Đọc truyện Cô Vợ Bí Ẩn – Chương 33: Tai Nạn Máy Bay
Sau khi dùng bữa tối xong, Vương Giai Kỳ quyết định ở lại nhà Bạch Lăng Diệp, dù sao ngày mai cũng là chủ nhật, hơn nữa ngày mai hai người còn có một cuộc hẹn, cô không muốn Bạch Lăng Diệp lại phải tới nhà để đón cô nữa.
Vì muốn ngày hôm sau sẽ thật xinh đẹp để đi gặp mặt, Vương Giai Kỳ dành cả buổi tối để đắp mặt nạ và dưỡng da, sau đó đi ngủ từ rất sớm.
Trái lại với cô ấy, Bạch Lăng Diệp lại hết sức thản nhiên ngồi lướt điện thoại xem tin tức.
Sáng sớm ngày hôm sau, mới 6 giờ sáng mà chuông đồng hồ đã reo inh ỏi, tất cả là do Vương Giai Kỳ sợ mình ngủ quên nên đã đặt chuông báo thức sớm như vậy.
Bạch Lăng Diệp mở mắt, quay sang lay lay Vương Giai Kỳ, ” Giai Kỳ, Giai Kỳ, mau dậy tắt chuông đồng hồ đi!”
Vương Giai Kỳ tỉnh giấc mở mắt nhìn đồng hồ sau đó ngồi bật dậy, đưa tay tắt chuông báo thức sau đó rời giường vào nhà vệ sinh.
Bạch Lăng Diệp tranh thủ ngủ thêm một lúc nữa, dù sao còn hai tiếng nữa mới tới giờ hẹn.
Vương Giai Kỳ loay hoay trong nhà vệ sinh 15 phút sau mới trở lại, cô đi tới giường lay lay Bạch Lăng Diệp: “Lăng Diệp à, mau dậy đi, cậu còn phải giúp mình chọn đồ với trang điểm đó!”
Bạch Lăng Diệp không tình nguyện mà ngồi dậy, cô ngồi trên giường một lúc cho tỉnh ngủ rồi mới rời giường.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cả hai cùng ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, vốn dĩ Vương Giai Kỳ định không ăn sáng, nhưng với tư cách là một bác sĩ, Bạch Lăng Diệp biết bữa sáng quan trọng như thế nào cho nên cô ấy không cho phép điều này xảy ra.
Sau khi ăn sáng xong, Bạch Lăng Diệp giúp Vương Giai Kỳ phối đồ và trang điểm, sau khi xong cô cũng chọn cho mình một bộ đồ đi dạo phố năng động lại thoải mái kết hợp với mái tóc buộc đuôi ngựa trông khá trẻ trung.
Vương Giai Kỳ nhìn cô với ánh mắt khó hiểu: “Cậu định mặc như vậy đi sao?”
“Dĩ nhiên, dù sao hôm nay nhân vật chính cũng đâu phải là mình, mình mặc như thế nào chả được, chỉ cần cậu xinh đẹp là được rồi!” Vừa nói cô vừa tô chút son lên môi sau đó cầm lấy túi xách và áo khoác lên rồi nói: ” Đi thôi, cậu đợi mình ở dưới sảnh, mình đi lấy xe!”
Vương Giai Kỳ gật gật đầu, cùng cô ra ngoài.
Hai người đi đến quán cà phê mà bạn trai Vương Giai Kỳ đã chọn.
Đến nơi, hai người chọn một bàn rồi ngồi xuống, Bạch Lăng Diệp nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Có phải chúng ta đến sớm quá rồi không?” Bây giờ mới có bảy giờ rưỡi, thời gian họ hẹn là 8 giờ.
Vương Giai Kỳ có chút hổ thẹn mà nói: “Hình như là vậy!”
Bạch Lăng Diệp thở dài nhìn Vương Giai Kỳ, bình thường trong những lần hẹn như thế này, con gái đáng lý ra phải là người đến muộn mới đúng. Bọn cô thì hay rồi, đến sớm hơn những nửa tiếng, cô thật không biết nên nói gì nữa.
Vì đến quá sớm, Bạch Lăng Diệp đành gọi trước hai ly nước sau đó giục Vương Giai Kỳ: ” Cậu mau hỏi xem bạn trai của cậu bao giờ thì tới?”
Vương Giai Kỳ gật đầu lập tức lấy điện thoại ra nhắn tin. Một lúc sau cô ngẩng đầu lên nhìn Bạch Lăng Diệp rồi nói: “Anh ấy bảo sắp rồi, đợi anh ấy đi đón bạn anh ấy, sau đó sẽ tới đây luôn!”
Khuôn mặt nhăn nhó của Bạch Lăng Diệp lúc này mới giãn ra một chút, cô lấy điện thoại ra thử nhắn tin cho Hàn Trạch Dương, ngày hôm qua anh nói hôm nay sẽ trở về nhưng lại không nói giờ bay, nên cô muốn hỏi để tới đón anh.
Kết quả tin nhắn gửi đi nhưng không có phản hồi lại, cô kiên nhẫn ngồi đợi thêm một lúc vẫn không có tin nhắn trả lời, chắc có lẽ anh đang bận hoặc thậm chí anh đã lên máy bay trở về nước rồi cũng nên.
Nghĩ vậy, Bạch Lăng Diệp liền cất điện thoại đi sau đó cầm ly nước lên uống.
Đúng lúc này màn hình ti vi của quán cà phê đang chiếu tin tức, lúc đầu Bạch Lăng Diệp cũng chỉ thoáng lướt qua, cô không hay xem tin tức cho lắm nhưng khi nghe bản tin nói về một vụ tai nạn máy bay vào sáng hôm nay thì Bạch Lăng Diệp lập tức ngẩng đầu lên nhìn.
Trên tin tức là thông tin về chiếc máy bay gặp tai nạn, là máy bay trở hành khách từ thủ đô nước Anh trở về nước.
Xem tới đây tim Bạch Lăng Diệp như muốn rớt ra ngoài, không, chắc không phải đâu, Bạch Lăng Diệp tự an ủi chính mình, sau đó vội vã lấy điện thoại ra gọi cho anh.
Cầm điện thoại trên tay, tay cô run run bấm vào số của anh.
Loay hoay mãi cô mới bấm được vào nút gọi, điện thoại kết nối, nhưng đầu giây bên kia là giọng nói máy móc của tổng đài: “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau!”
Bạch Lăng Diệp càng lo lắng hơn, tay cô run run bấm gọi lại một lần nữa, trả lời cô vẫn là giọng nói máy móc ấy.
Bạch Lăng Diệp lúc này hết sức khẩn trương, trong đầu cô không còn suy nghĩ gì được nữa, cô liên tục nhấn gọi cho anh, nhưng trả lời cô chỉ là giọng nói máy móc của tổng đài.