Cô Vợ Bất Đắc Dĩ

Chương 54


Đọc truyện Cô Vợ Bất Đắc Dĩ – Chương 54

Nụ hôn của anh lại bất chợt ập đến cuốn lấy đôi môi của cô khiến cô ú không nói thành lời. Cả không gian như ngập tràn hạnh phúc. Đôi vợ chồng trẻ cuốn lấy nhau như không muốn rời. Anh ghì chặt cô trong vòng tay của mình âu yếm nói những lời thỏ thẻ ngập tràn tràn yêu thương. Anh vòng tay ôm lấy cô: _Em nghĩ làm ở quán của Tiến đi nhe!! Cô ngước mắt nhìn anh. Anh nói tiếp: _Anh không muốn vợ anh đi làm ở chỗ đó đâu!! Cô trầm ngâm vài giây rồi mới trả lời: _Vậy hôm nay em đi làm ngày cuối rồi xin nghĩ làm luôn!! _Tới giờ anh phải lên công ty rồi, vợ anh ở nhà chơi với con “táp” nhe. Chiều anh về!! Anh ngồi dậy rồi lại cúi xuống hôn lên trán cô một cái mới vào nhà tắm tắm rửa rồi đi làm. Cô lẽo đẽo theo sau anh cho tới khi anh leo lên xe. Trước khi đi anh không quên “hôn” cô vợ bé bỏng một cái rồi mới leo vào xe. Cô đứng nhìn “ai kia” khuất bóng dần lòng dậy lên một cảm giác khó tả. Là buồn bực, khó chịu. Cô lắc đầu nguầy nguậy như muốn cho cái cảm giác đó văng mất. Cô phóng tót lên phòng rồi chuẩn bị đi làm. Hôm nay là ngày cuối cùng cô đi làm. Cô muốn mình trông rạng rở và tươi tắn. Cô xải bước ra trạm xe buýt. Có ai đời chồng đi xe hơi vợ đi xe buýt như thế nhỉ. Cô thả người tựa vào thành ghế. Tay mơn man trên miếng kính cửa sổ, gió lùa qua khiến mái tóc đen óng của cô bay lất phất. Quán hôm nay khá vắng, tiếng nhạc ballad du dương ảo não lòng người. Một vài vị khách vẫn say sưa nhâm nhi ly cà phê của mình ra chiều suy tư. Ánh mắt cô dừng lại nơi cửa phòng quản lý vẫn đóng kín. Hình như anh Tiến không có ở đây. Cô có biết rằng từ cái lúc Chấn Vũ cúi mặt xuống hôn cô trong nhà thờ thì anh đă hoàn toàn không còn cơ hội chen vào nữa. Cô đặt túi xách vào tủ rồi bắt tay vào công việc. Một giọng nói trầm ấm vang lên: _Em đi làm lại à?? Cô ngừng lau bàn ngẩng đầu lên nhìn anh mỉm cười: _Hôm nay em làm ngày cuối anh à, mai mốt em sẽ không đến đây làm nữa!! Như đặt đoán trước được sự việc nên anh móc từ trong túi ra một phong bì màu trắng dúi vào tay cô: _Đây là tiền lương tháng này nhưng em vẫn phải làm hết ngày hôm nay đó!! Cô nhoẽn miệng cười rồi gật đầu tiếp tục công việc của mình. Anh quay bước vô phòng quản lý rồi đóng cửa lại. Thả người xuống chiếc ghế anh nắm chặt tay miệng lẩm bẩm: _Tại sao em lại bước vào cuộc đời tôi?? Một dòng nước lăn ra từ khóe mắt ẩn chứa một nỗi đau từ một tình yêu đơn phương mang lại. Đang loay hoay lau dọn bàn thì một giọng nói vang lên khiến cô ngừng ngay công việc đang làm mà ngước mắt lên nhìn. Lệ Thy nhìn cô bằng đôi mắt nửa oán trách nửa căm hờn giọng chua chát: _Cô đă cướp đi tất cả của tôi!! Cô nhìn Lệ Thy lòng dấy lên một cảm giác rất xót xa. Xót xa cho số phận một người con gái trót lỡ dại dột mà đánh mất đi tất cả. Nhưng cô sẽ không vì thế mà nhường anh lại cho cô ta. Lấy lại thái độ ngạo mạn vốn có cô nhìn Lệ Thy đáp: _Là tự cô đánh mất tất cả!! Lệ Thy giọng như nghẹn lại van nài: _Nhưng đứa bé này là con của Chấn Vũ, xin cô hãy trả anh ấy lại cho tôi!! _Nhưng cô có biết tình yêu là thứ không thể chia sẻ chứ? Cô lấy gì để chứng minh được đứa bé là con của Chấn Vũ?? _Cô tự xem kết quả xét nghiệm ADN đi!! Lệ Thy chìa cái phong bì đang cầm trên tay ra đưa cho cô rồi nói tiếp: _Đứa bé thật sự là con anh ấy cô sẽ không hạnh phúc trên nỗi đau của tui được đâu!! rồi Lệ Thy quay bước đi. Cô nhìn trân trân vào cái phong bì cầm trên tay miệng đắng lại. Tay run lên. Tim đập mạnh đến khó thở. Là sợ. Cô đang sợ cái thứ ở trong phong bì này sao?? Hít một hơi thiệt mạnh cô mở phong bì và lôi tờ giấy A4 bên trong ra xem. Tim cô như muốn vỡ tung ra. Cô còn không tin nổi cái dòng chữ đang nhảy múa trước mắt mình là thật. Cô thụp người xuống sàn nhà. Mọi thứ như chợt vỡ vụn ra. Cô còn không biết mình nên làm gì ngay vào lúc này. Trong đầu cô cứ lởn vơn cái câu trả lời đã có sẵn trong cái phong bì định mệnh ấy. Cô lẩm bẩm vô thức: _Là anh ấy, là của Chấn Vũ!!! Bất chợt cô vơ lấy cái túi xách rồi lao ra đường như một kẻ vừa bị kích động mạnh có thể dễ dàng gây sự với bất kì ai ngay lúc này. Nhưng cô đã không làm thế mà bắt một chuyến xe buýt vừa kịp trờ tới để trở về nhà.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.