Bạn đang đọc Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều – Chương 63
Âu Thiên Dương trầm ngâm một lúc rồi bảo.
“….!Cho bảo vệ đuổi họ đi, nếu không đi báo cảnh sát nói họ cố tình gây rối.”
” Vậy còn chuyện clip…!có nên…”
“…!Mặc kệ cô ta, là do cô ta tự làm tự chịu đi.”
Nói là thế nhưng tay hắn vẩn lướt trên bàn phím xem hết những gì clip đăng tải, nhưng chưa đầy năm phút clip đột nhiên biến mất không chút tâm hơi.
Âu Thiên Dương ấn lại tìm kiếm nhưng không tìm thấy nữa, ai là người đã gở toàn bộ bài đăng này mà không còn một chút dấu vết như thế? Chẳng lẽ thế lực của lão già kia đã áp chế tin tức cho cô sao? Họ vẩn còn qua lại với nhau? Rốt cuộc ông ta là ai mà có thể một tay che trời như thế chứ?
Tại nhà củ biệt thự Âu gia, Lạc Lạc hai tay nhanh nhẹn lướt trên bàn phím.
Người vừa rồi gở toàn bộ bài đăng có liên quan đến Thanh Thanh không ai khác chính là cậu.
Trong mắt cậu mẹ vô cùng hoàn hảo, dù mẹ cậu có thật sự đẻ thuê đi nữa thì cậu tin mẹ là có nổi khổ riêng nên mới làm thế.
Âu lão gia thấy cậu quá chú tâm vào máy tính liền hỏi.
” Lạc Lạc của ông đang làm gì vậy? Chơi game sao?”
” Không ạ, cháu chỉ xem tin tức thôi.
Ông ơi lạc Lạc hỏi thật ông nhé, Sao ông không thích mẹ cháu vậy?”
” Cô ấy không phải mẹ cháu, sao cháu lại gọi cô ấy là mẹ thế?”
” Tại vì Lạc Lạc rất thích mẹ, Lạc Lạc muốn mẹ Thanh Thanh là mẹ của Lạc Lạc.Ông chấp nhận mẹ được không?”
” Không được, cô ta không thể.”
” Vì mẹ cháu từng đẻ thuê sao?”
” Cháu cũng biết chuyện này mà vẩn muốn cô ta làm mẹ cháu sao?”
” Lạc Lạc tin mẹ không phải người xấu, mẹ chắc là bị ép buộc hoặc có nổi khổ riêng nên mới làm như thế.
Ai cũng từng có lỗi lầm mà ông, sao không thể bỏ qua được chứ?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Trời Không Tác Hợp
2.
Nam Gia Hữu Ngọc
3.
Định Luật Tình Yêu Trực Tiếp
4.
Người Bạn Trai Tuyệt Vời Của Tôi
=====================================
Nghe những lời Lạc Lạc nói Âu lão gia cũng có chút mềm lòng.
Quả thật là lúc đầu cô bị mẹ mình bán cho ông, hợp đồng kia cũng do ông gây áp lực để cô kí.
Nhưng dù là vậy ông cũng không thể để cô làm cháu dâu ông được.
Hôn ước với Nam Cung gia còn đó, trách là trách cô ta xuất hiện không đúng lúc mà thôi.
” Chuyện của người lớn con không hiểu hết được đâu.
Cháu xuống nhà chơi đi, đợi ba con đến thì cùng ăn tối.”
” Vâng ạ.”
Lạc Lạc vừa bước ra, Ngô quản gia đã vội bước vào.
” Lão gia, Trần tiểu thư lại đến đang quỳ trước cổng.Hay là gặp cô ấy một lần đi ạ.
“
” Đêm qua vừa đưa cô ta đi viện giờ lại đến, cô ta thật sự muốn chết sao? Mặc kệ cô ta.”
Ở bên ngoài Thanh Thanh lại đến quỳ trước cổng, sắc mặt xanh xao tiều tụy của cô làm cho người nhìn vào cũng phải xót.
Ngô quản gia bước ra nhìn cô trong lòng ông thực sự rất muốn giúp cô, nhưng ngặt nổi ông chỉ là một quản gia, sao có thể làm theo ý ông được.
” Trần tiểu thư cô về đi, đừng phí công vô ít nữa.”
” Ngô quản gia, tôi chỉ muốn gặp con tôi một lần, tôi biết mình làm vậy là không đúng như thỏa thuận ban đầu.Nhưng xin ông hiểu cho tấm lòng của một người mẹ như tôi, cho tôi gặp thằng bé một lần thôi.”
” Mẹ…”
Tiếng gọi lãnh lót của Lạc Lạc khiến cho Trần Thanh Thanh và Ngô quản gia vô cùng kinh ngạc, nhìn dáng dấp vui sướng của cậu khi nhìn thấy Thanh Thanh thật làm người khác xúc động.
Lạc Lạc từ bên trong nhìn thấy Thanh Thanh vội chạy ra ôm chằm lấy cô, miệng không ngừng líu lo.
” Mẹ con nhớ mẹ quá, sao lâu rồi mẹ không đốn thăm con? Có phải mẹ không cần Lạc Lạc nữa không?”
Thanh Thanh nghe Lạc Lạc hỏi mà cứ ngở là nghe được lời trách móc của đứa con trai mà thời gian qua cô đã bị ép lãng quên.Cô ôm chặt cậu bé vừa khóc vừa nói.
” Mẹ cũng rất nhớ Lạc Lạc, nhưng giờ mẹ không còn đủ tư cách làm mẹ con nữa rồi.
Con có giận mẹ không?”
” Lạc Lạc không giận mẹ, Lạc Lạc tin mẹ không phải là người như họ nói.Mẹ có nổi khổ không thể nói đúng không?”
” Mẹ…”
Ngô quản gia bước đến khuyên cậu.
” Tiểu thiếu gia mau vào bên trong thôi, lão gia biết được sẽ trách phạt chúng tôi đấy.”
” Không cháu không vào, cháu muốn ở đây với mẹ một lát.
Ông Ngô đừng bắt cháu vào cháu không muốn đâu.”
Lạc Lạc vừa nói vừa xiếc chặt Thanh Thanh hơn, Thanh Thanh trong lòng đau nhói.
Thằng bé yêu thương cô như thế mà cô lại phụ lòng tin của nó, một người mẹ không ra gì như cô sao có tư cách làm mẹ cậu chứ.Cô cố gắng kiềm chế nước mắt mình đừng rơi, vổ về khuyên cậu.
” Lạc Lạc ngoan, nghe lời ông Ngô mau vào vào nhà đi, ên ngoài trời lạnh không nên ở lâu kẻo nhiễm bệnh.”
” Mẹ không vào với Lạc Lạc sao? Sao mẹ lại phải quỳ? Ông bắt mẹ quỳ sao?”
” Không có, mẹ…”
Thanh Thanh còn chưa nói hết câu thì đã thấy xe của Âu Thiên Dương tiến đến dừng trước mặt cô.
Hắn bước xuống xe đưa mắt nhìn cô, ánh mắt ấy lạnh lùng đến đáng sợ.
” Cô đang làm gì ở đây?”
” Em…”
Cô nên nói thế nào đây? Nếu như anh biết người đàn ông cô từng sinh con là Âu lão gia thì sẽ phản ứng thế nào? Có nên nói cho anh ấy biết về mối quan hệ rối rắm này không?
” Ngô quản gia ông đưa Lạc Lạc vào bên trong đi.”
” Vâng thiếu gia.”
” Không,Lạc Lạc muốn ở đây với mẹ.”
Thanh Thanh dịu giọng dổ dành.
” Lạc Lạc nghe lời mẹ vào trong trước, mẹ nói chuyện với ba con một chút.”
” Vâng, ba không được ức hiếp mẹ đâu đấy.”
Lạc Lạc vừa đi khỏi Thiên Dương đã nắm lấy tay cô kéo cô dậy, ánh mắt đầy giận dữ và oán hận nhìn cô anh hỏi.
” Nói đi, rốt cuộc người đàn ông kia là ai? “
” Em…!em không thể nói được, Thiên Dương giữa hai chúng ta đã không thể nào đến với nhau rồi, anh hãy xem như chưa từng quen biết em.
Em buông tay anh, chúng ta buông bỏ nhau đi.”
” Cô là đang muốn phủi bỏ quan hệ bấy lâu nay giữa chúng ta sao? Cô có biết tôi yêu cô đến mức nào không? Sao cô có thể đối xử với tôi như thế? Tại sao vậy Thanh Thanh? Vì người đàn ông kia sao? Cô muốn trở về bên ông ta sao?”
” Không có, em…!”
” Tôi nói cho cô biết, tôi không buông tay cô.Dù cho không có tình yêu tôi cũng không để cô rời khỏi tôi.
Cô muốn buông bỏ tôi để trở về bên ông ta sao? Cô đừng hòng.”
Thiên Dương kéo tay cô đẩy mạnh cô vào bên trong xe, Thanh Thanh hốt hoảng ngồi dậy định bỏ chạy thì anh đã nhanh chóng lên xe khóa cửa rồi quay đầu chạy đi.Thanh Thanh cố thế nào cũng không sao mở được, cô quay sang nhìn anh, nét mặt đầy giận dữ như muốn giết người ấy khiến cô lo sợ.
” Anh định đưa em đi đâu?”.