Đọc truyện Cô Vợ Bé Nhỏ Của Tổng Giám Đốc Băng Hoả – Chương 82
Nicole kêu đói Duy Y không thể làm gì khác hơn là mua cho con bé một cái bánh ngọt, sau đó Nicole lại nói chuyện phiếm với cô phụ vụ xinh đẹp trong cửa hàng, còn vào cửa hàng giúp cô phục vụ làm việc, sau đó giúp cô phục vụ đưa đồ uống cho khách. Cô phục vụ rất thích con bé. Nhưng Duy Y không có tâm tình để ý đến những việc đó, đã muộn rồi sao bọn họ còn chưa đi ra? Ăn một bữa cơm cũng năm sáu tiếng sao? Tâm tình Duy Y càng thấp thỏm hơn, cảm giác khẩn trương giống như lần đầu sinh con. Cô xác định cô với người đàn ông kia có quen biết, nhưng tại sao hắn cũng không nhận ra cô? Đêm càng khuya, Nicole mệt mỏi liền bò đến trong ngực cô ngủ. Cô vỗ nhè nhẹ lưng Nicole giúp con bé dễ ngủ hơn. Thật may còn có con bé, nếu không không biết cô có thể chống đỡ nổi đến bây giờ hay không. Nicole là của cô. Ôm con gái cô cảm thấy thật ấm áp, thật hạnh phúc đồng thời cũng đau lòng. Không có Bill bên cạnh, không có ai bảo vệ hai mẹ con cô. Nhân viên phục vụ lấy một cái mền đắp lên người Nicole, lúc này khách trong tiệm cũng không nhiều, sắp mười giờ rồi, họ cũng sắp đóng cửa. Duy Y ôm Nicole về nhà, thật may là cô phục vụ ột cái mền nhỏ, bởi vì bây giờ đã đầu thu, buổi tối bắt đầu lạnh. Nhân viên phục vụ biết cô ở gần đây mới cho cô đưa cái mền về nhà, còn nói rất thích Nicole, lúc nào rảnh có thể đến tiệm chơi. Tạm biệt nhân viên phục vụ, Duy Y đột nhiên cảm thấy có chút buồn, cô cảm thấy cô thật vô dụng, không ôm Nicole đi được nữa, không phải bởi vì mệt mỏi mà bởi vì đau lòng. Cô ngồi xổm xuống, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nicole. Làm con bé thức dậy “Mommy, don’t be afraid, I’m here with you( Mẹ đừng sợ, con luôn bên cạnh mẹ)” Nicole đưa bàn tay nhỏ bé ra lau nước mắt cho cô, đây là Bill dạy con bé, Bill nói mẹ rất yếu ớt, cho nên muốn cô bé an ủi mẹ như vậy những lúc mẹ khóc. Sau đó Nicole vòng tay lên cổ mẹ ôm thật chặt. Cô không biết vì sao mẹ tới đây thường hay khóc thút thít, ba nói bởi vì mẹ đau lòng nên mới khóc. “Ừ, mẹ biết rồi, Nicole, I love you, You are my only.” Con vẫn là động lực để mẹ sống tiếp, nếu như không có con trên đời, mẹ không biết mình còn có thể sống hay không nữa. Duy Y cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau vừa rạng sáng cô liền đến tiệm nước kia ngồi chờ, ngồi cả ngàyvẫn không thấy người đàn kia. Sau đó nhân viên phục vụ nói cho cô biết, nếu như muốn tìm người mất tích mấy năm trước có thể đến đồn công an tìm, còn có thể đăng báo…….Nhưng Duy Y căn bản không biết mình muốn tìm ai, không sai là người thân của cô, nhưng cô có phải tên Duy Y hay không cô cũng không chắc, làm sao có thể đăng báo tìm người chứ. Sau khi gọi điện thoại cho Bill, Bill nói cô chờ anh về sẽ giúp cô tìm, nhưng cô không đợi được đến lúc anh quay lại. Đối với nơi này cô cảm thấy rất quen thuộc, quen thuộc đến nỗi giống như cô lớn lên ở đây từ nhỏ. Vì vậy cô chạy đến cục công an, muốn tìm người mất tích, người ở đó căn bản cũng không muốn giúp, đều nói không rảnh giúp cô điều tra. Chạy tới chạy lui thật mệt, Nicole so với cô còn mệt hơn, Nicole còn nhỏ tuổi mà phải chịu khổ cùng cô như vậy, Duy Y thật đau lòng. Vì vậy cuối cùng quyết định đến thư viện tra báo. Nếu như cô thật sự là người ở đây, mà mất tích ở Nhật Bản, chuyện này sẽ phải đăng báo, coi như thử vận may một chút. Bởi vì chạy hơn nửa ngày, Nicole mệt mỏi liền nằm trên ghế thư viện ngủ, Duy Y ngồi bên cạnh tra báo. Đúng lúc này một đôi nam nữ tới vị trí đối diện Duy Y ngồi xuống, hai người cũng không chú ý tới Duy Y, Duy Y cũng không nhìn về phía bọn họ, chỉ là bọn họ nói chuyện hơi lớn tiếng, làm ồn đến Nicole, Nicole bỗng nhúc nhích, lật người lại ngủ. “Xin lỗi hai người có thể nói nhỏ một chút được không?” Duy Y nhìn về phía hai người đối diện, chỉ là cái nhìn kia, cô chợt cảm thấy hoảng hốt. Tại sao hai người kia lại quen thuộc như vậy? Giống như đã gặp ở đâu, hơn nữa……. “Thật xin lỗi, chúng tôi…….” Người con trai đối diện còn chưa nói hết, bởi vì thấy Duy Y, miệng không thể nói nên lời. Người con gái kia cũng nhìn thấy Duy Y, hai người có biểu hiện giống nhau. “Duy Y?” Cô gái kia sợ hãi kêu. Không thể nào, không thể nào, tại sao lại có hai người giống nhau như vậy? Không, phải nói là một khuôn in ra. Cô xác định Duy Y không có anh chị, càng không có chị em song sinh. Cô gái này không phải ai khác chính là Kiều Y lớn lên cùng Duy Y, người con trai bên cạnh cô chính là Ngô Soái. Bốn năm sau hai người đã thành sinh viên đại học, chín chắn hơn trước kai rất nhiều. Hai người bây giờ không còn là sinh viên đại học nữa là đã là nghiên cứu sinh. Kể từ sau khi Duy Y “Qua đời”, quan hệ của hai người thân hơn trước nhiều, không chỉ như thế, về mặt học tập cũng luôn cãi nhau, cùng nhau thi đậu nghiên cứu sinh. “Hai người biết tôi sao?” Nghe cô gái kia gọi tên mình, Duy Y càng thêm kích động. Điều này chứng minh bọn họ biết. Khó trách lại có cảm giác quen thuộc như vậy. “Không, không thể nào, có lẽ chỉ là dáng người giống nhau mà thôi.” Kiều Y không tin nói với Ngô Soái. “Xin hai người nói cho tôi biết, có phải hai người biết tôi không? Nếu không sao có thể biết tên tôi?” “Cô cũng tên Duy Y?” “Đúng vậy, tôi tên Duy Y.” “Nhưng…….bạn là Duy Y, bạn không chết, mình biết bạn, còn có chiếc vòng trên tay bạn.” Nhưng bọn họ đều biết Duy Y đã chết, không thể nào có hai người giống nhau như đúc được, tên cũng giống nhau chứ? Nhưng là họ cùng đeo cái vòng tay có giá trị như vậy, giống nhau như đúc……. Kiều Y bắt lấy tay Duy Y, nhìn kỹ chiếc vòng tay kia, không sai, năm đó lúc Duy Y hỏi cô chiếc vòng tay này có giá trị hay không cô cũng nghiêm túc nhìn qua, chính là chiếc vòng tay này, hơn nữa lúc đó lúc đó bởi vì không tháo ra được, cô khốn khổ mấy ngày. Hiện tại, chiếc vòng vẫn còn trên tay cô. Điều này chứng minh cô thật sự là Duy Y. “Hai người biết tôi?” Duy Y có chút mờ mịt nhìn hai người, nhất là cô gái kia, mặc dù cảm giác rất quen thuộc, nhưng một chút cô nghĩ cũng không ra. Chỉ là không sao cả, rốt cuộc cô cũng tìm được người quen cô. Kiều Y cùng Ngô Soái nhìn ánh mắt xa lạ của Duy Y, hơn nữa lời nói của cô ấy có chút không bình thường “Duy Y, bạn làm sao vậy, không nhớ bọn mình sao? Còn nữa, tại sao nhiều năm như vậy rồi không về?” Tại sao lại hỏi bọn họ có biết cô không? “Thật ra thì tôi mất trí nhớ!” “Bạn nói cái gì? Mất trí nhớ?” Kiều Y cùng Ngô Soái liếc nhau một cái, không dám tin. Bọn họ có thể xác định cô chính là Duy Y, thế nhưng tất cả thật kỳ lạ, vậy tro cốt bốn năm trước anh trai mang về là của ai? “Đúng vậy, bốn năn liền tôi tìm người thân, tôi tưởng mình là hoa kiều Anh, cho nên bốn năm nay vẫn ở Anh, sau đó lại tìm ra bản thân mình là người thành phố G, nên mới về đây. Không nghĩ tới, ở đây thật sự có người biết tôi, không chỉ có như thế, tôi cảm giác đối với nơi này từng cành cây ngọn cỏ cảm giác vô cùng thân thiết…….” “Bạn nói là bạn mất trí nhớ lưu lạc đến Anh, ở đó bốn năm?” “Đúng vậy!” “Vậy bạn thật sự không nhớ mình sao? Mình là Kiều Y, đây là Ngô Soái. Lúc học cấp hai chúng ta rất thân.” Duy Y nhìn hai người nhẹ nhàng lắc đầu “Tôi chỉ cảm nhận được hai người cho tôi cảm giác rất thân mà thôi, những cái khác đều không nhớ.” Kiều Y có chút thất vọng, nhưng nhìn Duy Y cô có thể cảm nhận được đây chính là bạn tốt của cô Duy Y……. Bọn họ nói rất nhiều chuyện, rất không hiểu anh trai cầm tro cốt của Duy Y giả về, nói Duy Y chết rồi, chẳng lẽ anh ấy không đi xác nhận vợ mình chết hay chưa sao? Nhưng lúc đó anh trai bị thương nặng, căn bản không thể rời khỏi giường, tất cả đều do Sultana thu xếp mọi chuyện. Chẳng lẽ……. Kiều Y rất muốn ngay lập tức đưa cô về bên cạnh anh trai, dù sao lúc Duy Y “qua đời” thì thiếu chút nữa anh trai cũng không sống nổi, nhưng bây giờ anh trai cũng không nhớ rõ Duy Y, hơn nữa bên cạnh còn có Dương Dương, như vậy đưa Duy Y xuất hiện có phần không đúng. Vậy trước tiên đưa cô về nhà cô thôi. Mấy năm nay cuộc sống của cô chú Duy cũng không tốt lắm, bởi vì mất Duy Y, trong nhà trở nên vắng ngắt. Chú Duy mất công ty vẫn ở nhà nghỉ ngơi, sau ba lại đi thanh toán tiền bồi thường bị chú Duy nổi nóng đuổi ra khỏi cửa. Lúc cô đi thăm bọn họ cũng bị chặn ngoài cửa. Cho nên đều là Ngô Soái đi thăm bọn họ, sau một năm bọn họ đã bình thường, cô lại có thể đến nhà Duy Y ăn cơm hoặc ngủ lại. Đã bốn năm, ba mẹ Duy già đi rất nhiều, hai người ngoài công việc chính là luôn nhớ con gái của mình. Phòng của Duy Y vẫn còn được giữ, thỉnh thoảng cô sẽ qua ngủ một hai tối. Lúc đưa Duy Y về nhà Duy Y, ba mẹ Duy đang ăn cơm, không nghĩ Kiều Y sẽ tới. Khi bọn họ nhìn thấy Duy Y sau lưng Kiều Y, trong mắt hai người đều là không thể tin được. Nếu như đây thật sự là Y Y của bọn họ vậy tro cốt mà bọn họ thờ bốn năm này là của ai? “Ba, mẹ!” Duy Y không kìm hãm được liền kêu lên, giọng nói khàn khàn đè nén tiếng khóc. Cô cũng không biết tại sao như vậy, vừa thấy hai người tóc hoa râm này liền tự nhiên gọi như vậy, cảm giác giống như đã kêu rất nhiều năm, xa lạ mà quen thuộc. “Thật sự là Duy Y?” Mẹ Duy khóc không thành tiếng “Con gái của tôi…..Uhm…….” Ôm Duy Y khóc, đánh vào lưng con gái, hận cô không có lương tâm, ròng rã bốn năm không về……. “Y Y, rốt cuộc con đi đâu, tại sao không về, hại ba mẹ cho rằng con đã chết…….” Ba Duy cũng ôm hai người, một nhà ba người rốt cuộc gặp nhau……. Nhớ tới bốn năm trước, bọn họ cho rằng con gái đã chết, khóc đến tê tâm liệt phế, khóc đến nghẹt thở…….Không nghĩ tới tất cả đều là giả, thật sự là quá tốt…….thật tốt quá……. Duy Y dựa vào ngực hai người, không nói ra được sự thỏa mãn, nước mắt đã sớm ướt hết khuôn mặt cô. Thì ra trên thế giới này, cô không cô độc, cô còn có người thân, còn có ba mẹ, còn có con gái……..còn có Bill……. Sau đó ba người một nhà ngồi cùng nhau, Duy Y kể về cuộc sống bốn năm nay, sau khi tỉnh lại ở bệnh viện Nhật Bản, nghỉ ngơi một tháng, sau đó vì không thể trả tiền viện phí nên bị bệnh viện đuổi ra ngoài, khi đó cơ thể mới tốt được một chút, nhưng cô không biết đi đâu, chỉ có tấm vé máy bay cùng chứng minh của cô, tất cả chỉ thuộc về Anh, cho nên cô cho rằng nên về Anh. Sau đó đến sân bay Anh, tiền ăn cơm cô cũng không có, chỉ có thể ăn bánh bao còn dư lại của người khác…….sau đó quen với Bill, còn giới thiệu con gái mình cho ba mẹ biết. Duy mẹ lại khóc nữa, vừa ôm gái vừa khóc, vừa đánh, sao con gái bà số khổ như vậy, một mình lưu lạc tha hương, tiền ăn cơm cũng không có, cơ thể chưa khỏi liền bị bệnh viện đuổi ra ngoài…….Nghĩ đến con gái chỉ mới mười tám tuổi mà phải va vấp cuộc đời như vậy, bà thật vô dụng. Mẹ Duy ôm con gái không buông tay, khi Nicole tỉnh lại nhìn mẹ của mình bị người khác ôm, hoàn toàn không rõ tình hình lắm, nhưng lại không muốn người khác chiếm mẹ của mình, vì vậy đứng dậy từ trong lòng Ngô Soái bò đến trước ngực Duy Y. Mẹ Duy nhìn bé gái nhỏ trong lòng rất thích nhưng lại nghĩ vì đứa bé này ăn nhiều như vậy khiến con gái khổ, nếu như không phải có người đàn ông tên Bill đó không biết cuộc sống của con gái bả đáng thương như thế nào? Nghĩ tới đây bà càng thêm hận Kiều Ngự Diễm. Lúc đầu hắn nói con gái chết rồi, hơn nữa lúc đi Nhật Bản hai người xảy ra chuyện không may, không đảm bảo được là hắn không hại con gái bà. Hừ, chiếm công ty của chồng bà không nói, cưới con gái bà về lại không biết quý trọng, bây giờ nhớ lại cảm thấy mọi chuyện đều là do hắn thiết kế. Mục đích là lừa công ty của chồng bà……. Nghĩ tới những điều này mẹ Duy hung hang trừng mắt nhìn Kiều Y. Trước kic bà thương Kiều Y như vậy, nghĩ đến con bé cùng anh trai nó đều là kẻ lừa đảo. “Đây là con gái con, Nicole?” Ba Duy hỏi. “Đúng vậy, Nicole, this is your grand pa and grand ma, Come and say hello of them.(Nicole, đây là ông ngoại và bà ngoại, nhanh đến đây chào bọn họ.)” Nicole thấy ba mẹ Duy nhìn chằm chằm vào mình, lại nhìn một chút mẹ, sau đó thấy tất cả mọi người nhìn cô, cô bé còn nhỏ tuổi nên bắt đầu sợ, muốn tìm ba. Thấy cô bé muốn tìm ba, mọi người nhớ tới ba của đứa bé, phải là Bill thôi. “Ba của đứa bé là Bill sao? Cậu ấy vẫn chăm sóc hai mẹ con con sao? Cậu ấy về nước cùng con sao?” “Hiện tại anh ấy cũng ở Trung Quốc, anh ấy về cùng con, nhưng mà bây giờ không có ở đây, anh ấy đi thăm bạn rồi.” Duy Y nhắc đến Bill thì cảm thấy thật ấm áp. Nếu như không phải là anh ấy, cô sẽ không có ngày hôm nay. Cho nên đối với Duy Y mà nói, anh ấy là người thứ hai quan trọng sau Nicole. “Chờ cậu ấy về đưa cậu ấy đến đây đi, chúng ta là người một nhà, ở chung một chỗ thật vui vẻ, về sau không tách rời.” Mẹ Duy cố ý nói cho Kiều Y nghe, để cho cô bỏ đi ý nghĩ không nên. Mọi người đều biết chuyện Kiều Ngự Diễm có bạn gái, hơn nữa hắn cũng đã quên Duy Y, Duy Y cũng không nhớ hắn. Như vậy đều tốt. Về sau mọi người ai đi đường nấy, đến già cũng không muốn qua lại. Bà chỉ muốn con gái mình có cuộc sống tốt hơn……. Xem như bà chưa từng gặp Bill, nhưng nghe con gái nói cậu ấy chăm sóc hai mẹ con như vậy, chỉ một điểm này là đủ rồi. So với Kiều Ngự Diễm luôn áp bức người khác kia tốt hơn nhiều, hơn nữa còn tốt hơn nghìn lần, vạn lần. “Mẹ, con với Bill chưa kết hôn!” “Chưa kết hôn? Con gái con lớn như vậy…….” Mẹ Duy giật mình. Chẳng lẽ Bill không chịu trách nhiệm sao. “Không phải, mẹ, Bill không phải là ba của Nicole, nói đúng ra, con cũng không biết ba Nicole là ai.” “Cái gì? Chuyện này…….” “Bà đừng lèo nhèo nữa!” Ba Duy vội ngăn không ẹ Duy hỏi nữa. Sau đó nháy mắt ra ý ẹ Duy, ý là cẩn thận Kiều Y. Nếu như đứa bé kia thật sự là con của Kiều Ngự Diễm, chỉ sợ Kiều Y không giữ miệng. “Thời gian cũng không còn sớm nữa, bà tiễn Kiều Y cùng Ngô Soái về thôi.” Ba Duy không ngừng đưa mắt ra ý ẹ Duy. Mặc dù mẹ Duy rất muốn nói chuyện với Duy Y, nhưng cả ông và bà đều nghĩ tới. Mặc dù mấy năm nay lực bất tòng tâm, nhưng vẫn hiểu rõ, lần này Y Y có thể trở về không muốn qua lại với Kiều Ngự Diễm. Vì vậy muốn nhanh tiễn Kiều Y với Ngô Soái về, cũng không để ý tới hai người còn muốn ở lại, kiên quyết đẩy hai người vào thang máy. “Kiều Y, Ngô Soái, bác nhìn hai đứa lớn lên từ nhỏ.” Mẹ Duy đứng ở cửa thang máy, ấn nút mở cửa, muốn nói cho hết lời “Khi còn bé cũng rất thương hai đứa, thương Y Y như thế nào thì thương hai đứa như vậy. Nhưng hai đứa xem đi, hai đứa trải qua cuộc sống rất hạnh phúc, nhưng Y Y nhà bác lại khổ như vậy, lúc hai đứa chơi vui vẻ, nói không chừng Duy Y đang mang thai, vừa làm vừa học, lúc hai đứa có ba mẹ để dựa vào nói không chừng Y Y nhà bác cả bờ vai để dựa vào cũng không có.” “Bác không nói hai đứa cũng biết, Y Y khổ như vậy, tất cả đều do nhà họ Kiều, Kiều Y, chuyện năm đó cháu cũng biết, bác cũng không muốn nhắc lại chuyện lúc trước nữa, chỉ mong hai đứa đừng nói chuyện này hôm nay cho ai biết, càng không nên cho Kiều Ngự Diễm biết Y Y nhà bác còn sống, cứ xem như Y Y nhà bác thật sự đã chết. Còn nữa, cô bé kia cũng không phải con của Kiều Ngự Diễm, đó là con của Bill, hai đứa nghe rõ chưa?” Giọng nói của mẹ Duy có chút cứng rắn, cuối cùng càng thêm gắt gao, nhưng bà cũng không quản nhiều như vậy, vì con gái bà đành như vậy. “Bác, như vậy đối với anh trai cháu không công bằng! Anh trai cháu yêu Duy Y như vậy, hiện tại…….” Kiều Y còn chưa nói hết lời liền bị mẹ Duy trừng mắt. “Thế nào gọi là công bằng? Anh trai cháu đối với Y Y nhà bác công bằng sao? Nếu như hắn yêu Y Y, làm sao lại để xảy ra chuyện như vậy? Nếu như hắn yêu Y Y, sao lại quên con bé? Sao lại có bạn gái mới? Đừng nói công bằng với bác, lúc anh trai cháu đang sung sướng có nghĩ đến Y Y nhà bác không? Lúc hắn sung sướng Y Y nhà bác đang phải chịu khổ đấy. Tóm lại, hai đứa đừng để lộ chuyện này ra.” Mẹ Duy nói xong, nhấn nút đóng cửa thang máy. Trong thang máy, đây không phải lần đầu tiên Kiều Y cùng Ngô Soái thấy mẹ Duy bực tức như vậy. Kể từ sau khi Duy Y đi, ba mẹ Duy rất cực đoan. “Ngô Soái, bạn xem chuyện này phải làm sao?” “Nói thật ra, thân là bạn của Duy Y, mình đồng ý với bác Duy, dù sao anh trai bạn đã không nhớ Duy Y nữa, hai người đều có cuộc sống riêng, tại sao cứ phải đem bọn họ ở chung một chỗ? Lại nói hai người bọn họ đều đã quên đối phương, đây là chuyện tốt…….” “Nhưng dù sao đứa bé kai cũng họ Kiều!” “Chúng ta cứ coi như là con của Bill đi, trước tiên quan sát một thời gian rồi nói, nếu như trong thời gian này bọn họ đều hạnh phúc, chúng ta liền đem chuyện này giấu trong bụng thôi.” “Được rồi, quan sát một thời gian đã.” Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng Kiều Y vẫn hy vọng anh trai với Duy Y ở chung một chỗ. Người khác có lẽ không biết chuyện nhà họ Kiều, nhưng mà cô thân là người họ Kiều nên hiểu rõ. Bạn gái của anh trai là Dương Dương, đó chính là người anh trai tìm làm thế thân, đừng nói có nhiều nét giống Duy Y, mặc dù anh trai không nhớ rõ Duy Y, nhưng trong tìm thức vẫn có cái bóng kia, cho nên lúc Dương Dương xuất hiện, anh trai không chút do dự để cô ta bên cạnh mình. Nhưng ba mẹ cô tuyệt không thích cô ta, cả người toàn hàng hiệu, tính khí cũng không tốt, lúc không có anh trai bên cạnh liền lộ ra bản tính thật, ở nhà họ Kiều cũng không biết điều thường làm mẹ Kiều giận điên lên. Cô cảm thấy, kể từ sau khi có Dương Dương trong nhà không bao giờ yên bình. Nếu anh trai có thể khôi phục trí nhớ, thật là tốt biết bao. Anh trai, Duy Y của anh đã trở về……. Trên sân thượng nhà Kiều Ngự Diễm ở chung cư Đế Vương. Hoàn cảnh giống nhau, ban đêm cũng giống nhau, người cũng giống nhau, rượu ngon giống nhau, Kiều Ngự Diễm cùng Dương Dương hưởng thụ cảnh đêm yên tĩnh, Dương Dương đứng dậy đi đến sau lưng kiều Ngự Diễm, ôm chặt hắn từ phía sau. Đầu tựa vào lưng của hắn. “Anh Kiều đang suy nghĩ gì vậy?” Mấy ngày nay tâm tình Kiều Ngự Diễm cũng không yên, coi như là ở bên cạnh cô, tâm lại không biết để ở đâu. Ba nói cô ta phải nắm chặt con rùa vàng này, lúc cần thiết có thể dâng cô thể mình cho hắn. Nhưng không ai biết, Kiều Ngự Diễm cưng chiều cô ta nhưng chưa bao giờ có ý muốn đó. Bởi vì hắn chỉ muốn cô ta ở bên cạnh hắn mà thôi, chỉ cần ở gần hắn là được. Hắn nói có cô ta bên cạnh hắn có thể an tâm, ban đêm có cô ta bên cạnh hắn có thể ngủ được. Cho nên cử chỉ thân mật nhất của bọn họ cũng chỉ là ôm mà thôi. Hắn nói cô ta quá nhỏ, hắn không muốn tổn thương cô ta. Cô ta tin tưởng hắn không muốn làm cô ta tổn thương. Hắn còn nói, đợi cô ta mười tám tuổi, bọn họ sẽ kết hôn. Cho nên hắn đợi từng ngày. Nhưng kể từ sau khi nhìn thấy cô gái kỳ quái đó, anh Kiều liền thay đổi, cứ như vậy câu đi linh hồn cùng trái tim hắn. Đối với cô ta mà nói đó là một uy hiếp. “Không có gì, Y Y, muộn rồi để anh đưa em về!” Kiều Ngự Diễm xoay người, dịu dàng ôm, hôn lên trán cô ta một nụ hôn dịu dàng như nước. Không biết vì sao, hắn vẫn luôn gọi cô là Y Y, nhưng tên của cô ta cứ thay đổi bị gọi như vậy. Dương Dương ghét hắn kêu cô ta Y Y, bởi vì đó là tên vợ hắn. Nhưng bốn năm trước vợ hắn đã chết. “Không muốn, em muốn ở bên cạnh anh!” Cô ta làm nũng đối với người đàn ông, không ngừng cọ sát vào cơ thể người đàn ông. Bàn tay nhỏ bé vòng sau lưng hắn. “Y Y ngoan, ngày mai còn phải đi học!” “Anh Kiều, không phải anh muốn em ở bên cạnh anh sao?” Mắt to nhìn người đàn ông, tin rằng không có người đàn ông nào có thể cưỡng lại được. Nhưng Kiều Ngự Diễm lại cự tuyệt, không biết vì sao, hắn đột nhiên lặng người một hồi lâu. Lúc này, cô ta đột nhiên nâng gót chân, kéo cổ người đàn ông xuống, cứ như vậy hôn lên môi người đàn ông kia, không ngừng ma sát, sau đó đưa ra đầu lưỡi càng thêm dụ hoặc……. “Y Y…….” Trong đầu người đàn ông thoáng qua hình ảnh, cô gái hôn hắn sau đó nói sẽ gả cho hắn. Cảm giác rất quen thuộc. Vì vậy hắn càng ôm chặt người con gái trong ngực, nụ hôn càng sâu hơn. Nhưng tại sao cảm giác của nụ hôn lại không đúng? Người con gái cảm thấy người đàn ông cuồng nhiệt, vì vậy to gan đưa tay trêu đùa lồng ngực hắn, thành công mở nút áo hắn, bàn tay nhỏ bé trơn mềm vuốt ve da thịt hắn, lúc muốn xâm nhập vào người đàn ông đột nhiên bế người con gái lên. “Anh Kiều!” “Y Y, đừng nói chuyện!” Người đàn ông ôm cô gái lên, đặt trên ghế dựa, sau đó nhẹ nhàng đè lên người cô gái. Nhìn cô gái thẹn thùng đỏ mặt, lại hôn lên môi cô. Dương Dương thấy người đàn ông muốn cô ta, càng thêm to gan vuốt cơ thể cường tráng người đàn ông, bàn tay nhỏ bé không tự chủ được vuốt ve cơ thể người đàn ông nhẹ nhàng vuốt, nhưng cơ thể dường như không có phản ứng gì, vì vậy hai bàn tay càng thêm to gan cở thắt lưng của người đàn ông. Đột nhiên, người đàn ông dừng lại, bàn tay nắm hai tay lộn xộn của Dương Dương “Anh đưa em về nhà thôi!” “Nhưng mà…….Không phải anh muốn em sao?” Dương Dương đỏ mặt hỏi. “Em còn quá nhỏ, chờ đến lúc em mười tám tuổi rồi nói.” Kiều Ngự Diễm nhẹ nhàng giúp cô ta chỉnh sửa lại quần áo. Sắc mặt vô cùng khó coi. Trước kai Y Y không như thế, tại sao lại đột nhiên ti gan như vậy. Nhưng kỳ quái hơn chính là bản thân hắn, đối mặt với sự trêu đùa to gan của cô như vậy, nhưng một chút phản ứng hắn cũng không có. Trong ấn tượng của hắn, không phải hắn vẫn lươn khát vọng cô sao? Tại sao hai người thân mật như vậy hắn lại không có phản ứng? Trong đầu hắn, bọn họ không chỉ một hai lần triền miên. Trong đầu đột nhiên thoáng qua một khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, đó là cô gái hét ầm ĩ ngoài phòng ăn, mấy ngày nay, chỉ cần vừa nghĩ tới cô, đầu hắn rất đau, tim càng đau, thậm chí hít thở không thông. Hắn chưa bao giờ thấy cô, tại sao cô đem lại cho hắn cảm giác mạnh như vậy? Dương Dương nhìn bóng dáng người đàn ông đã đứng dậy, trong lòng không cam tâm. Cô ta đã to gan trêu đùa như vậy, người đàn ông này thế nhưng một chút phản ứng cũng không có, không phải là có vấn đề gì chứ? Chẳng lẽ cô ta đi vá màng trinh lại vì một người đàn ông như vậy. Giận dữ đem ly rượu trên bàn uống sạch, Dương Dương đứng dậy đi theo. Duy Y nhẹ nhàng đặt Nicole đặt trên giường của mình, sau đó nhẹ nhàng vuốt, đợi con bé ngủ yên mới phát hiện ra ba mẹ đang đứng ngoài cửa nhìn cô. “Y Y, con đi ngủ sớm một chút đi!” Mẹ nói, sau đó lưu luyến đóng cửa, giống như bọn họ nhìn con gái mình không đủ. Duy Y không ngủ được, cô đột nhiên cảm thấy hạnh phúc, trước nay chưa có hạnh phúc. Bốn năm này, mặc dù Bill cùng mẹ anh rất quan tâm chăm sóc cô, nhưng thủy chung không phải là nhà của cô, không phải là ba mẹ cùng người thân của cô. Cho nên anh rất lo lắng, sợ con gái đột nhiên biến mất, sợ rất nhiều thứ, sợ rất nhiều điều mà người khác không tưởng tượng được. Nhưng cô có nhà, có ba mẹ, còn có ấm áp……. Duy Y nhìn những thứ đồ chơi trên bàn, có thú nhồi bông Vua Hải Tặc, còn có đồ trang sức tinh mỹ…….Những thứ này trước kia cô rất thích sao? Album có rất nhiều hình, đều là hình từ nhỏ đến lớn của cô, bên trong trừ ba mẹ còn có các bạn của cô, bao gồm cả Kiều Y và Ngô Soái. Nhưng không có bất kỳ dấu hiệu yêu đương, nếu như trước kia cô có bạn trai, nhất định trong album sẽ có hình cùng ghi chép, nhưng không có, ghi chép cũng không có. Nhưng tại sao lại có Nicole? Nhớ lại lúc tỉnh dậy ở Nhật Bản, chẳng lẽ cô quen biết bạn trai ở Nhật? Hoặc là lúc cô đi du lịch ở Nhật xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị người c ho…….Mối có Nicole? Tất cả cô đều nghĩ qua. Về sau nhất định sẽ hạnh phúc, khó khăn đã qua, ánh mặt trời đang chiếu về phía cô. Mặc dù Kiều Y cùng Ngô Soái đã bị mẹ Duy Y cảnh cáo, nhưng vẫn tìm đến Duy Y như cũ, dù sao ba người bọn họ cũng là bạn rất thân. Ba mẹ Duy Y đều không hy vọng Duy Y khôi phục trí nhớ, nhưng Kiều Y vẫn ở sau lưng giúp cô khôi phục trí nhớ. Bởi vì cảm giác trước kia cô rất hạnh phúc, nhưng sao những hạnh phúc kia lại không tìm về được? Cho nên mấy ngày nay, Kiều Y đưa cô đi dạo sân trường, còn có nơi họ thường hay đi dạo, hoặc là đến tiệm nước bọn họ hay đến, bởi vì đó chính là nơi có nhiều kỷ niệm nhất. Bọn họ còn đạp x era vùng ngoại ô, Ngô Soái đã từng đưa cô đi xem, Nicole ngồi sau xe của mẹ, đáng tiếc là năm đó bốn người cùng đi dạo chơi nhưng hôm nay chỉ có ba người……. Sau còn nói cô bị ngã, bị thương ở chân, Duy Y vén váy của mình lên, vết thương vẫn còn để lại sẹo. “Duy Y, bạn có ấn tượng gì không?” Kiều Y mong đợi hỏi. Nhưng Duy Y không ngừng lắc đầu, làm Kiều Y vô cùng thất vọng. “Vậy đến nhà mình đi, ở chỗ nào cũng có rât nhiều thứ bạn có thể nhớ lại!” Kiều Y đang nói, lại bị Ngô Soái đứng một bên kéo kéo tay. “Không được, không thể đến nhà bạn! Chúng ta không phải đã nói rồi sao?” Ngô Soái vội vàng nói. “Mình chỉ muốn ẹ mình nhìn, xác định một chút, để ẹ biết sự tồn tại của Duy Y cũng tốt.” “Kiều Y, bạn làm như vậy là quá ích kỷ, sẽ làm Duy Y tổn thuông.” “Nhưng mẹ mình thì phải làm sao? Nhìn mẹ cả ngày lo lắng, mình cũng rất khổ sở.” “Hai người đang nói gì?” Duy Y nhìn hai người tranh chấp, giống như có chỗ cô không thể đi. “Duy Y đến nhà mình chơi đi, mẹ mình có thể gặp bạn.” Kiều Y giống như không có vẻ gì là lo lắng. “Kiều Y!” “Ngô Soái, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Sao mình lại không thể đến nhà Kiều Y?” Duy Y không hiểu nhìn về phía Ngô Soái, hai người kia nhất định có chuyện gì đó không cho cô biết, hơn nữa còn liên quan đến cô. “Duy Y, đừng đi, bạn sẽ hối hận.” “Ngô Soái, mình thật sự muốn đi, mình muốn tìm lại trí nhớ của mình, cho nên bất luận là chỗ nào, mình đều muốn đi.” “Kiều Y, người kia hôm nay không có ở nhà chứ?” Ngô Soái nói đến chính là anh trai Kiều Y. Hai người không biết rằng bọn họ đã gặp nhau. “Không có, nếu như ở thì thế nào, anh ấy cũng không nhớ rõ.” “Vậy thì tốt, Duy Y, chúng ta đến nhà Kiều Y đi.” Ngô Soái giống như hạ quyết tâm rất lớn, giống như đó là pháp trường vậy. Chọc Duy Y vui, nhưng cũng chỉ có Duy Y cùng Nicole cười, Kiều Y cùng Ngô Soái vẻ mặt không được vui lắm. Tại biệt thự nhà họ Kiều, mẹ Kiều đang trong vườn hái hoa, ba Kiều trong thư phòng đọc sách. Duy Y đến tạo cho hai người kinh ngạc không nhỏ, bọn họ không nghĩ tới Duy Y không chết, hơn nữa bây giờ còn trở về. Trước tiên Kiều Y đưa ba mẹ vào thư phòng nói chuyện, Ngô Soái tự nhiên đưa bọn họ đi thăm quanh nhà. Nicole rất hoạt bát, chạy loanh quanh trước mặt hai người. Nhưng Duy Y lại có chút không yên lòng, tại sao sau khi ba mẹ Kiều Y thấy cô thì Kiều Y phải lôi bọn họ vào phòng nói chuyện. Mà bọn họ nói cái gì? Có chuyện gì cô không thể nghe sao? Trong thư phòng. “Kiều Y, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Rõ ràng người đã chết rồi sao có thể sống lại?” Mẹ Kiều không nhịn được hỏi trước. “Mẹ, hôm nay anh trai không có ở nhà chứ?” “Đúng rồi, mẹ lập tức gọi nó về.” “Không cần, ba, mẹ, trước tiên hai người đừng nói cho anh trai biết, hiện tại Duy Y đang mất trí nhớ, cái gì cũng không nhớ, hơn nữa ba mẹ Duy Y cũng không hy vọng hai người có quan hệ lần thứ hai, cho nên…….” “Nói gì vậy? Duy Y nói thế nào cũng là con dâu nhà chúng ta, tại sao có thể…….” “Ai là con dâu nhà chúng ta?” Đột nhiên một giọng nói đàn ông lạnh lùng vang lên, ba người đồng thời quay lại nhìn cửa thư phòng, vừa đúng lúc Kiều Ngự Diễm đứng đó, hơn nữa còn giống như…….