Đọc truyện Cô Vợ Bất Đắc Dĩ Của Vương Gia Tàn Tật – Chương 70
Trịnh Lâm đột nhiên bị Dương Khánh Vẫn gọi đến Trúc Minh Viện, lại không thấy nàng lên tiếng hán sốt ruột hỏi: “Vương phi, người gọi ta đến là có chuyện gì phân phó?”
“Phân phổ thì không có, bổn vương phi chỉ là có chút chuyện riêng muốn hỏi người mà thôi, trước tiên người ngồi xuống đi.
” Dương Khánh Vân nhàn nhạt nói lại ra lệnh cho Thu Hoài rót trà.
“Thuộc hạ không dám.
” Trịnh Lâm vẫn đứng ở đó không chịu nhúc nhích.
“Bổn vương phi kêu người ngồi thì người cứ ngồi không dám cái gì? Hay để bổn vương phi ra tay người mới chịu ngồi?” Giọng nói của Dương Khánh Vân có vài phần đe dọa.
Từng chứng kiến thủ đoạn của Dương Khánh Văn không ít lần Trịnh Lâm không dám phản kháng lập tức ngồi xuống, trong lòng không hiểu sao lại có chút căng thẳng, hắn cảm thấy chuyện vương phi muốn hỏi không phải chuyện đơn giản.
Dương Khánh Vẫn thấy hắn đã ngồi xuống mới bắt đầu mở miệng: “Người đi theo vương gia nhiều năm mọi chuyện của hắn người không biết mười cũng biết chín đi, bồn vương phi cũng không vòng vo mà hỏi thẳng vì sao vương gia lại hận nữ nhân như vậy, còn bài xích không cho nữ nhân đến gần hắn, người hẳn phải biết đi, mau nói cho bồn vương phi nghe.
Trịnh Lâm không nghĩ vương phi lại hỏi vấn đề này hắn ngập ngừng khó xử lại nói: “Vương phi thứ lỗi chuyện của vương gia thuộc hạ không thể nói lung tụng với người khác.
Để vương gia biết được bắn chết chắc.
“Bổn vương phi hỏi người bổn vương phi là ai?”
Dương Khánh Vân chống tay lên cắm lại híp mắt nhìn hắn hỏi.
“Người, người là vương phi.
” Trịnh Lâm theo bản năng trả lời, lại không nắm bắt được ý tử trong lời nói của nàng.
“Sai rồi, nhớ, bồn vương phi chính là thể từ của vương gia, phu thê luôn đồng nhất với nhau, bồn vương phi không phải là người khác mà người nói, cho nên chuyện của hắn người hoàn toàn có thể nói cho bổn vương phi
Từng câu từng chữ Dương Khánh Vân nói ra vô cùng sắc bén khiến Trịnh Lâm khắc cốt trong nhưng vẫn sợ sết nói: “Thuộc hạ không dám nói “
“Người sợ cái gì, người quan sát bổn vương phi máy tháng này có phát hiện bổn vương phi làm điều gì mờ âm, hay có dấu hiệu hãm hại vương gia hay không?” Dương Khánh Vân liếc mắt nhìn hắn.
Trịnh Lâm kinh ngạc nhìn nắng, vương phi, vương phi biết hắn theo dõi nàng sao? Sao có thể chứ? Hắn dường như là trợn mắt không dám tin.
Thấy vậy Dương Khánh Vân lại hừ nhẹ nói: “Đừng bảy bộ dạng đó với bồn vương phi, vương gia vốn dĩ không tin tưởng ta nên cho người đi theo dõi cũng là điều dễ hiểu ta không trách hắn, cũng không trách tôi người, cho nên người không cần giấu diễm chuyện của hắn, biết cái gì thì mau nói đi.
”
Trịnh Lâm âm thầm nuốt nước miếng, vương phi đúng là không thể xem thường, hắn sợ nàng nhưng hàn cũng sợ vương gia nha, vương gia trị tôi cũng không thua kém vương phi đấu, nghĩ lại thủ đoạn còn đáng sợ hơn vương phi máy lần, hắn mà nói cho vương phi chuyện của vương gia, cái đầu tiên bị mất chính là cái lưỡi, rồi thêm trừng phạt sau đó, nghĩ thôi hắn cũng không dám nghĩ.
“Vương phi, thuộc hạ không dám nghi ngờ người nhưng thuộc hạ thật sự không thể nói, mong vương phi thứ tôi.
” Trịnh Lâm đứng lên đi khom người trước mặt nàng nói.
Dương Khánh Vân không khỏi quan sát hắn, nàng vốn dĩ muốn đe dọa thêm mấy câu nhưng nhìn bộ dạng kiên quyết này của hắn sợ là không được rồi, nàng lại chuyển sang cách khác.
“Được rồi, người không nói thì để bổn vương phi nói, người chỉ cần gật đầu hoặc lắc đầu, thế nào?” Dương Khánh Vân đề nghị: “Cái này…” Trịnh Lâm còn do dự
Dương Khánh Vân lại lạnh giọng nói: “Đây là nhân nhượng cuối cùng của bổn vương phi rồi, nếu bổn vương phi muốn người nói có rất nhiều cách, người chọn đi, tự nguyện hay để bổn vương phi ép người nói.
”
“Thuộc hạ theo cách vương phi nói.
” Trịnh Lâm không còn cách khác, bản thân hắn không muốn bị ép, ai biết vương phi có thủ đoạn gì chứ.
“Vậy bổn vương phi hỏi người, vương gia sở dĩ hận nữ nhân là vì trong quá khứ hắn từng bị một nữ nhân phản bội hoặc là hãm hại?” Dương Khánh Vân bắt dấu hỏi.
Trịnh Lâm gật đầu, nghĩ đến nữ nhân kia hắn càng thêm tức giận, nếu không phải nàng ta phản bội củng hãm hại vương gia đã không sống đau khổ như vậy, nữ nhân đáng chết.
Dương Khánh Vân nhìn bộ dạng hận thủ của Trịnh Lâm không khỏi trầm tư, thực ra chuyện này nàng cũng không cần hỏi mỗi lần nghe Tạ Đình chế giễu nàng cũng đoán ra được, chỉ là cái gì cũng phải có đầu có đuôi.
Nàng lại cau mày hỏi tiếp: “Nữ nhân đó là ai, nha hoàn thân cận bên cạnh của vương gia sao?”
Chỉ có người thân cận mới dễ dàng làm hại hắn.
Trịnh Lâm lắc đầu.
“Bằng hữu?” Nàng có phần không chắc chắn cũng không cho rằng một bằng hữu có thể hãm hại hàn, nếu là nam nhân thì có thể còn nữ nhân thì hơi khó.
Quả nhiên Trịnh Lâm lắc đầu, “Nếu cả hai không phải vậy chính là tình cũ của vương gia? Câu hỏi này Dương Khánh Vẫn có chút khẳng định.
Lần này Trịnh Lâm suy tư một chút nhưng cũng gật đầu, vương gia yêu nàng kia như vậy cũng có thể gọi là tình cũ đi.
Dương Khánh Vân nghe vậy trong lòng có chút khó nói, hắn thì ra có mối tình đầu, nàng thật có chút ghen tị, lại có người đến trước cướp mất trái tim của Tạ Đình khiến bây giờ nàng muốn len lỏi vào tim hắn khó như mỏ kim đáy biển.
Nhưng mà nàng ta phản bội hẳn, khuôn mặt của Dương Khánh Vân kết mấy tầng băng, nàng ta đã làm gì khiến Tạ Đình vừa hận lại vừa tổn thương sâu sắc như vậy, đây chính là vẫn để năng quan tâm nhưng phải hỏi thế nào, có muôn vàn lý do khiến một người phản bội mình lẽ nào nàng cứ hỏi hết?
Không, vậy cũng quá tổn thời gian, nàng cũng không rành mà cử liệt kê hết lý do này đến lý do kia, năng có chút trầm tư lại hỏi: “Vương gia yêu nàng ta nhiều không?”
Nàng cũng phải biết hai người yêu thương sâu nặng thể nào mới có thể lọc lý do.
Trịnh Lâm trầm mặc gật đầu, hải nói vương gia yêu đến chết đi sống lại nếu không vương gia cũng không quỳ dưới mưa ba ngày ba đêm xin hoàng thượng tứ hôn với nàng ta.
Dương Khánh Vân hít sâu một hơi, lại suy nghĩ một chút hỏi: “Nàng kia không hề yêu vương gia dùng không?”
Nếu yêu làm sao lại phản bội hắn,
Trịnh Lâm gật đầu, nàng kia chỉ là giả vờ yêu vương gia, thực chất đã là người của Bình Vương, nữ nhân bần thiu, vậy mà còn dám lừa tình cảm của vương gia.
“Người có thể nói cho ta biết nàng ta tên gì không?”
Nàng thật muốn biết nữ nhân dạng gì lại có thể lừa được tình cảm của Tạ Đình.
Lần này Trịnh Lâm lại lắc đầu.
Dương Khánh Vân biết trước lại giảo hoạt nói: “Không nói được thi viết ra đi.
”
“Vương phi, thuộc hạ “Sao hả? Người chỉ không được phép nói thôi viết thì vẫn được chứ hả? Nhanh đi, đừng làm tổn thời gian của bồn vương phi” Dương Khánh Vân híp mắt nói,
Trình Làm không còn cách nào khác là viết tên nữ nhân kia ra giấy, trên tờ giấy hiện ra ba chữ “Hà Bích Thủy “Hà Bích Thủy sao, được, tên này bồn vương phi ghi nhớ.
” Dương Khánh Vân giọng nói âm trầm khó đoán,
Trịnh Lâm nghe mà rợn cả người.
“Vương phi, không biết còn chuyện gì nữa không?”
Trịnh Lâm lấy hơi hỏi.
“Không còn chuyện gì nữa, người đi đi.
” Nàng chỉ cần biết chừng đó là đủ.
Trịnh Lâm như được ân xá lập tức rời đi như sợ vương phi sẽ hỏi thêm một câu nào nữa.