếng: – “Tôi có thứ tốt mang tới cho ông đây “.
Ở nơi này, cái gọi là những thứ tốt không gì khác ngoài ma túy và phụ nữ bất hợp pháp.
Cái này thực sự sẽ mang lại nguồn lợi nhuận khổng lồ, những cô gái trẻ được mang tới đây phần lớn là không hiểu sự đời, thích xa hoa phú quý, thích bán thân trèo cao, số ít là hoàn cảnh khó nói.
Rất hiếm khi có cô gái được đưa đến trao đổi như vậy, người đàn ông không giấu nổi sự tò mò của mình, ông ta đi về phía Ngô Phương với một khuôn mặt nịnh bợ, ông ta muốn kiểm tra hàng xem có đạt yêu cầu không.
Nhóm vệ sĩ đẩy Lâm Tuệ San đang vô thức xuống dưới đất, bàn tay cồng kềnh thô ráp của người đàn ông nâng đầu cô lên, ông ta cẩn thận nhìn cô, đôi mắt với những hàng mi cong dài, sống mũi cao, đôi môi mỏng quyến rũ.
Mặc dù khuôn mặt bị đánh sưng, nhưng nó không thể che được vẻ ngoài thanh tú và dịu dàng của cô.
– “Nếu ông thích cô ta, chắc chắn cô ta có thể kiếm được rất nhiều tiền “.
Người đàn ông tràn ngập niềm vui, ông ta ra lệnh cho tuỳ tùng mang Lâm Tuệ San vào trong, sau đó hỏi Ngô Phương giá cả là bao nhiêu.
– “Tôi miễn phí cô ta cho ông, miễn là ông có đủ khả năng chăm sóc”.
Ngô Phương vẫy tay một cách hào phóng và nói rõ tình trạng của Lâm Tuệ San.
Người đàn ông ngay lập tức hiểu và nhanh chóng đồng ý, ông ta gật đầu và cúi chào sau lưng Ngô Phương.
Lâm Tuệ San tỉnh dậy trong một căn phòng chật hẹp, chỉ nghe thấy tiếng “tát” giòn giã, ánh đèn chói lòa bật lên ngay lập tức, đôi mắt của cô không thích nghi kịp tia sáng, nước mắt sinh lý trào ra.
Một lát sau, cô nhìn thấy mọi thứ rõ ràng, người đàn ông trung niên đứng trước mặt cô đang cầm một cây roi mảnh khảnh trong tay.
Một ánh sáng đen thâm hiểm lộ ra trong mắt ông ta, ông ta nói với Lâm Tuệ San bằng một giọng sắc lạnh:
– “Tôi nói cho em nghe này, từ giờ trở đi tôi sẽ chăm sóc cho em, nếu em không ngoan ngoãn, cây roi này sẽ xuất hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của em!”.
Lâm Tuệ San bị giữ trong căn phòng đó cả tuần, chỉ có thương tích với thương tích làm bạn với cô.
Nhưng người đàn ông này rất giỏi trong việc nắm bắt sự cân bằng.
Tất cả cô gái trong đây đều bị đánh đập bầm tím một ngày, họ bị thương ở những nơi mềm, đau đớn hơn cả chết.
Thức ăn chỉ là một lượng nhỏ bánh mì khô và nước lạnh.
Lâm Tuệ San đã bị trừng phạt trong một tuần.
Cô ăn nhừ đòn, cô không chống cự, không ai đến giải cứu cô, không ai hài lòng với sự xuất hiện của một bức tượng đá.
Cô thầm nghĩ và quyết định sẽ biến mình thành một con búp bê vô tình, cướp đi lòng thương xót của người khác, và nó sẽ mang lại cho cô lợi nhuận không giới hạn.
( 2 hôm nay app bị lỗi nên mk không đọc và viết truyện được nên mong mn thông cảm nha.
Mình sẽ bù truyện sau nha).