Đọc truyện Cô Vợ Bảo Bối Của Tổng Tài Lạnh Lùng – Chương 47: Cảnh Cáo
———- Ngày hôm sau ———-
Một ngày đau khổ của cuộc đời Nguyệt Nhi đã trôi qua thêm một lần nữa, và ngày hôm nay có lẽ sẽ còn vui vẻ không còn khóc lóc đau lòng nữa.
Tối hôm qua cô bị anh hành hạ như chết đi sống lại tới 2 lần khi tỉnh dậy cô vẫn thấy anh như vậy, anh vẫn đang ra vào bên trong cô.
Khiến hôm nay cô bước xuống giường thôi cũng đã khó khăn rồi
Ánh sáng qua khe cửa sổ chiếu vào bên trong căn phòng rộng lớn có một cô gái xinh đẹp đang nằm ngủ ngon lành trên giường thì lại bị đánh thức “Hà Nguyệt Nhi em mau thức dây cho anh.
Mặt trời sắp xuống núi luôn rồi mà em vẫn chưa chịu thức sao hả” Thiên Hạo kéo tấm chăng ấm áp màu trắng cô đang đắp ra
Nguyệt Nhi xoay người qua chỗ khác, cô ôm lấy cái gối “Mặt trời sắp xuống núi rồi thì cứ để cho nó xuống núi luôn đi sẵn tiện em đang nằm ngủ thì ngủ tới ngày mai khi nó lên núi luôn.
Anh gọi em dậy làm gì chứ” mắt cô vẫn nhắm
Anh đánh vào mông cô một cái khiến cô ngồi dậy, cô mếu máo khóc tay thì xoa xoa cái mông đáng thương của mình “Tên vô lại, tên ác ma nhà anh lại dám đánh vào mông của em.
Huhu, chẳng phải tại anh nên em mới bị như vậy hay sao chứ”
Mắt anh hơi nhíu lại “Bây giờ em có thức dậy đi vệ sinh cá nhân rồi xuống ăn sáng không hả.
Hay là em muốn anh đánh vào mông của em tiếp”
Nghe anh nói như vậy khiến mặt cô hơi cuối xuống, cô suy nghĩ cái gì đó rồi lấy tay choàng qua cổ anh “Em đi không được, anh bồng em vào phòng tắm đi”
Anh biết tối hôm qua anh làm hơi quá nên cũng đành chấp nhận bồng cô vào phòng tắm
Vệ sinh cá nhân xong thì kêu la lên “Hạo Hạo à”
Hạo Hạo đang chuẩn bị quần áo lên công ty, nghe cô la lớn như vậy anh tưởng cô gặp chuyện gì nên lo lắng chạy vào “Em sao vậy”
“Bồng em ra ngoài”
Anh tức giận nói “Em không tự đi được sao”
“Tại tối hôm qua anh hành hạ em, nên bây giờ em không đi được”
Anh chịu đựng bước tới bồng cô ra ngoài.
Môi Nguyệt Nhi hơi nhếch lên “Tối hôm qua anh dám hành hạ em, vậy thì hôm nay em sẽ hành hạ lại anh.
Bắt anh phải chăm sóc em cả ngày hôm nay”
Đặt cô lên giường rồi nói “Chút nữa anh phải lên công ty, nên em ở nhà nhớ đừng có quậy phá gì đò của anh hết nghe chưa cục nợ của tôi”
Môi cô chu ra “Em đói rồi, anh bồng em xuống ăn sáng đi”
“Đợi anh thay đồ cái đã”.
Nói rồi anh bước đến tủ quần áo lấy bộ đồ lúc nãy anh vừa soạn ra mặt vào
Anh bồng cô xuống dưới phòng ăn khiến ai cũng bất ngờ, nhất là Ngọc Đình
Thanh Thanh lo lắng hỏi “Nhi Nhi à, chân cậu bị làm sao vậy.
Sao phải để anh của mình bồng cậu xuống”
Nguyệt Nhi xua xua tay “À mình không có bị sao đâu, chỉ là tối hôm qua có tên cầm thú trêu trọc mình thôi” cô cầm ly sữa lên uống
Anh nhìn Thanh Thanh lạnh lùng nói “Thanh Thanh, Nguyêt Nhi là chị dâu em.
Em cũng nên gọi cô ấy là chị rồi”
Cô mếu máo khóc “Hic…hic, Hạo Hạo à em không muốn Nguyệt Nhi không muốn đâu.
Nguyệt Nhi chỉ muốn nói chuyện với Thanh Thanh như bình thường thôi, không muốn xưng hô chị em gì cả hic…”
“Được, được hai người muốn xưng hô với nhau như thế nào cũng được”
Ngọc Đình lên tiếng “Thiên Hạo à, thì ra cô ta chính là vợ anh sao”
“Anh cảnh cáo em đừng có động vào Nguyệt Nhi” anh gắp cho Nguyệt Nhi một miếng cua rang me cho cô
Nguyệt Nhi há miệng ra để anh đút cho cô ăn.
Miếng cua rang me được đưa vào miễng cô, làm cho cô miểng cười hài lòng rồi suy nghĩ “Thì ra, Hạo Hạo nói đúng.
Anh ấy yêu mình hơn Ngọc Đình, Hạo Hạo còn sợ Ngọc Đình chị ta sẽ ăn hiếp mình.
Hạo Hạo anh đúng là hoàng tử của lòng em mà, em chỉ mong anh đừng rời xa em là được”
Lời nói của anh khiến cô ta tức điên lên