Bạn đang đọc Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều – Chương 27
Tần Phong không hiểu sao An Tâm thay đổi tâm trạng nhưng vẩn tấp vào lề cho cô xuống.An Tâm bước khỏi xe cảm ơn Tần Phong một tiếng rồi đi vào bên trong khách sạn, Tần Phong lái xe đi thì cô lại bước trở ra nhìn theo với tâm trạng rối bời.
” Em phải làm sao đây? Nếu người anh thích là một người khác em sẽ chấp nhận cạnh tranh với họ.Nhưng đó là Thanh Thanh thì em biết làm sao…”
Phó An Tâm không về phòng mà tìm đến một quan bar uống rượu.
Cô uống rất nhiều, tuy là cô mới gặp gở Tần Phong không lâu, nhưng tình cảm cô dành cho hắn là chân thật.
Cô uống rất nhiều, với ý nghĩ say rồi sẽ không nhớ về hắn nên cô cứ uống đến mức không ngồi vững nữa.
Nhưng càng uống cô lại nhớ như in lời Tần Phong nói thích Thanh Thanh, bổng dưng nước mắt cô lăn dài.Cô đưa tay lau đi rồi nhìn nước mắt trên tay mình tự mắng.
” Mày khóc cái gì? Thanh Thanh là một người tốt, cậu ấy có người thích mày phải chúc mừng cậu ấy chứ sao lại khóc? Thanh Thanh….!tớ chúc mừng cậu.”
Phó An Tâm vừa nói vừa bưng ly rượu lên uống cạn.
Nhân viên quầy rượu thấy cô đã say nên không rót nữa, lên tiếng khuyên cô.
” Cô ơi, cô say quá rồi không thể uống nữa đâu.Cô cho chúng tôi số điện thoại người nhà gọi họ đến đón cô về.”
” Tôi không say…hức…!tôi cũng không có người nhà.Hức…!không có ai cả.”
Từ đằng xa một nhóm thanh niên chú ý đến An Tâm, bọn họ nháy mắt với nhau rồi đi về phía quầy rượu.
” Sao lại say thế này, để anh đưa em về nhé?”
” Các anh là…” Nhân viên quầy rượu thắc mắc.
” Chúng tôi là bạn của cô ấy.” Một người trong nhóm thanh niên lên tiếng.
Phó An Tâm ngước lên nhìn bọn họ, tuy là cô say nhưng vẩn nhận ra cô không quen biết bọn họ.
Từ lúc về nước ngọai trừ Thanh Thanh và Tần Phong cô không có người bạn nào cả.
Cô xua tay nói với nhân viên quầy rượu.
” Họ không phải bạn tôi, tôi…!hức…!không quen biết bọn họ.”
” Thôi nào đừng giận nữa, để bọn anh đưa em về.”
” Tôi đã nói là không quen biết các anh, mau tránh ra đi.”
Phó An Tâm đẩy bọn chúng ra, do say nên cô cũng không đứng vững mà loạn choạng.Đám thanh niên vẩn níu kéo cô, nhân viên quầy rượu định bước đến cang ngăn thì một tên trong nhóm rút dao chỉ vào mặt nhân viên quầy rượu hâm dọa.
” Muốn yên ổn làm ở đây thì đừng chĩa mũi vào chuyện người khác.”
Bọn chúng cứ thế kéo Phó An Tâm ra ngoài, anh nhân viên kia cũng không dám đắt tội với bọn họ nên không dám đi theo.
An Tâm bị đưa ra đến xe thì vùng vẩy thoát được, dù say khướt nhưng cô cũng nhận thấy nguy hiểm liền bỏ chạy.Đám người kia đuổi theo không tốn bao nhiêu sức đã tóm được cô.
” Định chạy sao? Không dể vậy đâu.
Đêm nay ngoan ngoãn phục vụ bọn anh, nếu làm bọn anh hài lòng bọn anh sẽ thưởng cho cô em.”
” Không…!bỏ tôi ra.
Cứu với…”
An Tâm đầu óc quay cuồng nhưng cũng cố kêu cứu vùng vẫy thoát ra.
Một lần nữa cô bỏ chạy đâm vào một người đàn ông, như với được cứu tinh cô núp sao lưng hắn thì thào.
” Cứu…!cứu tôi với, bọn chúng…!hức…!là người xấu.”
” Này tên mặt trắng kia, khôn hồn thì biến đi.
Xen vào việc của bọn tao không có kết cuộc tốt đâu.”
” Các cậu đang hâm dọa tôi à?”
” Không dọa mày đâu, biến!”
” Nếu tôi cứ thích xen vào thì sao?”
” Là mày tự muốn chuốt lấy phiền phức đấy.”
Một tôn trong nhóm thanh niên xong đến giơ tay đấm thẳng vào mặt người đàn ông, hắn nhanh chóng nghiêng người né đi, hai tay vẩn để trong túi quần mà chẳng có động thái rút ra.Hắn nâng cao gối thúc vào bụng tên kia thật mạnh rồi hạ xuống, chân còn lại giơ lên chấn gót vào lưng khiến tên kia té xuống đau đớn.
Cả bọn còn lại thấy đống bọn đã bị hạ thì xông vào một lượt đánh về phía hắn.
Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn chưa đầy năm phút bọn chúng cũng bị đánh gục rồi bỏ chạy hết.
Phó An Tâm đứng ôm gốc cây gần đó nhìn người đàn ông đang đánh nhau, không hiểu thế nào lại nhìn ra Thanh Thanh.Khi đám người kia chạy hết cô liền chạy đến ôm lấy hắn khóc ròng.
” Thanh Thanh..hu hu…!mình sợ quá, may mà có cậu không thì không biết sẽ sảy ra chuyện gì nữa.
hu..
hu…”
” Này cô, cô…!ôm chặt quá đấy.Tôi không phải Thanh Thanh nào cả, mau bỏ ra.”
” Không, cậu là Thanh Thanh của tớ.
Thanh Thanh là nữ hiệp sĩ trong lòng tớ, tớ khôn bỏ cậu ra đâu.”
Từ đằng xa một người thanh niên vội vàng chạy tới, thấy cảnh này hắn ta dở khóc dở cười lên tiếng.
” Thiếu gia, chuyện…!chuyện gì đây?”
” Cậu còn hỏi, mau kéo cô ta ra.”
” À, vâng.”
Phó An Tâm bị kéo ra miệng la ó tay thì đánh vào người tên kia túi bụi.
” Anh là ai? Đừng đụng vào tôi, Thanh Thanh cứu mình, bỏ ra, bỏ ra!”
” Này cô, đây là thiếu gia nhà tôi không phải Thanh Thanh nào cả.”
” Không, đây là Thanh Thanh của tôi.
Anh định gạt tôi đưa Thanh Thanh đi đâu hả? Thanh Thanh, mình sẽ bảo vệ cậu.”
” Tôi đã nói đây là thiếu gia nhà tôi Nam Cung Dạ Thần, không phải Thanh Thanh của cô mà.”
Phó An Tâm cứ mặc kệ lời hắn ta nói mà ôm chặt lấy Nam Cung Dạ Thần không buông.
Có cố đẩy thế nào cô cũng dính chặt lấy hắn.Hết cách, Nam Cung Dạ Thần đành đưa cô ta lên xe.
Trên xe, mặt dù say và ngủ quên mất nhưng Phó An Tâm vẩn ôm chặt lấy cánh tay Dạ Thần không buông, miệng vẩn lầm bầm.
” Thanh Thanh…!mình khổ quá.
Mình phải làm sao đây?”
” Này cô, nhà cô ở đâu tôi bảo tài xế đưa cô về?”
” Tôi…!không có nhà.”
Nam Cung Dạ Thần không biết nên làm thế nào với cô gái này,đành bảo tài xế lái xe về nhà mình.
Tài xế nhìn cô ta rồi lại nhìn thiếu gia nhà mình khó xử hỏi.
” Thiếu gia, vậy còn cô gái này…”
” Đưa cô ta theo, phụ nữ say xỉn thế này bên ngoài nguy hiểm lắm.”
” Vâng.”
Về đến nhà, Nam Cung Dạ Thần bế cô về phòng đặt lên giường.Quản gia bước vào nhìn cô gái trên giường rồi lên tiếng hỏi.
” Thiếu gia, vị tiểu thư này là…?”
” Tôi cũng không biết, tiện tay cứu thôi.
Ông mang chậu nước ấm lên đây cho tôi.”
” Vâng.”
Nam Cung Dạ Thần ngồi trên giường nhìn người con gái đang say khướt nằm trên giường, gương mặt vì rượu mà đỏ ửng cả lên.
Trong lòng hắn lại liên tưởng đến em gái hắn, nếu như còn sống hẳn là cũng trạc tuổi cô gái này.Không biết giờ này em ấy ở đâu, còn sống hay đã chết từ bao giờ rồi.
Phó An Tâm bất chợt xoay người,miệng lại lẩm bẩm điều gì đó.
Không nghe rỏ Nam Cun Dạ Thần hơi cúi người kề tai sát lại gần miệng cô hỏi.
” Cô nói gì, tôi không nghe rỏ.
“
Phó An Tâm nhướng mắt lên nhìn thấy gương mặt mờ ảo cứ ngở là Tần Phong thì rướn người ôm lấy, Nam Cung Dạ Thần bị ôm bất ngờ định đưa tay gở tay cô ra thì lại nghe cô nói.
” Đừng đẩy em ra, em chỉ ôm anh một chút thôi.
Tần Phong…!anh ác lắm anh có biết không?”