Đọc truyện Cô Vợ Bảo Bối Của Tổng Tài Lạnh Lùng – Chương 43: Nguyệt Nhi Đau Lòng
Thiên Hạo bước tới ôm eo Nguyệt Nhi rồi bước đi.
Trước khi bước qua ả, anh vẫn không quên để lại cho ả một câu “Vy Vy em đừng quên rằng anh đã có vợ rồi.
Nên em đừng có vô liêm sĩ mà muốn cướp chồng của người khác”
Thẫm Vy tức điên vì lời nói của anh, ả ta thầm nghĩ “Trương Đàn Nhi nếu cô đã muốn cướp Thiên Hạo rồi, thì cô cứ đợt chút nữa khi chị Vũ Ngọc Đình tới đi rồi cô sẽ hối hận khi dám tranh dành Thiên Hạo của chị ấy”
———- Đại sảnh tiệc ———-
Thiên Hạo cùng Nguyệt Nhi nắm tay nhau đi nói chuyện với các vị đối tác xung quanh, nhưng khi đến nói chuyện cùng nhà họ Trương thì……!
Anh dơ ly rựu đang cầm trên tay lên uống một ngụm rồi nói “Chủ tịch Trương, chào ông”
Trương Lâm Hùng cũng chào hỏi lại “Chủ tịch Hà chào cậu”
Trương Thẫm Ngọc nhìn Nguyệt Nhi “Đàn Nhi sao cô lại ở đây”
“Cho tôi hỏi Đàn Nhi là ai vậy, tại sao ai gặp tôi cũng đều gọi tôi là Đàn Nhi hết vậy” cô đầy khinh bỉ nói trả lời Thẫm Ngọc người chị từng hành hạ đánh đập cô.
Đột nhiên có một cô gái quyến rũ, xinh đẹp bước đến “Lâu quá không gặp, Hà chủ tịch của tôi”
Nguyệt Nhi nhìn vẻ măt của Thiên Hạo thấy có gì đó không ổn “Anh sao vậy?”
Anh quay sang nói với cô “Nguyệt Nhi em đi tìm gì đó ăn đi, anh có chút việc riêng.
Chút nữa anh sẽ đi tìm em”
Cô gật gật đầu rồi bước đi.
Anh nhìn người phụ nữ lúc nãy “Chúng ta nói chuyện riêng đi”
“Được”
————- Một lúc sau ————-
Nguyệt Nhi ăn no rồi, cô tìm kiếm xung quanh thì không thấy Thiên Hạo đâu cả, cô đi tìm anh.
Đi lên tới một căn phòng nào đó thì nghe một giọng nói rất quen truyền ra “Vũ Ngọc Đình, lâu rổi không gặp em.
Em chẵng thay đổi gì cả, vẫn quyến rũ xinh đẹp như xưa”
Nguyệt Nhi sửng sốt đó không phải là giọng nói của Thiên Hạo sao.
Vũ Ngọc Định là cô gái anh ấy từng kể với mình rằng anh rất yêu cô ấy, nhưng khi biết đến tên anh ấy thì cô ta liền bỏ anh mà ra đi hay sao.
Bây giờ Vũ Ngọc Đình đã quay trở về rồi
Ngọc Đình nói “Thiên Hạo, đã lâu không gặp.
Anh cũng vậy thôi vẫn lạnh lùng kêu ngạo chưa bao giờ thay đổi”
Cô ta cầm ly rựu lên uống một ngụm rồi nói tiếp “Thiên Hạo, anh có nhớ em không”
Môi anh hơi nhếch lên, anh nắm lấy tay Ngọc Đình rồi trả lời “Nhớ, đương nhiên anh rất nhớ em rồi”
Nguyệt Nhi nghe cuộc đối thoại của hai người họ thì đau lòng mà bỏ đi.
Ngay lúc cô rời đi thì đụng mặt Thẫm Vy, ả ta khinh bỉ nói với cô “Hazzz, đường đường là thiếu phu nhân của nhà họ Hà mà lại thua một người yêu cũ.
À mà tôi quên mất Thiên Hạo chỉ yêu mỗi một mình chị Ngọc Đình thôi, tôi nghĩ bây giờ Ngọc Đình cũng trở về rồi nên cô đừng có mặt dày mà ở cạnh Thiên Hạo nữa”
Cô không quan tâm tới lời nói của ả mà bước đi, nhưng ả ta nào biết Nguyệt Nhi cô rất đau, những lời nói của ả thấm đến sâu tận trong tim cô.
Đúng, cô không xứng đáng với Thiên Hạo, người anh ấy yêu cũng đã trở về rồi.
Cũng đến lúc Nguyệt Nhi nên rời khỏi anh rồi
Cô đi đến một bàn đựng rựu trong đại sảng của bữa tiệc, cô uống rất nhiều rựu khi uống say thì cô rời khỏi bữa tiệc.
Cô đi lang thang trên đường, nước mắt cô rơi rất nhiều.
Cô không chịu nỗi nữa thì ngồi xuống đường, cô khóc rất to rất to.
Cô vừa khóc vữa nói “Đúng, mình không xứng đáng với anh ấy.
Mình không xứng đáng với Thiên Hạo, tại sao những người mình yêu đều rời xa mình vẫy chứ….!huhu….”
Hồ Gia Thành bước đến đỡ cô đứng lên, anh ôm cô rất chặt anh nói “Bảo bối, anh không hề bỏ rơi em, anh rất yêu em”
Lúc nảy anh ũng có trong buổi tiệc, anh nhìn thấy cô, anh muốn đến gần nói chuyện với cô.
Nhưng anh nào ngờ người cô nói là chống cô lại chính là Hà Thiên Hạo người bạn thân của anh đâu chứ.
Anh quan sát, anh đi theo cô suốt bữa tiệc, lời đối thoại lúc nãy của Thiên Hạo và Ngọc Đình anh cũng nghe thấy vì anh luôn ở cạnh cô, đi theo cô.
Gia Thành lấy điện thoại rồi gọi cho ai đó, lúc sau có một chiếc xe chạy tới.
Anh bồng cô váo xe rồi đưa cô đi về nhà anh, về căn nhà cô và anh từng vui vẻ nói chuyện, chăm sóc lẩn nhau.
Căn nhà đó là anh mua tẵng cho cô.
Anh yêu cô nhiều như vậy như làm sao cô biết được, vì cô đã yêu bạn của anh, người bạn hơn 15 năm của anh