Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc

Chương 5


Bạn đang đọc Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc – Chương 5

Thiên Đức cùng Tuyết Vũ đến bệnh viện.
Mọi thủ tục đều đã làm xong nhưng vì bố cô nằm viện đã lâu, sức khỏe yếu nên không thể tiến hành phẫu thuật ngay lập tức được. Tuyết Vũ không lo lắm bởi vị bác sĩ trông có vẻ hiền từ đó đã chắc chắn bố cô sẽ sớm được làm phẫu thuật và khỏe lại. Cô vui vẻ nói với ông như thể ông có thể nghe thấy được:
-Khoảng vài tuần nữa là bố có thể được ghép thận rồi! Chúng ta sẽ nhanh chóng nói chuyện được với nhau, con sẽ lại nấu cho bố món canh chua mà bố thích. Cố gắng lên bố nhé! Cô khẽ liếc sang Thiên Đức rồi quay sang bố mình- Đến lúc đó con sẽ cho bố biết một việc quan trọng…
Thiên Đức nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang nằm trên chiếc giường bệnh đó, không khác với lúc xưa là bao chỉ là gương mặt có chút già nua theo cùng năm tháng. Dù có quên hết mọi thứ trên đời anh cũng không thể quên đi gương mặt đó. Không chờ Tuyết Vũ đi ra, anh đã rời khỏi đó trước. Trước khi đi chỉ nói:
-Ba ngày nữa hôn lễ sẽ được tổ chức, em hãy chuẩn bị vài thứ. Tôi không muốn đám cưới của mình sơ sài. Tạm thời dì Trương sẽ chăm sóc cho bố em, em không cần bận tâm nhiều.
Rồi anh đi ra khỏi đó, như một cơn gió ngang qua để lại chút giá lạnh, Tuyết Vũ lại thở dài.
Văn phòng chủ tịch tập đoàn Đồng Gia
-Hãy phong tỏa việc tôi sẽ kết hôn!
-Vâng!
-Còn nữa, một người quan trọng không thể thiếu trong màn kịch này-Thiên Đức cười.
Trần Lương gật đầu, anh biết rõ người mà Thiên Đức muốn nhắc đến là ai. Tất cả mọi việc đều được sắp đặt đến từng chi tiết và đương nhiên Thiên Đức cũng biết được kết quả của nó là như thế nào. Anh tựa người ra sau chiếc ghế bành to tướng, cảm giác thật thú vị.


Tuyết Vũ nhìn chính mình trong chiếc gương to lớn giữa nhà, xung quanh mọi người đều xuýt xoa.Đẹp quá! Ai cũng bảo cô là người hạnh phúc nhất thế gian khi cưới được anh nhưng có ai biết đằng sau sự giàu có đó lại là một con người máu lạnh. Cô không biết rồi sau này Thiên Đức sẽ hành hạ cô theo kiểu gì. Con người đó cô luôn nhìn thấy trong mắt anh ta nét u tối, mỗi khi nhìn cô hắn như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
Tuyết Vũ mặc kệ, trước tiên cô phải cứu bố cô đã, người cha trọn đời dành cho cô niềm yêu thương vô hạn. Dù phải sống cả cuộc đời này với tên cầm thú đó, cô cũng sẽ kiên cường đối mặt.
Trên mọi báo đài hôm nay không hiểu vì sao đều đăng tin anh và cô kết hôn. Thiên Đức không làm mọi việc quá ồn ào, chỉ có mấy người bạn làm ăn quan trọng, bác sĩ Thẩm và mấy người bạn của anh bên Mỹ đến dự. Mọi người đều tò mò cô là ai. Không xuất thân từ gia đình danh giá, không phải người nổi tiếng vậy mà bỗng chốc trở thành phu nhân của tập đoàn lớn nhất nhì châu Á.Có không ít tin đồn không hay về cô, Tuyết Vũ mặc kệ, cô không quan tâm đến điều đó và dĩ nhiên Thiên Đức càng không quan tâm. Cô gặp anh mỗi ngày một lần khi ăn cơm tối, vẫn không khí trầm lặng đến đáng sợ. Hai con người ngồi chung trên chiếc bàn ăn to lớn mà không hề nhìn nhau dù chỉ một lần. Bao giờ cũng vậy Thiên Đức luôn là người đứng dậy trước sau đó năm phút Tuyết Vũ cũng đi lên phòng mình. Cứ thế cho đến ngày cưới…
Trần Lương sửa lại chiếc nơ trước cổ cho anh, Thiên Đức vừa cài khuy áo vừa hỏi:
-Đến rồi chứ?
-Vâng!
Thiên Đức khẽ nhếch môi:
-Vậy tôi phải là người dẫn chuyện chứ nhỉ? Đi thôi!
Người đàn ông bảnh bao trong bộ vét màu đen nam tính, anh vừa có một chuyến bay dài sáng nay nhưng vẫn kịp đến dự lễ cưới của một nhân vật quan trọng.

-Luật sư Lâm phải không?
Lâm Phong quay người lại, nhìn thấy chú rể anh mỉm cười:
-Lâu rồi không gặp, chủ tịch!
Sau cái bắt tay hữu nghị, Lâm Phong vui vẻ hỏi:
-Sao anh lại kết hôn đột ngột như vậy, tôi không ngờ đấy, cứ tưởng là sẽ đi trước chủ tịch một bước nào ngờ…Chắc cô dâu phải là một người rất đặc biệt!
Thiên Đức mỉm cười “phải rồi sẽ còn nhiều điều anh không ngờ tới nữa đấy”, anh đề nghị:
-Có muốn gặp trước cô dâu của tôi không? Thiên Đức nhún vai- Sẽ làm cậu ngạc nhiên đấy, cô ấy không xinh lắm đâu?
– Ồ có lẽ tôi là người rất may mắn đây, có thể thấy mặt cô gái khiến trái tim chủ tịch Đồng xao xuyến trước lễ cưới thế này quả là thú vị!
-Vì cậu là đàn em tôi rất coi trọng đấy! Đi thôi, chúng ta đến phòng của cô dâu nào!
Đúng như dự đoán của anh, Tuyết Vũ gần như chết sững khi nhìn thấy Lâm Phong, cô luống cuống đến nỗi làm rơi cả bó hoa trên tay, Lâm Phong cũng không khỏi bàng hoàng, chỉ có Thiên Đức là đã đoán trước được mọi chuyện, tất cả đều do anh sắp đặt. Anh bình thản bước tới nhặt bó hoa lên:

-Sao em bất cẩn thế nhỉ? Sắp trở thành người đã có chồng rồi mà vẫn đểnh đoảng đến thế!
Tuyết Vũ bối rối, cô cầm lại bó hoa Thiên Đức đưa cho, gượng cười cứ như thể cô sắp khóc.
-Đây là cậu em học dưới anh một khóa lúc ở Mỹ.
Thiên Đức quay sang Lâm Phong :
-Thế nào không sai chứ? Cô ấy không đẹp lắm phải không lại còn hậu đậu nữa chứ! Nhưng không sao-Thiên Đức nhìn Tuyết Vũ , ánh mắt có chút khác lạ-chỉ cần cô ấy ở bên tôi là được.
Nói rồi anh nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Đôi môi đang run lên của cô bỗng chốc bị anh chiếm lấy nhưng cô không để tâm, Lâm Phong đang nhìn cô như thể cô là cái gai trong mắt anh. Anh không hiểu là cô đang đau đến thế nào.”Tại sao anh lại xuất hiện ngay bây giờ mà không phải một tuần trước. Nếu vậy thì có lẽ giờ cô và anh cũng không phải gặp nhau trong hoàn cảnh éo le này.”
Thiên Đức nhìn cô, thật là một vở kịch hay, cú giáng đầu tiên anh dành cho cô quả thâm hiểm.
Lễ cưới diễn ra long trọng và nhanh chóng. Lâm Phong rời khỏi buổi tiệc ngay sau giây phút gặp lại cô. Cô- người mà anh định đi tìm ngay sau lễ cưới này đã xuất hiện. Không phải là một cô gái bình dị với nụ cười rực rỡ như nắng mai mà lại là một đôi mắt thoáng buồn sau bộ váy cưới xa hoa, lộng lẫy. Vậy mà khi mẹ anh nói cô đã thay lòng đổi dạ yêu người đàn ông khác giàu có hơn anh, anh đã nhất quyết tin tưởng cô không chút điều kiện. Anh đúng là tên ngốc mà, Lâm Phong tự cười chính mình. Phải, anh đâu có gì hơn Đồng Thiên Đức để cô phải chung thủy chờ đợi anh. Cuối cùng thứ mà anh mong chờ suốt ba năm trời bỗng chốc tan biến. Người anh yêu giờ đang ở nơi đâu?
Tuyết Vũ ngồi im trên giường. Cô nhìn ra phía cửa sổ đã treo màn kín mít. Dường như cô lúc này cũng giống như căn phòng u tối kia, không còn chút sức sống. Cô nhìn thấy ánh mắt Lâm Phong nhìn cô như một tên tội đồ bị bắt quả tang. Ai ngờ được anh lại ở đó và ai ngờ được cô gặp lại anh trong tình cảnh khốn khổ như vậy. Ông trời quả là đang trêu ngươi cô. Cô đã định sau này sẽ không gặp lại anh thêm một lần nào nữa, không muốn dính dáng đến bất kỳ thứ gì liên quan đến anh, suốt đời sẽ sống cô độc trong tòa biệt thự lạnh lẽo này. Vậy mà…
Không biết liệu anh có đau lòng hay không nhưng lòng cô bây giờ đang rất đau…
Thiên Đức bước vào phòng, anh mở tấm rèm cửa:
-Nếu đã không thích nắng tại sao không bật đèn?

Tuyết Vũ hơi bất ngờ, cô lau vội dòng nước mắt. Thiên Đức ngồi xuống trước mặt cô:
-Sao vậy? Hối hận rồi à? Giờ vẫn kịp đấy, ngày mai chúng ta mới đi đăng ký kết hôn mà!
Tuyết Vũ gượng cười:
-Không đâu! Chỉ là buồn một chút thôi. Vì là ngày trọng đại cả đời em mà bố em không đến tham dự được.
Thiên Đức cười nhạt, anh nhìn sâu vào mắt cô, cái nhìn khiến cô run sợ:
-Chứ không phải gặp lại người tình cũ nên mới thế à?
“Tình cũ”. Tuyết Vũ gần như chết lặng, cô nhìn Thiên Đức bằng ánh mắt khó hiểu.
-Em đang muốn hỏi tại sao tôi biết điều đó à? Phải, chính tôi đã sắp đặt mọi việc hôm nay. Tôi đã biết mối quan hệ của hai người từ trước. Thế nào? Thú vị lắm phải không?
Thì ra mọi việc là do anh ta. Thật khốn nạn. Tuyết Vũ đứng bật dây, cô giơ tay định tát anh nhưng Thiên Đức đã kịp giữ tay cô, anh cười khinh miệt:
-Trước đây tôi đã nói gì nhỉ? Tôi cưới em chỉ là muốn mướn thêm một người giúp việc cao cấp mà thôi. Em hiểu ý nghĩa của từ cao cấp phải không? Đối với tôi em chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém. Nhưng ít nhất món đồ ấy cũng phải sạch sẽ vì tôi mới chính là người sẽ giẫm nát chúng!
Thiên Đức đi ra ngoài, tiếng đóng cửa vang lên khô khốc. Tuyết Vũ ngồi bệt xuống giường, cô không hiểu nỗi tại sao Thiên Đức -con người này rốt cuộc như thế nào mà lại đối xử với cô tàn nhẫn đến vậy. Ngoài kia biết bao nhiêu người anh ta không chọn lại đi chọn cô để làm cô sống dở chết dở như vậy. Những ngày tháng sau này cô không biết liệu mình sẽ sống như thế nào: một con người hay chỉ là một món đồ chơi của anh ta.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.