Bạn đang đọc Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều – Chương 24
” Tại sao anh lại hôn tôi? Anh…!thích tôi sao?”
” Thích cô sao? Tôi cũng không biết.
“
” Anh không biết mà có thể tùy tiện hôn con gái như vậy sao?”
Trần Thanh Thanh nổi giận đẩy hắn ra, vơ vội túi xách rồi chạy ra ngoài.
Âu Thiên Dương vẫn ngơ ra không hiểu tại sao cô lại tức giận.Thích sao? Từ trước đến nay hắn chưa từng biết cảm giác thích một người là như thế nào, hắn cũng chưa từng gần gủi với cô gái nào ngoài cô.Chỉ muốn bên cạnh cô mỗi ngày, bảo vệ và lo lắng cho cô, như vậy có được gọi là thích không?
Trần Thanh Thanh rời khỏi Âu thị trở lại bệnh viện với ba mình, trong đầu vẩn miên mang suy nghĩ đến Thiên Dương.
Cô càng không hiểu nổi cô sao lại hỏi hắn có thích cô không? Cô mong chờ điều gì từ câu hỏi đó, mong là hắn sẽ nói thích cô sao? Hắn là ai chứ, một người đàn ông giàu có nhất thành phố này.Bao thiên kim tiểu thư nhà quyền quý tìm đến cửa hắn còn không ngó ngàng, cô là gì mà hắn thích cô.Chẳng qua hắn muốn trêu ghẹo cô mà thôi.Đúng thế, chắc chắn là hắn trêu ghẹo cô rồi.
” Âu Thiên Dương tên chết tiệt này, hết lần này đến lần khác chiếm tiện nghi của tôi.Đúng là tên lưu manh mà.”
Phó An Tâm mở cửa bước ra ngoài đã thấy Thanh Thanh đứng thừ người trước cửa từ bao giờ, ngay cả cô đứng trước mặt Thanh Thanh cũng không biết.An Tâm gọi mấy tiếng cũng không thấy cô có phản ứng vội lay nhẹ cô.
” Thanh Thanh.”
” Hả…!cậu gọi mình à?”
” Cậu làm sao thế? Đi đánh nhau đến hỏng não rồi à?”
” Đâu có, ba mình sao rồi?
” Bác trai vừa ngủ,cậu không sao thật đấy chứ?”
” Mình thì có thể làm sao được chứ? Mà cậu đã tìm được chổ ở chưa? Hay là đến nhà mình ở tạm trước nhé.”
” Không cần đâu, mình ở khách sạn được rồi.Cậu giúp mình tìm nhà là được rồi.”
” Vậy được, để mình nhờ y tá trông hộ ba rồi mình đưa cậu đến khách sạn, chắc cậu cũng mệt rồi.”
Cả hai vừa quay ra thì nhìn thấy Lữ Hồng, bà ta không dám nhìn thẳng vào cô, cúi mặt xuống lâu lâu lại hướng mắt lên nhín phản ứng của Thanh Thanh.
” Bà còn đến đây làm gì?Lúc sảy ra chuyện bà ở đâu hả?”
” Mẹ…!mẹ thấy bọn chúng hung hăng quá nên mẹ chạy trước.”
” Bà hay thật, bà chạy trước vì thấy chúng hung hăng.Vậy bà có nghĩ ba đang bệnh như thế ở lại một mình sẽ rất nguy hiểm không?”
” Thanh Thanh bình tĩnh đã, chắc bác gái không cố ý bỏ bác trai lại đâu.”
” Đúng đúng, mẹ không cố ý đâu.”
” Bà rời khỏi đây đi,tôi không muốn nhìn thấy bà nữa.”
” Thanh Thanh, chẳng phải nói cậu giúp mình tìm khách sạn sao? Mình mệt rồi chúng ta đi thôi.”
” Nhưng…”
” Được rồi mà.”
Phó An Tâm kéo cô đi để cục diện bớt căng thẳng, Lữ Hồng thấy Thanh Thanh đã đi xa liền đưa mắt liếc cô một cách sắc bén.
” Con khốn chết tiệt, nếu không phải mày còn giá trị lợi dụng mày nghĩ tao sẽ để mày nặng nhẹ tao thế à? Ranh con, mày cứ đợi đấy.”
Mấy hôm sau Trần Thanh Trung sức khỏe cũng đã khá hơn, sắc mặt cũng hồng hào nên được xuất viện.Thanh Thanh bận trực nên Phó An Tâm đến giúp ông và Lữ Hồng thu dọn đồ đạc.An Tâm cũng đã vào làm ở bệnh viện, vừa hay lại đúng khoa tim mạch nên cũng thường xuyên đến thăm nôm ông giúp Thanh Thanh.
Cánh cửa phòng bệnh mở ra, hai người thanh niên mặc vest đen bước vào.Một người dáng dấp cao ráo gương mặt điển trai với ánh mắt lạnh lùng lướt qua từng người trong phòng.Phó An Tâm tuy thích nhìn trai đẹp, nhưng phong thái người này khi đến gần có chút làm người khác e dè đến lạnh sống lưng.Âu Thiên Dương bước vào phòng nhìn Trần Thanh Trung đang ngồi trên giường bệnh nhẹ gật đầu chào hỏi.
” Chào bác, cháu là Âu Thiên Dương chủ tịch tập đoàn Âu thị.”
” Cậu…!cậu đến đây làm gì?”
” Cháu đến trước là thăm bác, sau là thay mặt công ty xin lỗi bác về chuyện vừa rồi.Là do cháu sơ xuất nên để nhân viên cấp dưới làm bậy, bác bỏ qua cho.”
Âu Thiên Dương hơi cúi người trước Trần Thanh Trung khiến ông và mọi người khá ngạc nhiên.
Đây là vị chủ tịch trong lời đồn lạnh lùng độc đoán không xem ai ra gì sao? Ngay cả Lâm Minh cũng không tin vào những gì mình chứng kiến, có phải hắn hoa mắt rồi không? Chủ tịch của hắn đang cúi người nhận sai với người đàn ông kia, đúng là khó tin mà.
” Cậu không cần phải làm vậy đâu, tôi biêt chổ của chúng tôi ở nằm trong viện giải tỏa.Nhưng trong thời gian này chúng tôi không thể tìm được chổ ở mới nên mới chậm trễ chứ cũng không phải muốn làm khó gì.Nhưng những người hôm trước lại nhất quyết buột chúng tôi phải rời đi.Gấp gáp như thế chúng tôi biết ở đâu chứ?”
” Bác yên tâm, cháu đã chuẩn bị nơi ở mới cho tất cả mọi người trong khu dân cư, có thể nói tốt hơn chổ ở cũ.”
” Nếu được vậy chúng tôi mang ơn chủ tịch rồi.”
Trần Thanh Thanh nhận được tin nhắn của Phó An Tâm liền lật đật chạy đến.
Cô lo tên lưu manh này lại dở trò gây khó dể ba cô nên vừa bước vào cửa đã lớn tiếng hỏi.
” Anh đến đây làm gì?”
” Tôi chỉ đến thăm bác thôi.”
” Anh có lòng tốt thế sao? Nếu anh còn dám đến đây đã kích ba tôi, tôi không để yên cho anh đâu.”
” Thanh Thanh, chủ tịch chỉ đến thăm ba thôi.
Con đừng làm ầm lên thế.”
” Ba à, ba quên tại ai mà ba phải vào đây sao? Còn bênh vực anh ta.”
” Chuyện cần nói đã nói xong rồi, cháu xin phép.”
Âu Thiên Dương gật đầu chào Trần Thanh Trung rồi rời khỏi phòng, Lữ Hồng từ nãy đến giờ vẩn quan sát thái độ cử chỉ của hắn.Thấy hắn có vẽ nhường nhịn Thanh Thanh, lại trông hắn là người rất nhiều tiền.Nếu Thanh Thanh vớ được hắn thì bà không lo thiếu tiền đánh bài rồi.Nghĩ thế bà ta liền bước ra ngoài đuổi theo Âu Thiên Dương.
” Chủ tịch Âu xin đợi một lát.”
” Bà là…”
” Tôi là mẹ của Thanh Thanh, vừa rồi con bé có hơi nóng tính nếu có gì không phải mong chủ tịch Âu bỏ qua cho.”
” Bác gái đuổi theo ra tận đây chắc không phải chỉ nói chuyện này chứ?”
Âu Thiên Dương làm sao không biết bà ta muốn gì? Lý lịch của bà ta thế nào hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.
Một người chỉ biết nghĩ đến tiền như bà ta thì có tốt lành gì chứ.Lữ Hồng bị bắt bài nên cũng không che dấu ý định.
” Thật ra tiền bồi thường…!chủ tịch có thể nghĩ tình mà tăng thêm không? Với lại ông ấy nhập viện cũng là do người của công ty gây ra, cậu cũng nên…”
” Tôi hiểu rồi.”
Thiên Dương rút ra một tờ chi phiếu đưa cho bà ta, Lữ Hồng nhìn con số trên đó mà há hốc mồm.Âu Thiên Dương nhìn bà ta bằng ánh mắt coi thường hỏi.
” Đủ chưa?”
” Đủ, đủ rồi.Chủ tịch Âu thật rộng rãi.”