Đọc truyện Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Băng Hoả – Chương 84: Ly hôn đi
Lúc vợ chồng Duy Kiến Quốc đến thấy Kiều Ngự Diễm ngồi bên cạnh giường, tức giận đi qua không thèm nhìn đến vết thương băng bó trên đùi hắn. “Biến, cậu cút cho tôi, đồ không biết xấu hổ vẫn còn dám đến quấy rối Y Y nhà tôi…….” Kiều Ngự Diễm muốn phản kháng nhưng dù sao cũng là ba mẹ của Duy Y, hắn lại đang bị thương, hắn đau đến nỗi không thể nói được đã bị đẩy ra khỏi cửa. Lúc này cửa cũng bị đóng lại. “Ba hãy cho con một cơ hội……..” Kiều Ngự Diễm nhớ từ sau khi bọn họ kết hôn, hắn chưa bao giờ kêu bọn họ ba mẹ. Nhớ lại sau hôn lễ tối đó bọn họ liền đi Nhật Bản, lúc quay về mọi chuyện đã thay đổi. “Ai là ba cậu? Không cần gọi lung tung, tôi không có con trai lớn như vậy!” Ông chỉ lớn hơn hắn mười tuổi mà thôi. “Nói chuyện với cậu ta làm gì, trực tiếp gọi bảo vệ ra, tránh ảnh hưởng đến bệnh nhân.” Mẹ Duy đi đến bên canh con gái, phát hiện ra Nicole bị hù sợ. “Ba mẹ, hai người nghe con giải thích, trong khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, nhưng con thật sự yêu Duy Y…….” Duy Y trong phòng nghe những lời hắn nói trong lòng cảm thấy ấm áp, rõ ràng không biết giữa cô và hắn xảy ra chuyện gì, nhưng cô theo bản năng cảm động. Mẹ Duy nhìn con gái rung rung nước mắt, đau lòng vô cùng. Thử nghĩ xem, lúc đầu con gái đáng yêu làm cho bao nhiêu người yêu mến, nhưng bây giờ thì thế nào? Vết thương chồng chất, một bờ vai dựa vào cũng không có, thiếu chút nữa mất mạng, nếu như không phải gả cho nhà họ Kiều, con gái bà sẽ có kết quả như vậy sao? Cho nên bất luận như thế nào bà cũng không thể để cho hai đứa ở chung một chỗ, dù Kiều Ngự Diễm có tiền nhưng hắn không thể cho con gái bà hạnh phúc, cho nên bà thà để hai đứa như hai người xa lạ……. “Cậu cút ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ gọi bảo vệ!” Mẹ Duy tức giận chạy ra cửa mắng, đúng lúc này một y tá chạy tới “Ầm ĩ gì vậy, đây là bệnh viện, muốn cãi nhau đi ra ngoài mà cãi.” Rốt cuộc Kiều Ngự Diễm yên lặng, chỉ thấy hắn lấy điện thoại ra gọi cho ba mẹ, gọi cho Dennis nói hắn đến bệnh viện. “Cô y tá, tôi muốn nhập viện, chân tôi bị thương.” “Không phải anh vừa nói không muốn nằm viện sao?” Cô y tá còn trẻ tuổi, thấy Kiều Ngự Diễm đẹp trai như vậy khó tránh khỏi muốn nói chuyện thêm, muốn để lại ấn tượng tốt. “Đó là tự do của tôi. Tôi muốn ở phòng này.” Kiều Ngự Diễm chỉ vào phòng bệnh Duy Y nói. Trong phòng bệnh tổng cộng có ba cái giường, ngoài một cái giường Duy Y nằm còn có một cô khác, chiếc còn lại trống không. Cô y tá khó xử “Nhưng đó là phòng bệnh dành cho nữ…….” “Vậy chuyển cô nằm ở giường số ba kia đến phòng khác, tôi muốn ở cùng vợ tôi.” Kiều Ngự Diễm lạnh lùng nhìn cô y tá một cái. “Nhưng mà…….” Cô y tá còn muốn nói gì nhưng Kiều Ngự Diễm đã xoay người khập khễnh đi làm thủ tục nhập viện. Duy Y trong phòng bệnh đã ngồi dậy, ôm con gái tựa vào đầu giường, Nicole đang chơi điện thoại di động, thật ra thì cô bé đang cố gắng gọi cho ba nhưng cô bé chỉ nhớ số điện thoại ở Anh, ấn số gọi, đối phương cũng chỉ đáp lại theo hình thức loại ngôn ngữ mà cô bé không hiểu làm cho cô bé lo lắng. “Ba mẹ, hai người biết anh ấy?” Duy Y nhìn thái độ của ba mẹ đối với Kiều Ngự Diễm, hiểu là hai bên có quen biết, hơn nữa nhìn dáng vẻ giống như vẫn có chút hận thù. “Cái này…….” Mẹ Duy thấy không gạt được, liền dứt khoát nói “Thứ người như thế chúng ta không biết cũng được.” “Vậy thật sự con đã kết hôn cùng anh ấy? Nicole là con của anh ấy sao?” Nicole vừa nghe mẹ nói đến tên mình không khỏi giương mắt nhìn mẹ, sau đó lại cúi đầu loay hoay nghịch điện thoại. “Mẹ cũng không biết chắc ba của Nicole là ai, chỉ là theo như con nói khi tỉnh lại phát hiện mình mang thanh thì đứa bé này hẳn là con hắn. Nhưng Y Y, con không thể chỉ vì Nicole là con hắn mà thỏa hiệp biết không? Hắn không phải người tốt…….” “Tại sao lúc trước ba mẹ không nói cho con biết?” Duy Y nhìn ba mẹ có chút trách cứ nhưng đồng thời cô cũng biết bọn họ là quan tâm cô. “Đó cũng không phải hồi ức đẹp, không nhớ cũng được, ba mẹ không hy vọng con gặp lại hắn.” “Mẹ nói cho con biết đi, đối với quá khứ của mình cái gì cũng không biết cảm giác thật khổ sở.” “Đã như vậy, bà cứ nói đi!” Duy Kiến Quốc đứng một bên không đành lòng nhìn con gái như vậy. Bọn họ không nói, ngày nào đó Kiều Ngự Diễm cũng sẽ nói cho Duy Y biết, hơn nữa lúc đó nội dung sẽ bị sửa đổi, vậy không phải là bọn họ lại bị lừa sao? “Y Y, mẹ có thể nói cho con biết nhưng con phải đồng ý với mẹ, về sau không được gặp hắn nữa được không? Cho dù là người nhà họ Kiều con cũng không thể gặp” đặc biệt là Kiều Y. Con bé kia ngoài măt thì ở bên bà nhưng thực tế không phải vẫn là người nhà họ Kiều sao. “Được, con đồng ý với mẹ, về sau sẽ không gặp Kiều Ngự Diễm nữa.” Có thể thấy hận ý của mẹ với nhà họ Kiều, đã như vậy, cô cần gì phải làm khổ ba mẹ chứ? Cô thật vất vả mới tìm thấy bọn họ, bây giờ trong lòng cô ba mẹ cùng con gái là quan trọng nhất. “Người nhà Kiều Ngự Diễm đều không phải người tốt, trước kia ba con có một công ty nhưng sau đó bị nhà họ Kiều thu mua, lúc đầu mẹ hoài nghi có phải Kiều Ngự Diễm muốn kết hôn với con là vì công ty của ba con, sau đó hai đứa kết hôn đi Nhật Bản du lịch, kết quả con mất tích, đi Nhật Bản cùng Kiều Ngự Diễm lại “qua đời”, tại sao sau khi công ty bị thu mua con liền “qua đời”, điều này không phải chứng minh hắn cưới con chỉ vì muốn chiếm công ty ba con, bây giờ nhớ lại, cảm thấy ngay từ đầu nhà chúng ta đã bị bọn họ lừa, mất công ty chưa định thần lại đã mất con gái…….” Trong đáy lòng mẹ Duy, bà có suy nghĩ như vậy về Kiều Ngự Diễm. Duy Y nhìn mẹ khóc trong lòng đột nhiên cảm thấy nhòi đau, vì mẹ cũng vì mình, thì ra trước kia là do cô quá ngu ngốc, quá yêu Kiều Ngự Diễm, cho nên mỗi lần nhìn thấy hắn cô đều rất đau khổ. Hóa ra hắn vì tài sản nhà cô mới cưới cô, không chỉ như thế còn muốn giết cô. Thử nghĩ ban đầu biết lúc hắn muốn hại cô trong lòng có nhiều đau đớn, khó trách ba mẹ không muốn cô nhớ đến quá khứ của cô với Kiều Ngự Diễm, khó trách ba mẹ không muốn cô ở chung một chỗ với Kiều Ngự Diễm. Lúc trước cô lại khổ sở như vậy. “Mẹ, thật xin lỗi, con không biết mẹ làm tất cả vì con, con lại vẫn ngu ngốc tìm lại quá khứ như vậy, về sau con sẽ không thế nữa, về sau con sẽ sống thật tốt, sẽ không nhớ chuyện lúc trước nữa.” “Vậy thì tốt, về sau ba người chúng ta sống cùng nhau, không bao giờ để ý tới nhà họ Kiều nữa” Mẹ Duy ôm con gái, vui mừng nói. Lúc này cửa phòng bệnh mở ra, một người đàn ông ngoại quốc đi vào. “Dady!” Phát hiện Bill đầu tiên là Nicole, dứt tiếng kêu Bill là ba, chỉ thấy cô nhóc hung phấn nhảy lên, nhanh chóng bò xuống giường, chạy đến bên cạnh Bill, thân mật ôm Bill, hôn một cái lên má phải của Bill. “Oh my baby, I miss you so much. (Bảo bối của ba, ba nhớ con muốn chết)” Bill cũng hôn một cái lên má Nicole, Niccole lại chỉ chỉ má phải của mình ý nói muốn hôn một cái lên đó. “Ha ha, dady, where you going? I miss you too. Mommy is hurt!” Bill ôm con gái đi đến bên giường, thấy hai vợ chồng người Trung Quốc, chắc là ba mẹ mà Duy Y đã nói, vì vậy chủ động chào hỏi. Ba mẹ Duy Y lúc trước có nghe con gái nói qua có một người đàn ông ngoại quốc giúp cô, hơn nữa quan hệ của hai người cũng không tệ lắm, Sau đó dò xét cẩn thận người đàn ông này nhường vị trí cạnh giường cho Bill, hai người đứng cuối giường. Thấy người đàn ông này Duy Y đột nhiên cảm thấy thật thân thiết, những uất ức trong thời gian này bỗng bừng lên. “Bill…….” Tất cả uất ức cùng những lời muốn nói biến thành ôm, Bill là người hiểu rõ nhất cảm nhận của cô, trước kia bất luận cơ quyết định gì, uất ức gì cũng sẽ tìm anh. Hiện tại mặc dù đang ở Trung Quốc nhưng vẫn lệ thuộc vào Bill như cũ. “Don’t be afraid of my dear, I will be here by your side (Đừng sợ bảo bối, anh ở bên cạnh em)”. Bill ngồi bên giường, nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của Duy Y, vuốt lưng an ủi cô. “What happened to you, Why get hurt? (Đã xảy ra chuyện gì với em, sao em lại bị thương?)”. “I’m fine, just changed gently friction! (Em không sao, chỉ va chạm nhẹ!)” Lúc hai người đang ôm nhau thân thiết, cửa phòng bệnh mở raa, Kiều Ngự Diễm khập khễnh đi vào, thấy hai người trên giường ôm nhau, trong ánh mắt đều rực lửa, Y Y của hắn lại đang khóc trong ngực một người đàn ông khác, hơn bộ dáng lại lệ thuộc vào người đàn ông đó làm cho hắn lo lắng. Điều đó căn bản thuộc về hắn. “Cậu vào đây làm gì? Chỗ này không hoan nghênh cậu!” Duy Kiến Quốc thấy khách không mời mà đến lại đi vào, lửa giận lập tức lại nổi lên. Bọn họ thật vất vả mới thấy con gái khôi phục, người đàn ông ghê tởm này lại vào đây để làm gì? “Giường bệnh của con ở đây!” Kiều Ngự Diễm chỉ vào chiếc giường ở giữa nói. Chân hắn đúng là bị thương. Sau đó ánh mắt của hắn lại dừng lại trên người Duy Y cùng người đàn ông ngoại quốc. Hắn tự nói với mình nhất định phải tỉnh táo, Duy Y đã quên mất quá khư của hai người, hắn nghĩ nếu muốn đến gần cô thì không thể lại dùng cách thức như lúc trước. Nhưng khi vừa nhìn thấy hai người ôm nhau hắn đã nổi nóng rồi. Mẹ Duy nhìn thấy bộ dáng của hắn, nghĩ hắn nhất định lại đang giở trò nhưng hắn nói giường bệnh của hắn ở đây nên bà cũng không có cách nào đuổi hắn đi. Vì vậy bà bước lên trước, đứng bên cạnh giường con gái, đem rèm giữa hai giường kéo qua. Ngăn tầm mắt của hắn. “Y Y, chắc con chưa ăn cơm, mẹ nấu cháo gà mang tới, con ăn một chút đi. Buổi tối chúng ta ra ngoài ăn.” Mẹ Duy múc cho con gái chén cháo gà, lại đưa cho Bill một chén, không biết người Anh có thích món này không nhưng trước mặt Kiều Ngự Diễm mẹ Duy cố ý nói “Con rể con cũng ăn đi, mẹ nấu nhiều lắm, Y Y một mình ăn không hết.” “Cám ơn!” Bill dùng tiếng trung ngọng nghịu trả lời. “Đừng khách khí, ha ha, đứa con rể này mẹ càng nhìn càng vừa lòng, Y Y, hai đứa tính lúc nào thì kết hôn đây? Dù sao cũng có con rồi, nhân dịp lần này trở về, kết hôn thôi…….” Bill nghe hiểu tiếng trung, cho nên khi nghe mẹ Duy nói muốn bọn họ cử hành hôn lễ, lúc này vui mừng, đang muốn nói gì đột nhiên bức rèm giữa hai giường đột nhiên bị kéo ra. “Y Y là vợ của con!” Kiều Ngự Diễm vội la lên, hắn quyết không cho bất kỳ kẻ nào cướp mất cô. “Hắn là ai?” Bill hỏi. “Hắn chỉ là bệnh nhân giường bên cạnh thôi, không cần để ý hắn. Con nói một chút khi nào thì định kết hôn với Y Y của mẹ đi!” “Mẹ, đừng nói lung tung!” Duy Y có chút xấu hổ nói. Lúc ở Anh, Bill đã từng cầu hôn cô nhưng bởi vì Nicole còn nhỏ, bản thân lại hoàn toàn không nhớ chuyện lúc trước cho nên từ chối, bây giờ trở về thành phố G, tìm được ba mẹ nhưng đáng tiếc là cô tìm thấy một người chồng. Cô không biết bản thân cô thương hắn nhiều đến mức nào nhưng khi vừa nhìn thấy hắn lòng của cô liền rất đau, có lẽ là bởi vì yêu hắn nhưng lại bị hắn cho vào bẫy. Bây giờ Duy Y đã hoàn toàn tin lời mẹ nói, cho rằng Kiều Ngự Diễm cưới cô chỉ vì công ty của ba, sau đó công ty đã nằm trong tay hắn rồi, hắn liền muốn giết người diệt khẩu…. Trong lòng cô, đối với cô đàn ông tốt nhất chỉ có Bill……. “Mẹ, Duy Y là vợ hợp pháp của con, hôn nhân giữa con và cô ấy vẫn có hiệu lực.” Kiều Ngự Diễm nói. “Cậu đừng kêu lung tung, tôi không phải mẹ cậu. Tôi cũng không nhận người con rể là cậu! Hơn nữa luật hôn nhân Trung Quốc quy định, vợ chồng ở riêng hai năm có thể ly hôn.” “He is your husband? ( Anh ta là chồng em?)” Bill nhìn người đàn ông cao lớn đó, người đàn ông nhìn quen quen nhưng bởi vì bay giờ người đàn ông này quá nhếch nhác nên anh không nhận ra là ai. “May be, but I don’t remember.” Duy Y nói nhẹ nhàng. Nhưng hắn nghe được lòng đau muốn chết, đây là báo ứng cho hành động lúc đầu của hắn sao? Vợ hắn lại đang cùng người đàn ông khác hời hợt nói rằng giữa bọn họ đã là quá khứ trước mặt hắn. Lúc hắn đang một mình tổn thương tinh thần, vợ chồng họ Kiều cùng Kiều Y cũng tới. Thấy chân con trai bị băng bó, mẹ Kiều khó tránh khỏi đau lòng trách móc mấy câu. Dĩ nhiên bọn họ cũng thấy cả nhà Duy y, kể từ sau khi Duy Y mất tích quan hệ giữa hai nhà vẫn không tốt, cũng bởi vì Duy Y mất tích sau đó Kiều Ngự Diễm không còn liên lạc với ba mẹ Duy, sau này bị thôi miên nên cũng không nhớ sự tồn tại của những người thân này. Mọi người trước mặt đều yên lặng, mẹ Kiều nhìn Nicole một chút lại nhìn người nhà Duy Y một chút, trong lòng suy nghĩ Duy Y là con dâu nhà họ Kiều, con trai lại quan tâm con bé như vậy, huống hồ còn có cháu gái, hai nhà có phải nên ngồi xuống cùng nhau nói chuyện chứ? Nhưng bà cảm thấy Duy Y với người đàn ông ngoại quốc đó vô cùng thân mật, nắm chặt tay, Nicole ngồi trong lòng người đàn ông ngoại quốc, như vậy không phải là một gia đình ấm áp sao? Tất cả những thứ này đáng lẽ nên thuộc về con trai bà, nào biết……. “Bà Duy, đã lâu không gặp, cũng bốn năm rồi, không bằng chúng ta dành chút thời gian ra ngoài ngồi nói chuyện một chút bà thấy sao?” “Có gì để nói, hai nhà chúng ta đã không còn bất kỳ mối quan hệ nào, về sau bà đi đường nhà bà, chúng tôi đi dường nhà chúng tôi, chỉ cần nhà bà đừng giở trò là chúng tôi vui rồi.” “Bác đừng nói mẹ cháu như vậy.” Kiều Y đứng một bên có chút không vui, mấy năm nay nhà họ Duy đối với nhà họ Kiều có rất nhiều thành kiến, mẹ cũng không thường xuyên gặp bọn họ, bác gái thấy cô cũng nói những lời khó nghe như vậy, những điều này cô có thể nhịn nhưng cô không thể để mẹ mình mất mặt. “Mẹ cháu không biết chuyện gì.” “Cảm động làm sao, không biết chuyện thì thế nào, con gái tôi mấy năm nay phải chịu bao nhiêu khổ sở, chẳng lẽ không phải do nhà họ Kiều làm sao? Các người có thể đùn đẩy trách nhiệm sao Con bé mười tám tuổi một mình lưu lạc ở Anh, đến cơm cũng không có mà ăn, trên người lại có vết thương, tiền khám bệnh cũng không có, khi đó các người đang làm gì, nhà họ Kiều các người đang làm gì? Một nhà các người thật vui vẻ, Kiều Ngự Diễm còn quên Duy Y nhà tôi, có bạn gái mới, Duy Y nhà tôi thì sao? Được lắm, hiện tại Duy Y đã quay về, đem theo con gái về, nhà các người lại bắt đầu tìm Duy Y nhà tôi. Tôi nói cho các người biết, không có cửa đâu, bây giờ nhà chúng tôi ba người là tốt rồi, Y Y cũng sắp kết hôn với Bill, các người đừng nghĩ phá vỡ hạnh phúc nhà chúng tôi.” “Chúng tôi cũng không biết Duy Y chưa chết, nếu như biết chúng tôi có thể tận lực tìm kiếm…….” “Không biết? Con trai các người đang ở bên cạnh Duy Y, thế nhưng lại không biết xấu hổ nói không biết!” “Mẹ, đừng nói nữa.” Duy Y nhìn hai người giống như muốn cãi nhau, đây là phòng bệnh, còn có bệnh nhân ở đây, “Anh Kiều, chuyện đã qua em không muốn nhắc lại, chờ sau khi xuất viện, hy vọng anh có thể phối hợp với em hoàn tất thủ tục ly hôn, chúng ta sẽ không nợ gì nhau nữa.” Duy Y nói với Kiều Ngự Diễm. “Em nói gì? Em muốn ly hôn với anh?” Kiều Ngự Diễm nghe vậy, trong mắt như chết đi không còn vẻ lạnh lùng thường ngày. Có lẽ chỉ có Duy Y có thể làm cho hắn sống không bằng chết. Nhà họ Kiều thấy phản ứng của Kiều Ngự Diễm, cảm giác đầu tiên chính là hắn khôi phục trí nhớ, vì ánh mắt bốn năm trước hắn mất đi Duy Y bây giờ lại xuất hiện, là ánh mắt tuyệt vọng. “Bây giờ chúng ta đã thế này, anh có bạn gái, tôi cũng có người muốn kết hôn, quan hệ hai nhà cũng không tốt, đoạn ký ức về cuộc hôn nhân này tôi cũng không nhớ, vậy không bằng mọi người buông tay, ỗi người một bắt đầu mới.” “Không, anh không đồng ý. Anh tuyệt đối không ly hôn.” Bây giờ dáng vẻ của Kiều Ngự Diễm giống như sát thủ trên thương trường. “Đúng vậy, Duy Y, con nghĩ lại đi, nếu ly hôn thì đứa bé thế nào, con bé mới hơn ba tuổi!” Mẹ Kiều chỉ nghĩ về Nicole. “Con bé là con gái của cháu với Bill, không phải của anh ấy.” Duy y theo bản băng nắm chật tay con gái. Cô cũng biết, hắn không đồng ý ly hôn nhất định là vì Nicole. Nicole là sinh mệnh của cô, cô sẽ không đề cho bất cứ kẻ nào cướp mất. “Nếu anh không muốn ly hôn, vậy chúng ta không thể làm gì khác hơn là ra tòa, dựa vào pháp luật giải quyết.” Duy Y học luật, cô tin tưởng dùng pháp luật có thể giải quyết mọi vấn đề.